Hôm nay,  

Phố Khắc Chữ

05/04/200700:00:00(Xem: 4954)

Bạn,

Theo ghi nhận của báo quốc nội, hiện nay, trên địa bàn thành phố, có những khu phố nổi tiếng như phố Tây ba-lô đường Phạm Ngũ Lão, khu kinh doanh kim khí điện máy đường Huỳnh Thúc Kháng hay phố bán buôn đồ cổ Lê Công Kiều... Nhưng với nhiều người, Sài Gòn còn có một địa chỉ rất "độc đáo": Phố khắc chữ nằm trên đường Phạm Hồng Thái và Lương Hữu Khánh. Báo Người Lao Động ghi nhận toàn cảnh về khu phố này như sau.

Tại khu phố khắc chữ, phóng viên được nghe ông Trần Bá Lộc, 45 tuổi, 20 năm làm nghề khắc chữ, hiện là chủ cửa hàng Minh Thiện, tại số 2 đường Phạm Hồng Thái, nói về sự thăng trầm của phố này: "Không biết nghề khắc chữ có tại Sài Gòn từ bao giờ, nhưng 40 năm trước, phố khắc chữ nằm ở đường Lê Lợi khá sầm uất. Sau 1975,  phố khắc chữ được dời về đường Phạm Hồng Thái nép mình từ vòng xoay Phù Đổng đến gần chợ Bến Thành. Cuối năm 1998, khi đường Phạm Hồng Thái được mở rộng, một số hộ kinh doanh không thuê được cửa hàng ở đây đã chuyển sang đường Lương Hữu Khánh. Từ đó, hai khu phố khắc chữ Phạm Hồng Thái và Lương Hữu Khánh song song tồn tại giữa đất Sài Gòn".

Thuở ấy, khi ông Lộc  mới lên 10 đã phụ mẹ bán cà phê ở lề đường Phạm Hồng Thái, cũng vì hâm mộ "bàn tay vàng" của các nghệ nhân mà ông đã trốn nhà sang đường Lê Lợi để được nhìn ngắm nét bút rồng bay, phụng múa. "Nét bút ấy đã cuốn hút tôi. Thế là, chiều chiều tôi lại sang đấy để ngắm nhìn. Tôi quyết tâm sẽ học cho đến cùng dù những nghệ nhân này không muốn truyền nghề lại". Ròng rã 3 năm như vậy, cho đến một ngày nọ, ông lấy tay chấm vào nước thử vẽ những hình, chữ hoa lên mặt bàn. "Những dòng chữ hiện ra, tuy không điêu luyện nhưng nó cho tôi biết rằng, tôi có khả năng làm được công việc mà mình mê say sau gần 3 năm học lóm. Lúc đó, vui quá, tôi đã hét to lên trước sự ngạc nhiên của mọi người", ông Lộc bồi hồi nhớ lại.

Năm 1987, cửa hàng Minh Thiện của ông Lộc ra đời cùng chuỗi cửa hàng có mặt lúc bấy giờ. Lúc ấy, phong trào làm bảng số nhà, nhu cầu sử dụng con dấu riêng trong các công ty, văn phòng phát triển. Lượng người đến đặt hàng nhiều không kể xiết. Thế nhưng, do chỉ sản xuất theo phương pháp thủ công nên không thể đáp ứng nổi nhu cầu thị trường. Những năm gần đây, ông Lộc cùng một số chủ cửa hàng  chuyển hướng sản xuất theo công nghệ mới. Ông Trần Tấn Lộc cho rằng chỉ có máy móc, thiết bị hiện đại mới có thể đáp ứng  nhu cầu ngày càng đa dạng của khách hàng.

