Hôm nay,  

Thơ Thơ

29/01/200800:00:00(Xem: 3074)

Sinh nhật vào xuân

Sinh nhận vào xuân đẹp sắc hoa
Tiệc mừng sinh nhật rộn lời ca
Thân bằng quyến thuộc vui tham dự
Nâng chén mừng xuân chúc phúc nhà

Đời ta đã mãn nguyện lắm rồi
Trần ai còn lắm cảnh đời khổ đau
Nên lòng chẳng khỏi vương sầu
Làm sao hàn gắn thương đau trần hoàn

Đan Phụng (Brisban QLD 16-02-2008 - Sinh nhật thứ 86 của tác giả)

*

Lăng Lắc Tình Xưa

Tại chú đó. Đôi mắt nhìn chi lạ
Như xa xôi, như tiếc nhớ tủi buồn
Đôi mi cong, ươn ướt chút huyền sương
Giọng thật ấm trong dáng người nghệ sĩ
Nắng Sài Gòn, chiều cuối tuần thi vị
Đón chú về, cô cháu nhỏ thật xinh
Áo lụa vờn bên áo trận thật tình
Đèn xanh đỏ Bonard lồng lộng gió…

Thư cô bé, nét mực còn nguyên đó
Mà thời gian sao cứ mãi vô tình
Nắng chiều tan, đêm xuống lại bình minh
Đời vẫn chuyển, gập ghềnh rồi bằng phẳng
Sao giông bão, mây trời đen lại trắng
Áo tù nhân trút bỏ bước tự do
Biển ngàn xa sóng giỡn vỗ lá đò
Đường rộng rãi thênh thang đầy nắng ấm
Chữ kỷ niệm, những vết hằn thật đậm
Dẫu vô tình cũng rất khó quên đi
Cô cháu ngày xưa không biết đã nghĩ gì
Mà gặp lại nhắc toàn là chuyện cũ
Bốn mươi năm- gió sương đời lữ thứ
Lặn hụp buồn trong bóng tối thê lương
Trời miền Nam cờ đỏ khắp phố phường
Tiếng rên siết dù hòa bình đã đến
Chiếc áo dài xưa thiết tha luyến mến
Được thay bằng những áo ngắn đơn sơ
Tình thiết tha nắng gió cũng hững hờ
Đời thay đổi như đêm ngày khắc nghiệt
Cô bé ơi! Có gì đâu phải tiếc
Khi bước đời mạng số đã an bày
Nhắc làm gì kỷ niệm quá mỉa mai
Của một thuở bé thầm yêu đôi mắt
Chuyện ngày xưa, nhắc làm gì… đã mất
Bé bây giờ đang hạnh phúc lứa đôi
Đường tự do- Chút mây trắng xa xôi…!

Thy Lan Thảo

*

Tìm Em

Lá vàng lưu luyến lá xanh,
Giờ sao chỉ thấy cây cành trụi trơ"
Thương em từ thuở còn thơ,
Bên bờ sông nhỏ ngóng chờ đò sang,
Những ngày đi học trường làng,
Nắng trưa, mưa sớm chứa chan bao tình.
Qua đình ngã nón trông đình,
Đình bao nhiêu ngói thương mình bấy nhiêu.*
Lời em tha thiết đáng yêu,
Anh ra tỉnh học mang nhiều nhớ thương,
Đôi ta như thể uyên ương,
Đợi ngày liền cánh song đường thoả vui,
Cho em rạng mặt tươi cười,
Niềm vui trọn vẹn, tình người thăng hoa,
Ai ngờ chinh chiến lan ra,
Bao nhiêu ước vọng vỡ oà trong tim,
Tìm em! Anh mãi đi tìm.

Hoàng Yến.

* Ca dao

*

Vô Tình

Em là vợ của người ta,
Mà sao tôi cứ thiết tha bóng hình"
Em đi ngang, rất vô tình,
Lướt qua, nào biết tôi nhìn từ xa"
Đêm đêm ngắm dải Ngân Hà,
Xung quanh ngàn vạn sao sa mỉm cười.
Dửng dưng đến thế người ơi,
Canh khuya, tôi vẫn đứng, ngồi ngắm trăng.
Khuất mờ lưới nhện giăng giăng,
Gió thu nhè nhẹ, nằm chăm chú hờ...
Em - tôi, sông nước đôi bờ,
Nước trôi lững thững, tôi ngơ ngẩn hồn...

Hoàng Ngọc Văn

*

Xuân Hà Nội

Ra Hà Nội đã bao lần
Lần đầu bắt gặp mùa Xuân bất ngờ
Chông chênh giây phút giao mùa
Mong manh sợi nắng, giọt mưa sắc trời
 
Đông còn lưu luyến chưa rời
Mùa Xuân đang đợi trên chồi non tơ
Người người đi giữa thực mơ
Có ai quên mất câu thơ nửa chừng
 
Hoa về trên phố tưng bừng
Cành đào khoe sắc rưng rưng nụ cười
Cúc vàng hoà với nắng trời
Hoa trà thơm nhẹ như lời mời nhau
 
Bâng khuâng lại nhớ hoa ngâu
Để ai múc nước gội đầu cho ai
Để giờ những tháng giêng, hai
Cái thời con gái, con trai cái thời...
 
