Hôm nay,  

Thân Phận Vũ Nữ

13/09/200300:00:00(Xem: 5936)
Bạn,
Trong tất cả những ngành nghề buộc phải có hợp đồng lao động theo luật định thì vũ nữ bị bóc lột nhiều nhất. Các vũ nữ được coi là an nhàn tấm thân nhờ "cái nghề không vốn" nhưng lại phải chịu trải qua lắm nỗi nhục nhằn. Báo Kinh Tế Đô Thị ghi nhận về thân phận vũ nữ tại Hà Nội như sau.
Vào tối nào đó, một cô vũ nữ được "má mì" đưa ra bàn giới thiệu với khách, ông khách khó tính cứ săm soi nhìn từ đầu đến chân món hàng như sợ ánh đèn màu mờ ảo đánh lừa đôi mắt. Cuối cùng ông ta lắc đầu tỏ ý chê bai buộc "má mì" phải đổi cô khác, thế là cô gái phải ngượng ngùng lặng lẽ quay vào mà lòng khó tránh nỗi niềm buồn tủi. Chưa hết, thường khi một bàn chỉ có một hai khách nhưng "má mì" phải điều ra năm, bảy cô cho họ chọn. Cô nào trúng tuyển thì ngồi lại với nụ cười, còn những cô "dội lại" làm sao không thấy xót xa thân phận bọt bèo. Gần đây, do tình trạng ế ẩm, để chiều khách, nhiều "má mì" mời họ đi thẳng vào phòng các cô vũ nữ đang ngồi chờ để tha hồ chọn lọc như người ta đi chợ lựa cá, lựa tôm. Ngay cả khi được khách lựa chọn rồi vẫn còn lắm nỗi đắng cay luôn chực chờ trút xuống phận người vũ nữ. Gặp phải ông khách lịch sự đàng hoàng thì không nói làm chi, xui xẻo gặp mấy tay đệ tử lưu linh cứ nài ép các cô cạn chén. Cô nào không biết uống sẽ bị đuổi ra, cô nào uống không nhiệt tình cũng bị phản ảnh với quản lý là không biết chiều khách, không điệu nghệ. Thậm chí có nhiều ông khách sàm sỡ, coi vũ trường như quán bia ôm cứ để tay chân lục soát mọi nơi, nhưng nếu bị các cô phản ứng, không đồng tình cũng bị mấy vị khách thuộc loại trời đánh này kêu "má mì" lại mắng mỏ và yêu cầu đổi cô khác.

