Hôm nay,  

Chặt Vườn Cây Làm Củi

19/05/200600:00:00(Xem: 2309)

Theo báo SGGP, trong mùa nắng năm nay, tại một số xã thuộc 2 huyện Củ Chi, Hóc Môn của ngoại thành, nhiều vườn xoài, nhãn đã bị đốn bỏ, cây ra trái bị chặt để làm củi. Nhiều nông dân ở các huyện này hiện đang lâm vào cảnh khốn đốn, nợ nần vì đã vay tiền đầu tư vào các vườn cây ăn trái, nhưng đến mùa thu hoạch thì lại trắng tay vì cây ra trái kém phẩm lượng, không bán được trên thị trường, gọi lái thương đến để bán củi cũng không có người mua. <"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />

 

Báo SGGP cho biết:  giải thích về hiện tượng này, các kỹ sư nghiệp phân tích rằng vùng đất ở các xã Tân Thạnh Đông, Tân Thạnh Tây, Tân Phú Trung, Hòa Phú... huyện Củ Chi hay Đông Thạnh, Tân Hiệp, Xuân Thới Thượng, Xuân Thới Sơn... huyện Hóc Môn là đất cát pha thịt nên nghèo dinh dưỡng. Vào mùa nắng, đất ở đây khô cằn và thiếu nước trầm trọng, trong khi mạch nước ngầm sụt giảm mạnh. Vì vậy, trồng cây ăn trái như xoài, nhãn trên đất này nếu bón phân, tưới nước nhiều thì dễ lỗ vốn, nhưng nếu bỏ mặc thì cây ăn trái sẽ mau chóng còi cọc, cho trái kém chất lượng, thị trường không chấp nhận.

 

Ghi nhận về tình cảnh của những nông dân phá sản vì lập vườn, báo SGGP nêu ra trường 2 hợp như sau: Ông Nguyễn Văn Ba ở phường 26 quận Bình Thạnh TPSG, trước năm 2000 mua gần 2 ha đất ở xã Tân Thạnh Tây huyện Củ Chi lập vườn cây ăn trái và đào ao nuôi cá. Dù đến nay vườn nhãn và xoài đã cho trái, nhưng ông chỉ bán được "ba đồng, ba cắc", trong khi vốn đầu tư gần 2 tỷ đồng. Đã vậy, ông còn phải thuê người trông coi để giữ vườn. Tương tự, ông Phạm Văn Thanh ở ấp Cây Da xã Tân Phú Trung huyện Củ Chi cũng đầu tư lập vườn nhãn da bò hơn 1 ha. Ông kể: "Năm thứ 3 từ khi lập vườn, nhãn cho ra trái chiến, bán được cả mùa khoảng 3 - 4 triệu đồng. Mùa thứ hai, thứ ba không khá hơn, thương lái đến chê lên chê xuống... Gọi thương lái đến bán củi cũng bị chê: Cây nhãn có củi bao nhiêu mà bán!"

 

Bạn,

 

Cũng theo báo SGGP, các kỹ sư nông nghiệp đã từng khuyến cáo, vùng đất trảng cát pha nên trồng tầm vông hoặc tre, trúc lấy măng hoặc chuyển sang trồng đậu phộng, bầu, bí, dưa, cà... một số nông dân đã làm và thành công. Thế nhưng, không phải nông dân nào cũng sớm nhận ra và tìm đúng hướng chuyển loại cây trồng, để rồi lâm vào tình cảnh bi đát khi phải đốn bỏ cả vườn cây để làm củi.  

