Hôm nay,  

Tay Không Móc Cống

08/06/200700:00:00(Xem: 3200)

Bạn,

Theo báo quốc nội, trong hệ thống giao thông trên địa bàn thành phố Sài Gòn, để khai thông gần 1.5 triệu mét cống ngầm, trên 130,000 hố, bảo đảm việc tiêu thoát nước trong mùa mưa và giải quyết nạn ngập trong thành phố, các công nhân nạo vét cống ngầm tại Sài Gòn phải làm việc cật lực, tay không móc cống,  trong điều kiện trang thiết bị nghèo nàn hơn 30 năm nay. Báo SGGP ghi nhận thực trạng này như sau.

Tại công ty dịch vụ công ích quận 6, nhìn vào bảng đơn giá mua sắm phương tiện bảo hộ cá nhân của công nhân ngành duy tu, nạo vét cống ngầm tại TPSG, phóng viên không khỏi giật mình: Theo quyu chuẩn, một công nhân mỗi năm được cấp 2 bộ quần áo bảo hộ lao động, 3 đôi giày, 4 đôi găng tay vải, 4 khẩu trang vải, 1 nón bảo hộ nhựa. Riêng áo mưa 2 năm mới được phát 1 bộ, ngoài ra không có gì hơn.  ÔngTrần Văn Danh, Phó Giám đốc Công ty Dịch vụ công ích quận 6 cho biết: Đơn giá bảo hộ lao động cho công nhân ngành duy tu nạo vét và công nhân cây xanh được lập cố định từ nhiều năm nay, vật giá thay đổi nhưng định mức cấp phát cho công nhân không tăng. Thực tế, công ty phải tự trích tiền cấp cho anh em 12 khẩu trang/năm vì khẩu trang là thứ rẻ tiền, có 1,800 đồng/cái, còn giày, găng tay, quần áo, anh em phải tự bảo quản. Anh Lê Thái Hồng, công nhân móc cống nói: "Giày được cấp là giày dạng xăngđan có khe hở để đi trên cạn, ngâm xuống nước cống thì mau hư, mà hư thì công nhân phải bỏ tiền ra mua 10 ngàn đồng/đôi. Nhiều anh em tiếc của, vẫn đi chân không xuống cống. Ai sợ nước cống có hóa chất bắn vào mắt thì tự trang bị thêm cặp kính hàn, giá 10 ngànđồng/cái.”

Găng tay được cấp cho công nhân làm việc trong môi trường nước nhiễm bẩn lại là găng vải, ngắn đến cổ tay, không có tác dụng chống thấm và bảo vệ bàn tay. Anh Nguyễn Văn Út, công nhân móc cống có thâm niên đã 12 năm, kể: "Xuống cống ớn nhất là gặp kim tiêm, ống chích. Nhiều cống, tụi tui phải lấy rổ vớt mới xuể. Mới đây, dù có đeo găng, tôi vẫn bị cây tăm 2 đầu nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay, khiến nhiễm trùng nặng, phải đi mổ". Về quần áo, bộ quần áo vải thấm nước, vướng víu, không có có tác dụng bảo vệ khiến nhiều công nhân xuống cống chỉ ở trần, vận quần đùi, sau đó về công ty rửa bằng nước rửa chén, không hề có một trang bị bảo hộ nào chuyên dùng cho ngành nghề rất đặc thù này. Khẩu trang vải không có khả năng ngăn bụi, khí độc; áo vải, áo mưa chỉ là phương tiện che nắng, mưa chứ không có tác dụng bảo vệ, phòng tránh bệnh tật. Người công nhân hàng ngày vẫn phải ngâm mình trong dòng nước nhiễm hóa chất, chưa được khử trùng.

Bạn,

Cũng theo báo SGGP, hàng năm, tỷ lệ công nhân nạo vét cống mắc bệnh lao tăng từ 30%-40%. Bệnh về đường hô hấp, bệnh chàm, viêm lỗ chân lông là những bệnh triền miên, không sao tránh khỏi, nhất là khi tuổi nghề của công nhân vệ sinh thường rất cao, trung bình từ 10-20 năm.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đại lễ Phật đản Liên hợp quốc - Vesak 2019 sẽ diễn ra từ ngày 12 - 14/5/2019 tại Trung tâm Văn hóa Phật giáo Tam Chúc (xã Ba Sao, huyện Kim Bảng, tỉnh Hà Nam) với chủ đề: Cách tiếp cận của Phật giáo về sự lãnh đạo toàn cầu và trách nhiệm cùng chia sẻ vì xã hội bền vững.
Câu chuyện oan nghiệt kỳ lạ: vợ chồng đốt nhau. Bản tin VTC News kể: Sau khi tranh cãi, 2 vợ chồng tạt xăng vào nhau rồi châm lửa đốt, dù được người dân gần đó ứng cứu kịp thời nhưng cả 2 đều bị bỏng nặng.
Chỉnh trang nội đô Đà Lạt… cách nào để giữ được nét đẹp lịch sử? Đó là chuyện đang tranh cãi…
Tình hình môi trường càng lúc càng đáng ngại... Một trong những nơi đẹp nhất ở Đà Lạt cũng trở thành bãi sình...
Bây giờ là giữa tháng 4/2019, lại nhớ tới Tướng Trần Văn Cẩm và trận Phú Yên trong tháng 4/1975. Tài liệu sau đây trích từ quân sử gia Vương Hồng Anh.
Một trong những nỗi lo tại Việt Nam là ngộ độc thực phẩm. Rồi ngộ độc thuốc, rồi ngộ độc đủ thứ... Hàng ngày, cứ mãi nghe tin ngộ độc từ công nhân hãng xưởng cho tới học sinh tiểu học... Có vẻ như đây là điệp khúc bất tận. Tại sao thế? Tại sao nước khác ít bị ngộ độc hơn Việt Nam? Tại sao trước 1975 ít hơn?
Cháy kinh hoàng vì chập điện... Lỗi ở thợ điện, hay lỗi ở nhà thầu xây dựng? Hay lỗi ở các cơ quan kiểm tra về xây dựng? Hay lỗi ở người chủ cơ sở bị cháy?
Bạo lực gia đình vẫn gay gắt... Báo An Ninh Thủ Đô kể chuyện: Cô bé lấy thân mình che chắn cho mẹ khi bị cha chém tới tấp.
May mắn giữa biển Hoàng Sa... Bản tin VTC kể: Lực lượng cứu hộ của Trung tâm phối hợp tìm kiếm cứu nạn hàng hải Việt Nam vừa đưa một thuyền trưởng tàu cá bị tai biến ở Hoàng Sa vào đất liền an toàn.
Hóa ra gian lận điểm cũng chỉ vì các quan chức… Người dân thường bắt buộc phải sống tử tế… Báo Thanh Niên kể chuyện Hà Giang: Cơ quan An ninh điều tra Công an tỉnh Hà Giang xác định một số người có chức vụ quyền hạn tại Sở GD-ĐT và Công an tỉnh đã tiếp tay cho hành vi gian lận điểm thi tại kỳ thi THPT quốc gia năm 2018 để trục lợi.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.