Hôm nay,  

Phố Khắc Chữ

05/04/200700:00:00(Xem: 5041)

Bạn,

Theo ghi nhận của báo quốc nội, hiện nay, trên địa bàn thành phố, có những khu phố nổi tiếng như phố Tây ba-lô đường Phạm Ngũ Lão, khu kinh doanh kim khí điện máy đường Huỳnh Thúc Kháng hay phố bán buôn đồ cổ Lê Công Kiều... Nhưng với nhiều người, Sài Gòn còn có một địa chỉ rất "độc đáo": Phố khắc chữ nằm trên đường Phạm Hồng Thái và Lương Hữu Khánh. Báo Người Lao Động ghi nhận toàn cảnh về khu phố này như sau.

Tại khu phố khắc chữ, phóng viên được nghe ông Trần Bá Lộc, 45 tuổi, 20 năm làm nghề khắc chữ, hiện là chủ cửa hàng Minh Thiện, tại số 2 đường Phạm Hồng Thái, nói về sự thăng trầm của phố này: "Không biết nghề khắc chữ có tại Sài Gòn từ bao giờ, nhưng 40 năm trước, phố khắc chữ nằm ở đường Lê Lợi khá sầm uất. Sau 1975,  phố khắc chữ được dời về đường Phạm Hồng Thái nép mình từ vòng xoay Phù Đổng đến gần chợ Bến Thành. Cuối năm 1998, khi đường Phạm Hồng Thái được mở rộng, một số hộ kinh doanh không thuê được cửa hàng ở đây đã chuyển sang đường Lương Hữu Khánh. Từ đó, hai khu phố khắc chữ Phạm Hồng Thái và Lương Hữu Khánh song song tồn tại giữa đất Sài Gòn".

Thuở ấy, khi ông Lộc  mới lên 10 đã phụ mẹ bán cà phê ở lề đường Phạm Hồng Thái, cũng vì hâm mộ "bàn tay vàng" của các nghệ nhân mà ông đã trốn nhà sang đường Lê Lợi để được nhìn ngắm nét bút rồng bay, phụng múa. "Nét bút ấy đã cuốn hút tôi. Thế là, chiều chiều tôi lại sang đấy để ngắm nhìn. Tôi quyết tâm sẽ học cho đến cùng dù những nghệ nhân này không muốn truyền nghề lại". Ròng rã 3 năm như vậy, cho đến một ngày nọ, ông lấy tay chấm vào nước thử vẽ những hình, chữ hoa lên mặt bàn. "Những dòng chữ hiện ra, tuy không điêu luyện nhưng nó cho tôi biết rằng, tôi có khả năng làm được công việc mà mình mê say sau gần 3 năm học lóm. Lúc đó, vui quá, tôi đã hét to lên trước sự ngạc nhiên của mọi người", ông Lộc bồi hồi nhớ lại.

Năm 1987, cửa hàng Minh Thiện của ông Lộc ra đời cùng chuỗi cửa hàng có mặt lúc bấy giờ. Lúc ấy, phong trào làm bảng số nhà, nhu cầu sử dụng con dấu riêng trong các công ty, văn phòng phát triển. Lượng người đến đặt hàng nhiều không kể xiết. Thế nhưng, do chỉ sản xuất theo phương pháp thủ công nên không thể đáp ứng nổi nhu cầu thị trường. Những năm gần đây, ông Lộc cùng một số chủ cửa hàng  chuyển hướng sản xuất theo công nghệ mới. Ông Trần Tấn Lộc cho rằng chỉ có máy móc, thiết bị hiện đại mới có thể đáp ứng  nhu cầu ngày càng đa dạng của khách hàng.

