Hôm nay,  

Thân Phận Vũ Nữ

13/09/200300:00:00(Xem: 5981)
Bạn,
Trong tất cả những ngành nghề buộc phải có hợp đồng lao động theo luật định thì vũ nữ bị bóc lột nhiều nhất. Các vũ nữ được coi là an nhàn tấm thân nhờ "cái nghề không vốn" nhưng lại phải chịu trải qua lắm nỗi nhục nhằn. Báo Kinh Tế Đô Thị ghi nhận về thân phận vũ nữ tại Hà Nội như sau.
Vào tối nào đó, một cô vũ nữ được "má mì" đưa ra bàn giới thiệu với khách, ông khách khó tính cứ săm soi nhìn từ đầu đến chân món hàng như sợ ánh đèn màu mờ ảo đánh lừa đôi mắt. Cuối cùng ông ta lắc đầu tỏ ý chê bai buộc "má mì" phải đổi cô khác, thế là cô gái phải ngượng ngùng lặng lẽ quay vào mà lòng khó tránh nỗi niềm buồn tủi. Chưa hết, thường khi một bàn chỉ có một hai khách nhưng "má mì" phải điều ra năm, bảy cô cho họ chọn. Cô nào trúng tuyển thì ngồi lại với nụ cười, còn những cô "dội lại" làm sao không thấy xót xa thân phận bọt bèo. Gần đây, do tình trạng ế ẩm, để chiều khách, nhiều "má mì" mời họ đi thẳng vào phòng các cô vũ nữ đang ngồi chờ để tha hồ chọn lọc như người ta đi chợ lựa cá, lựa tôm. Ngay cả khi được khách lựa chọn rồi vẫn còn lắm nỗi đắng cay luôn chực chờ trút xuống phận người vũ nữ. Gặp phải ông khách lịch sự đàng hoàng thì không nói làm chi, xui xẻo gặp mấy tay đệ tử lưu linh cứ nài ép các cô cạn chén. Cô nào không biết uống sẽ bị đuổi ra, cô nào uống không nhiệt tình cũng bị phản ảnh với quản lý là không biết chiều khách, không điệu nghệ. Thậm chí có nhiều ông khách sàm sỡ, coi vũ trường như quán bia ôm cứ để tay chân lục soát mọi nơi, nhưng nếu bị các cô phản ứng, không đồng tình cũng bị mấy vị khách thuộc loại trời đánh này kêu "má mì" lại mắng mỏ và yêu cầu đổi cô khác.