Sợ nhất là phải ngồi tiếp khách mời của ban giám đốc vũ trường. Họ xuân thu nhị kỳ mới đến một lần nhưng sẵn rượu chùa nên tha hồ nốc. Có vị bị ma men hành cho trở thành sàm sỡ nhưng đố có cô nào dám kháng cự với loại khách VIP này nên chỉ còn nước phòng trên thủ dưới được chừng nào hay chừng nấy. Đã vậy, các vị thường không quen gởi tiền "boa" cho các cô, hoặc nếu có cũng chỉ đủ xăng cộ đi về. Vũ nữ sống nhờ vào vũ trường và vũ trường nhờ vũ nữ để thu hút khách, đem lợi nhuận về cho doanh gia lãnh vực này. Không ít những ông chủ, giám đốc vũ trường đi xe hơi, xây nhà lầu, vợ đẹp, con xinh nhờ thân xác vũ nữ nhưng họ lại nhìn các cô khinh thường, rẻ rúng chẳng khác rơm rác. Một vị giám đốc một vũ trường hàng danh tiếng nhất nhì Hà Nội coi nhẹ nhân phẩm vũ nữ. Trước khi nhận một vũ nữ, họ buộc cô phải qua phỏng vấn, sát hạch, ấy vậy mà cứ vài tháng ông ta là tổ chức thi một lần và muốn đuổi ai thì đuổi không cần dựa trên một tiêu chuẩn nào cả. Tàn nhẫn lớn nhất của vị giám đốc này là thẳng tay xua đuổi những cô vũ nữ đã cống hiến hết thời xuân sắc của họ để cho đơn vị kinh doanh của ông hốt bạc. Lý lẽ của ông ta là những cô này làm đây lâu quá, không còn ăn khách bằng những cô mười tám, đôi mươi dù họ cũng chỉ mới hai lăm, hai bảy.
Bạn,
Báo KTĐT viết tiếp: mỗi đêm ra bàn ngồi phục vụ cho khách nhiều cô phải nhảy đến toát mồ hôi nhưng trên phiếu tính tiền vũ nữ khách phải trả 120 ngàn đồng, họ chỉ được chia 40 ngàn đồng còn lại 80 ngàn thuộc về vũ trường. Để sống được các cô phải trông đợi vào tiền "boa" của khách và đó chính là nguyên nhân dẫn đến tệ nạn bán dâm, khi mà các quản lý vũ trường biết rất rõ tình trạng này nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ để tiếp tục bóc lột những cô gái này.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong ký ức nhiều thế hệ người Sài Gòn còn in đậm hình ảnh những người thợ bận rộn nhồi bột, vo nhân, in khuôn nướng bánh trung thu phục vụ khách qua đường vào những năm đầu 1960 trên trục đường Trần Hưng Đạo nối liền Sài Gòn - Chợ Lớn lúc nào cũng người mua kẻ bán sầm uất. Đó là hình ảnh những người thợ làm bánh trung thu của Nhà hàng Đồng Khánh, góc đường Trần Hưng Đạo - Đồng Khánh (cũ), quận 5. Báo Người Lao Động viết như sau.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, gần 30 năm qua, hàng chục ngàn dân ở Thủ Đức phải dùng nước không bảo đảm vệ sinh. Điều nghịch lý là nhiều gia đình sống gần nhà máy nước Thủ Đức nhưng luôn "khát nước". Tại nhiều khu vực, nguồn nước để người dân sử dụng chủ yếu vẫn là giếng khoan. Mặc dù độ sâu của giếng thường trên 60m
Tại ở ấp Chánh Mỹ, thị xã Thủ Dầu Một, tỉnh Bình Dương, sáng nào người dân cũng thấy một ông lão trạc 80 tuổi mặc cái áo bành tô, quần "bò" bạc màu, đầu trần, chân mang đôi dép da có quai hậu ngồi trên chiếc ghế đá ở đường Bạch Đằng - cạnh bờ sông chuẩn bị cho một ngày mới với công việc đánh xe ngựa. Ông lão này là một trong hai người đánh xe ngựa cuối cùng ở thị xã tỉnh lỵ Bình Dương
Theo báo Thanh Niên, công an CSVN thành phố Sài Gòn vừa bắt 1 tay đạo chích thuốc hàng cao thủ: chỉ trong vòng hơn 1 năm, trộm liên tục đột nhập vào các cơ quan công quyền CSVN (có nhân viên bảo vệ hẳn hoi) giữa ban ngày và ung dung dắt ra khỏi cổng hàng chục chiếc xe của các quan chức, nhân viên. Báo TN ghi lại "thành tích đạo chích" của kẻ trộm này như sau.
Trong thời gian gần đây, tình trạng chơm bản quyền khơng chỉ xảy ra trong giới soạn nhạc, mà cịn lan sang sân khấu cải lương, thoại kịch, và cả hài kịch. Về sân khấu hài, thành phần bị chơm bản quyền là những diễn viên từ quê lên tỉnh. Lợi thế của những diễn viên nàu là biết ca vọng cổ, nên việc sáng tác các tiểu phẩm hài kịch "mì ăn liền" khơng khĩ
Tại SG, có 1 thanh niên kiếm sống nhờ dịch vụ trang điểm cho gái bán bar. Chỉ với bộ đồ nghề đơn giản vài ba thỏi son; hai cây chổi quét mặt loại lớn, nhỏ; một cây chì kẻ; hai, ba hộp phấn màu..., nhưng qua bàn tay của thanh niên này, khuôn mặt các cô phục vụ bar trở thành một "thế giới nổi loạn". Tin Nhanh VN viết về thanh niên này như sau.
Tại VN, luật sư được dân gian gọi là "thầy cãi", phần nào chỉ sự ăn nói khôn khéo của họ trước pháp đình. Tuy nhiên, đôi khi họ cũng phải vướng vào tình cảnh "thần khẩu hại xác phàm". Báo Thanh Niên ghi lại 1 số trường hợp như sau. Cuối tháng 8/2004, ông Nguyễn Xuân Ngữ (59 tuổi, ngụ tại phường Long Thạnh Mỹ, Quận 9, TP.SG) đã gửi đơn đến Tòa án Quận 9
Theo báo quốc nội, toàn thành phố SG có 57 nhóm hài đang hoạt động, trong số đó có đến 2/3 số diễn viên xuất thân từ các đoàn cải lương miền Tây Nam phần. Các đoàn tan rã, họ lên Sài Gòn đi tấu hài kiếm sống. Để được làm diễn viên hài có khi họ phải trả bằng nước mắt.Khi sân khấu cải lương lâm vào cảnh đìu hiu, nhiều nghệ sĩ cải lương rẽ sang nghề tấu hài để nuôi sống gia đình và bản thân.
Tại Sài Gòn, nhà hàng, quán nhậu là nơi tiếng hát bị át đi bởi tiếng cười, nói và tiếng cụng ly của dân ăn nhậu. Do vậy, những nơi này là điểm dừng chân của các ca sĩ mà "sự nghiệp" âm nhạc "lận đận" hay đã kết thúc ở các phòng trà.Báo Người Lao Động ghi nhận tình cảnh của những ca sĩ hát ở quán nhậu qua đoạn ký sự như sau.
Theo báo quốc nội, trên con đường Lê Công Kiều, quận 1 TPSG, có 1 khu phố với những cửa hàng nho nhỏ khiêm tốn bày bán các mặt hàng đồ cổ và đồ mỹ nghệ. Đây là địa chỉ khá quen thuộc của du khách trong và ngoài nước. Việc kinh doanh đồ cổ và giả cổ tại con đường này bắt đầu từ những năm 1980 và bắt đầu phát đạt từ thập niên 1990


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.