Bạn,

Báo NLĐ ghi nhận rằng hiện đường Phạm Hồng Thái và Lương Hữu Khánh được mọi người gọi là "Phố khắc chữ" với hơn 50 cửa hàng. Tất cả tạo nên nét đặc trưng cho khu phố chỉ có ở Sài Gòn. Có mặt tại đây, phóng viên chứng kiến cảnh tấp nập người ra, vào đặt hàng. Cũng tại đây, hàng trăm lao động tìm được việc làm để mưu sinh.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo SGGP, các kiểu bảng hiệu của người Sài Gòn bây giờ là dùng hình tượng. Trước là dùng hình thay chữ, hoặc bảng hiệu hộp đèn chữ nổi hay sử dụng đèn huỳnh quang kéo sợi, thịnh hành trong khoảng 20 năm. Từ các thập niên đầu thế kỷ 20, bảng hiệu có kèm theo minh họa tượng trưng như kiểu hiệu kem Hynos của doanh nhân Huỳnh Đạo Nghĩa vẽ anh Bảy Chà Và da đen cười khoe răng trắng;
Theo ghi nhận của báo Lao Động, trong tuần qua, thành phố Đà Lạt, tỉnh lỵ tỉnh Lâm Đồng và các huyện của tỉnh này đang bị đại hán. Mực nước các sông suối trong tỉnh này hạ thấp hơn so với trung bình nhiều năm, các suối nhỏ có nguy cơ cạn kiệt. Báo LĐ ghi nhận thực trạng hạn hán tại Đà Lạt như sau. Đà Lạt nằm ở độ cao 1,500m so với mực nước biển.
Còn một tháng mới đến Tết nguyên đán, thế nhưng, tại các Trung tâm giới thiệu việc làm ở TPSG luôn đông nghẹt sinh viên đến tìm việc làm thêm trong ngày lễ này. Với mức lương cao gấp 2-3 lần ngày thường, các sinh viên hy vọng sẽ dành dụm được một ít tiền để đóng học phí cho học kỳ sau. Tin Nhanh VN ghi nhận tình cảnh của những sinh viên nghèo chạy tìm việc làm trong dịp Tết như sau.
Theo báo Tuổi Trẻ, trong tuần qua, tại tỉnh Phú Yên, chỉ trong chuyến ra khơi câu cá ngừ đại dương đầu tiên của vụ đánh bắt mới, làng biển phường 6 (thị xã Tuy Hòa) đã có đến bảy chiếc tàu gặp nạn. Tin tức từ ngoài biển liên tục gọi về xin ứng cứu. Qua máy truyền tin những tiếng kêu thét, hoảng loạn trên các con tàu đang lâm nạn từ ngoài khơi xa dội về càng khiến cái làng biển này hoang mang, căng thẳng.
Theo ghi nhận của báo Tuổi Trẻ, tại TPSG, tất cả các đường phố đều ngập tràn bảng hiệu quảng cáo, trung bình trước mặt tiền một cửa hàng bao giờ cũng có khoảng 2-3 bảng hiệu quảng cáo, thậm chí có dăm cửa hàng treo một lúc 6-7 bảng. Một bảng hiệu lớn giăng ngang trước mặt tiền nhà, chiều ngang bao giờ cũng kín từng tấc diện tích hiện hữu.
Như VB đã loan tin, Tòa án trọng tài thể thao quốc tế đã buộc Liên đoàn bóng đá VN phải bồi thường huấn luyện viên Letard người Pháp một số tiền lên đến 197 ngàn Mỹ kim. Ông Letard nguyên là huấn luyện viên đội tuyển túc cầu U.23 của VN ( gồm các tuyển thủ dưới 23 tuổi) , đã bị VN sa thải trước thời hạn kết thúc hợp đồng với lý do là khả năng huấn luyện yếu kém.
Theo ghi nhận của báo Thanh Niên, tại bến xe Miền Đông của Thành phố Sài Gòn, mỗi ngày gần cả ngàn lượt xe rời bến đều phải "gồng mình" cống nộp cho các nhân viên quản lý và điều hành bến xe. Chỉ riêng hai bộ phận phòng vé và điều độ với khoảng vài chục nhân viên, mỗi xe chỉ cần "đóng hụi chết" vài chục ngàn đồng/chuyến
Trên địa bàn thành phố SG, chỉ riêng quận 10 hiện có đến 52 lô chung cư, trong đó có 37 lô đã quá hạn sử dụng từ 10-15 năm với trên 4.000 gia đình cư ngụ. Thế nhưng, việc di dời hàng chục ngàn con người ra khỏi chung cư lại quá chậm. Người dân sống trong những chung cư cũ đang thấp thỏm trong nỗi lo nhà sập. SGGP ghi nhận thực trạng này như sau.
Tại VN, nghề múa Lân Sư Rồng, thường tập luyện cả năm nhưng chỉ biểu diễn vài ba ngày lễ tết, hay những dịp các cơ quan, đơn vị khai trương... Khi đã theo nghề này, nhiều người gọi đó là cái nghiệp. Từ niềm đam mê khi nghe tiếng trống rộn rã của những đoàn lân, nhiều người đã dấn thân theo nghề "ghiền không bỏ được". SGGP viết như sau.
Từ lâu, tại VN, trong suy nghĩ của nhiều người, nghề cửu vạn (bốc vác, tải hàng) tại các bến xe, thương cảng, nhà kho, chỉ dành cho nam giới, nhưng nay ngày càng nhiều phụ nữ tham gia vào nghề này. Và trên đường mưu sinh, phụ nữ làm nghề này cũng còn nhiều điều thảm thương. Báo Bình Định viết về những phụ nữ kiếm sống bằng nghề bốc vác hàng tại thành phố Qui Nhơn như sau.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.