Sợ nhất là phải ngồi tiếp khách mời của ban giám đốc vũ trường. Họ xuân thu nhị kỳ mới đến một lần nhưng sẵn rượu chùa nên tha hồ nốc. Có vị bị ma men hành cho trở thành sàm sỡ nhưng đố có cô nào dám kháng cự với loại khách VIP này nên chỉ còn nước phòng trên thủ dưới được chừng nào hay chừng nấy. Đã vậy, các vị thường không quen gởi tiền "boa" cho các cô, hoặc nếu có cũng chỉ đủ xăng cộ đi về. Vũ nữ sống nhờ vào vũ trường và vũ trường nhờ vũ nữ để thu hút khách, đem lợi nhuận về cho doanh gia lãnh vực này. Không ít những ông chủ, giám đốc vũ trường đi xe hơi, xây nhà lầu, vợ đẹp, con xinh nhờ thân xác vũ nữ nhưng họ lại nhìn các cô khinh thường, rẻ rúng chẳng khác rơm rác. Một vị giám đốc một vũ trường hàng danh tiếng nhất nhì Hà Nội coi nhẹ nhân phẩm vũ nữ. Trước khi nhận một vũ nữ, họ buộc cô phải qua phỏng vấn, sát hạch, ấy vậy mà cứ vài tháng ông ta là tổ chức thi một lần và muốn đuổi ai thì đuổi không cần dựa trên một tiêu chuẩn nào cả. Tàn nhẫn lớn nhất của vị giám đốc này là thẳng tay xua đuổi những cô vũ nữ đã cống hiến hết thời xuân sắc của họ để cho đơn vị kinh doanh của ông hốt bạc. Lý lẽ của ông ta là những cô này làm đây lâu quá, không còn ăn khách bằng những cô mười tám, đôi mươi dù họ cũng chỉ mới hai lăm, hai bảy.
Bạn,
Báo KTĐT viết tiếp: mỗi đêm ra bàn ngồi phục vụ cho khách nhiều cô phải nhảy đến toát mồ hôi nhưng trên phiếu tính tiền vũ nữ khách phải trả 120 ngàn đồng, họ chỉ được chia 40 ngàn đồng còn lại 80 ngàn thuộc về vũ trường. Để sống được các cô phải trông đợi vào tiền "boa" của khách và đó chính là nguyên nhân dẫn đến tệ nạn bán dâm, khi mà các quản lý vũ trường biết rất rõ tình trạng này nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ để tiếp tục bóc lột những cô gái này.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong 3 ngày Tết nguyên đán, rộn rã đón xuân bên cánh mai vàng, bên cành đào thắm, bên mâm ngũ quả cùng áo mới em thơ, còn hiện diện một loại trái cây không thể thiếu: Dưa hấu. Ruột đỏ ẩn bên trong lớp áo xanh, dưa hấu tròn căng, mọng nước ,được bày trang trọng trên bàn thờ, tại bàn ăn. Ngày đầu xuân, khi bổ đôi trái dưa
Trong các loại bánh truyền thống của VN, bánh tét được người dân miền Trung, miền Nam dâng cúng tổ tiên và biếu tặng họ hàng, bè bạn, vào dịp Tết, ngày giỗ. Đặc biệt là trong ngày Tết cổ truyền, trên bàn thờ của mỗi gia đình, bên cạnh mâm ngũ quả, cặp dưa hấu và cành mai vàng thì không thể thiếu cặp bánh tét. TTXVN ghi nhận về "bánh Tét trong ngày Tết phương Nam" như sau.
Theo phong tục tập quán VN, dù ở thành phố hay nông thôn, dù nhà khá giả hay nghèo khó, trên bàn thờ ngày Tết cổ truyền của mọi gia đình VN đều có mâm ngũ quả để thờ cúng tổ tiên. Quan niệm về mâm ngũ quả ở mỗi vùng, mỗi địa phương và mỗi hoàn cảnh cũng khác nhau; Có khi chỉ gồm hai, ba loại quả, nhưng cũng có khi tới hàng chục loại khác nhau.
Theo ghi nhận của các nhà nghiên cứu nhân văn, tại miền Tây Nam phần Việt Nam, từ rằm tháng Chạp, không khí Tết đã bắt đầu Người dân ở đây, dù đời sống luôn phải đối mặt với thiên tai, đón Tết vẫn giữ được truyền thống xưa. Tại vùng nước nổi đầu nguồn An Giang, Đồng Tháp, Long An... cũng như nhiều làng quê khác ở đồng bằng sông Cửu Long đều có những tập tục đã trở thành truyền thống.
Người Sài Gòn xưa cũng như nay có thói quen gọi cặp từ "Lăng Ông Bà Chiểu" để chỉ lăng thờ Tả quân Lê Văn Duyệt, từng giữ chức Tổng trấn Gia Định thành (tức cả Nam Bộ và tỉnh Bình Thuận ngày nay) tại khu vực Bà Chiểu. Hàng năm, tại Lăng Ông có hai lễ hội lớn, đó là ngày giỗ Tả quân vào ngày 01.8 âm lịch và ngày hội đầu xuân mồng 1 và ngày mồng 2 Tết.
Theo những truyền thuyết lưu truyền về vị thủy tổ quan họ, người quan họ từ đời này đến đời khác xem nhau là anh em một nhà, mối dây ràng buộc thâm tình ấy đã dẫn đến tục kết chạ, một hình thức kết nghĩa, giữa các làng mà chỉ ở vùng đất quan họ mới có. Một số người quan họ kết bạn không được quyền lấy nhau thành vợ, thành chồng.
Theo SGGP, trong những ngày giáp Tết, trên đường Kha Vạn Cân, quận Thủ Đức, hàng chục chuyến xe nối đuôi nhau chờ chở mai vàng đi Bắc để rồi "vượt biên" sang thị trường Hoa Lục. Do lượng mai được thương lái săn lùng rất lớn, vào những ngày hạ tuần tháng chạp âm lịch, thị trường mai tại thành phố Sài Gòn đang tăng giá chóng mặt.
Vào tuần lễ cuối tháng chạp âm lịch, tại nhiều đền miếu ở miền Bắc VN, có rất đông người từ các nơi đổ về làm lễ "trả nợ Thánh". Đầu năm, những người này thường khăn gói đi "vay". Cuối năm, dù nghèo túng đến mấy, họ cũng phải lo trả nợ. Tuy nhiên, sự "vay", trả này đều là ảo mà thôi. Báo Tiếp Thị-Gia Đình ghi nhận một số cảnh tượng tại Bắc Ninh như sau.
Theo báo Người Lao Động, trong 10 ngày qua, tại thành phố Sài Gòn, nhiều người gửi mai ở vườn mai Hồng Phúc (dịch vụ chăm sóc mai) trên đường Phạm Văn Chiêu, phường 12, quận Gò Vấp, đã xôn xao khi ngày Tết đã đến nhưng nơi vườn mai Hồng Phúc giờ đây chỉ còn một bãi đất trống, cỏ mọc um tùm. Chủ vườn mai Hồng Phúc "biến mất" mang theo hàng tỷ đồng của khách hàng.
Theo báo SGGP, toàn thành phố SG hiện có 115 trường trung học phổ thông (lớp 10-12) thuộc 3 hệ thống:công lập, dân lập, bán công, trong đó có 74 trường đưa môn tin học vào giảng dạy. Số lượng giáo viên tin học có khoảng 195 người. Thế nhưng, phần lớn giáo viên tin học ở các trường đều là giáo viên kiêm nhiệm hoặc mới chỉ được học qua lớp bổ túc tin học ngắn hạn nên trình độ chuyên môn yếu.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.