Bạn,

Báo NLĐ ghi nhận rằng hiện đường Phạm Hồng Thái và Lương Hữu Khánh được mọi người gọi là "Phố khắc chữ" với hơn 50 cửa hàng. Tất cả tạo nên nét đặc trưng cho khu phố chỉ có ở Sài Gòn. Có mặt tại đây, phóng viên chứng kiến cảnh tấp nập người ra, vào đặt hàng. Cũng tại đây, hàng trăm lao động tìm được việc làm để mưu sinh.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo ghi nhận của báo quốc nội, những ngày hạ tuần tháng 10 này, dọc biên giới Tây Nam tại miền Tây Nam phần là cánh đồng nước mênh mông. Tình hình buôn lậu diễn ra sôi động với nhiều mặt hàng khác nhau. Đặc biệt, gần đây trâu, bò nhập lậu ào ạt vượt biên giới xuôi về các tỉnh đồng bằng sông Cửu Long, thành phố Sài Gòn, miền Đông Nam phần và cả miền Trung.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, tại nhiều trường mầm non, tiểu học, trung học trên địa bàn thành phố Sài Gòn, Quỹ phụ huynh học sinh đã "biến tướng", trở thành nỗi bất bình của đông đảo phụ huynh. Nhiều hội phụ huynh học sinh tự đặt ra các khoản thu rất vô lý, mức thu cao ngất ngưởng và ép buộc phụ huynh đóng.Việc quản lý quỹ thì nhập nhằng, luộm thuộm, chi xài thoải mái.
Theo báo quốc nội, trong hơn 10 năm qua, kể từ khi thành phố Sài Gòn tiến hành chương trình tái phối trí cư dân tại các huyện ngoại thành, hình thành các khu "đô thị mới", mỗi năm lại có thêm nhiều gia đình nông dân đã bị giải tỏa nhà, di dời về các khu tái định cư mà hệ thống "cơ sở hạ tầng" hầu như là con số không
Theo báo quốc nội, nạn số đề đang là thảm họa cho nhiều gia đình cư dân của thành phố Sài Gòn. Khắp các phường, khu phố ở các quận nội thành đều có các điểm đại lý số đề, những nơi này đã thu hút dân chơi số đề thuộc đủ các thành phần.
Theo báo Người Lao Động, trên địa bàn thành phố Sài Gòn, hầu hết các trường trung học chuyên nghiệp đều trong tình trạng chấp vá, thiếu thốn trong việc trang bị cho máy móc cho các giờ học thực hành nghề nghiệp của học sinh. Do kinh phí đầu tư cao, nhiều trường đã phải "có tiền đến đâu sắm đến đó", dẫn đến máy móc không "đồng bộ".
Nàng tiên cá, mỹ nhân ngư, nữ thần biển..." qua nghiên cứu của các nhà sinh học là loại hải ngư có tên khoa học Trichechus manatus, thường gọi là "dugong" (hoặc bò biển). Loại động vật quý hiếm có tên trong sách đỏ vốn chỉ xuất hiện ở Côn Đảo (Bà Rịa- Vũng Tàu), đảo Phú Quốc, được tổ chức quốc tế, và tỉnh Kiên Giang nỗ lực bảo vệ đang bị lạm sát vô tội vạ.
Tại miền Tây Nam phần, có chợ rắn Phụng Hiệp thuộc tỉnh Hậu Giang) là chợ động vật hoang dã lớn và công khai nhất Việt Nam. Ngoài rắn và các loại chim trời, tại chợ này còn gặp nhiều loại thú hoang dã khác cũng được dân buôn trưng bán như tắc kè, kỳ đà, cua đinh, ba ba các loại... hoang dã như dơi quạ, dơi ngựa...
Theo báo Thanh Niên, tại Sài Gòn, nhiều trường đại học, cao đẳng dân lập (tư thục) phải thuê mướn trụ sở để dạy. Ngoài ra, một số trường đại học-cao đẳng cũng có chuyện "thuê" trường. Sẽ không có gì đáng nói nếu những cơ sở hay chi nhánh thuê đó hội đủ các điều kiện tối thiểu về phòng ốc, giảng đường, vệ sinh, môi trường, giúp sinh viên an tâm thoải mái học tập.
Theo báo SGGP, trên địa bàn tỉnh Thanh Hóa, bên triền sông Mã, tại huyện miền núi Cẩm Thủy, Thanh Hóa, có hai " làng nổi" Tân Phong, Tân Thành. Trước kia, cả hai làng đều dựa vào con nước để giăng câu, thả lưới đánh bắt con tôm, con cá. Nhưng dần dà cá, tôm cũng vợi đi, nghề chài lưới của dân 2 làng nổi này trở nên truân chuyên, cơ cực.
Theo báo Người Lao Động, tại tỉnh Đồng Nai, gần 70% trong số gần 300 ngàn lao động ở Đồng Nai là nữ công nhân từ nơi khác đổ về, họ sống cuộc sống buồn tẻ trong các căn nhà trọ chật chội, sau giờ làm việc với bao cạm bẫy luôn rình rập hàng ngày. Nhiều nữ công nhân không bám "trụ nổi" nghề lao động lương thiện, bị dân xã hội đen chiêu dụ vào nghề nữ tiếp viên ở các quán bia ôm


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.