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo ghi nhận của báo quốc nội, hiện nay, trong giới sinh viên nghèo ở các trường đại học ở TPSG, Hà Nội, bên cạnh những công việc mưu sinh ngoài giờ học như phát tờ rơi, gia sư, tiếp thị... có nhiều sinh viên còn đầu tư thời gian và công sức cho một công việc mới, đó là "nghề" làm đồ án thuê. Đây không phải là một "nghề"
Khi nói đến họa sĩ, người ta thường liên tưởng đến đôi tay tài hoa, nhưng tại tỉnh Thừa Thiên, có một họa sĩ tên là Nguyễn Mậu Tấn thì hoàn toàn ngược lại. Người làng Trung Chánh, xã Lộc Điền, huyện Phú Lộc, tỉnh Thừa Thiên- Huế gọi anh bằng biệt danh "họa sĩ độc thủ" bởi Nguyễn Mậu Tấn chỉ vẽ bằng miệng và bằng một cánh tay
Theo báo quốc nội, tại miền Đông Nam phần, từ mùng năm tháng năm âm lịch (Tết Đoan Ngọ) đến nay, với những cơn mưa phập phù, "trời chợt mưa rồi chợt nắng", mà nông dân Đồng Nai hay gọi là "mưa nấm mối", đã giúp nhiều dân nghèo kiếm sống bằng công việc săn nắm mối, và ở các phiên chợ sáng tại nhiều thị trấn trắng lóa những rổ
Theo báo quốc nội, tại khu vực các tỉnh duyên hải phía Nam của miền Trung, tỉnh Bình Thuận có nhiều đoạn bờ biển đẹp, đặc biệt là các bãi biển thuộc thành phố Phan Thiết nằm dọc theo cung bờ dài gần 60km. Có hàng trăm khu du lịch, khu nghỉ dưỡng mọc lên. Song, nhiều đoạn bờ biển đang đứng trước nguy cơ bị biển "nuốt".
Theo báo SGGP, trấu tràn ngập các dòng sông đang là thực trạng diễn ra ở miền Tây Nam phần, từ những con sông lớn đến kênh nội đồng. Hàng loạt nhà máy xay xát lúa gạo sẵn sàng bỏ đi nguồn lợi tiền tỷ để thải trấu ra sông gây ô nhiễm môi trường. Đáng nói hơn, việc thải trấu tràn ngập các dòng sông đã làm ảnh hưởng
Theo báo quốc nội, tại vùng ngoại ô của thành phố Đà Nẵng, có 1 khu dân cư nằm cách trung tâm thành phố chỉ vài chục cây số, nhưng không điện, không nước sạch, trường học... Đấy là cuộc sống của hơn 100 con người tại đáy hồ Hòa Trung thuộc thôn Hòa Trung, xã Hòa Ninh, huyện Hòa Vang (TP Đà Nẵng)... Báo CA
Chuyện kể trong lá thư này xảy ra tại tỉnh Thanh Hóa, tỉnh cực Bắc của miền Trung. Tại tỉnh này, có 1 làng "nổi danh" với chiêu buôn đồ dỏm biến xương trâu bò thành sừng tê, nhung nai, hổ cốt..., và nhờ thế, một bộ phận không nhỏ cư dân của xã này giàu lên nhanh, dùng tiền ăn chơi, nghiện chích, dẫn đến bị nhiễm những
Theo báo quốc nội, hình ảnh những quán cà phê cóc mọc lên nhan nhản khắp vỉa hè giữa phố phường Sài Gòn, được trang bị bằng vài cái bàn ghẻ, dăm ba chiếc ghế nhựa sứt tai gãy gọng, chẳng mấy xa lạ với cư dân thành phố. Mỗi con đường ít nhất cũng có vài ba quán cà phê cóc như thế. Và trong số những người bán ở các quán này
Theo báo Lao Động, tại các miền Tây Nam phần, những năm gần đây, nhiều cụm tuyến dân cư dành cho dân tránh lũ đã được hình thành. Vào sống tại khu tạm cư này, người dân nghèo vùng ngập sâu thoát khỏi cảnh chạy lũ. Thế nhưng, "chất lượng" nhà xây dựng trên các cụm tuyến này đã và đang là vấn đề đáng báo động: sau một
Theo báo quốc nội, tại VN, cao hổ cốt đã được coi là loại thuốc quý, đặc biệt cho những người bị phong thấp. Dân gian đồn rằng nếu bị thấp khớp nặng, chỉ cần uống nửa lạng cao hổ cốt thì dứt ngay. Còn nếu kiếm được miếng xương bánh chè hổ thì "tuyệt vời". Đang bị thấp khớp sưng vù cả đầu gối, lấy xương bánh chè hổ mài ra


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.