Ngàn năm Xuân vẫn sắc trời
Cứ mưa cứ nắng chơi vơi thẹn thùa
Đón cành hoa của ngày xưa
Đón Xuân Hà- Nội đón mùa tình yêu.

Trần Tấn Ngộ

*

Mộng

Tặng Thanh-Thanh

Em đến thăm anh lúc nửa chiều,
Nắng vàng nhạt nhạt, gió hiu hiu;
Tre nghiêng trước ngõ như chào đón,
Hoa rắc hàng hiên, lá rải lều.

Nhà anh vắng quá, gọi không ai;
Em đoán anh đang chép soạn bài.
Rón rén vô phòng em nói bỡn:
- Ô kià, thi sĩ nhớ nhung ai"

Nhưng không! anh ngủ giữa chiều mơ,
Sách gối, bên tay giấy mấy tờ,
Và bút chì lăn bên lọ mực...
Biết rồi: anh ngủ giữa hương thơ.

Em đến bên bàn lục vở anh
Viết bừa dăm chữ lên bià xanh,
Bảo rằng em ghé thăm anh đó;
Đang giấc thần tiên, thức chẳng đành.
 
Gió thổi bên hiên rụng lá vàng,
Lá rơi làm dậy cả không gian;
Giật mình em tỉnh -- À ra mộng
Đã dẫn em đi vạn dặm đàng.
 
Em cách xa anh vạn dặm trường,
Làm sao gặp được" nhớ nhung vương.
Em mong anh cũng luôn luôn mộng,
Để gặp nhau và đỡ nhớ thương!
 
Nhưng, khốn chưa! vừa ra khỏi mơ
Bỗng thương không bến, nhớ không bờ.
Tháng ngày cách biệt người yêu dấu,
Buồn nhớ trông anh luống thẫn thờ...

C.M.

*

Bài Thơ Từ Vùng Đất Mới

Từ vùng đất mới hôm nay
Bài thơ anh viết giữa ngày đầu xuân
Trời chiều trải nắng mênh mông
Vàng bông lúa chín trên đồng reo vui
Anh nhìn thấy cả sắc trời
Xanh trong ánh mắt của người mình yêu
Anh nhìn trong ánh nắng chiều
Rung rinh cành lá gợi nhiều nhớ thương
Anh nhìn hoa nở bên đường
Tim như tà áo người thương năm nào
Anh nhìn sóng nước lao xao
Bao nhiêu bọt sóng, biết bao nhiêu tình
Nơi vùng đất mới hồi sinh
Chiều nay như có bóng hình của em
Nghe trong gió lặng, trời êm
Mùa xuân đã đến bên thềm gọi ta
Bây giờ chắc ở quê nhà
Cành mai trước ngõ trổ hoa tươi vàng
Bây giờ chắc ở xóm làng
Mùa xuân nắng ấm, rộn ràng niềm vui
Cho môi em thắm nụ cười
Cho trong giấc ngủ ngọt lời mẹ ru
Nắng chiều bóng ngả qua cầu
Vàng mơ ruộng lúa xanh màu trồng khoai
Từ vùng đất mới hôm nay
Anh nhìn thấy cả tương lai huy hoàng

Thanh Hùng

*

Mùa Xuân Trẻ Mãi

Cành mai đơm đầy nụ mà tươi nhành
Sao đẹp hơi hoa xoè lá mượt xanh
Tim ta như sức bật từ trong nụ
Hồn ta là nhành nhú những mầm non
Ta muốn ôm trọn mùa xuân cho trẻ mãi
Nhưng cuộc đời đâu dễ dãi với riêng ai
Không gian quay vòng theo chiều cao
Thời gian chuyển tiếp đi lên, đi lên mãi
Dù trăm hay ngàn bước vấp, không dừng lại kêu ca
Từ nụ ra hoa
Từ nhành thay lá
Mai vàng nghe hối hả lâng lâng
Cho tôi hôn cả trời xuân
Như hôn trên môi em ngọt ngào chung thuỷ
Bền bỉ chuyên cần
Vượt gian truân vững niềm tin đi tới
 
Cành mai đơm đầy nụ mà tươi nhành
Sao đẹp hơn hoa xoè lá mượt xanh
Tim ta như sức bật từ trong nụ
Hồn ta là nhành nhú những mầm non
Quê hương ta mùa xuân trẻ mãi.

Nguyễn Hồng Trung

*

Tà Áo Trắng Bay

Hè về phượng thắm mùa thi
Bạn bè ai sẽ chia ly nhau rồi"
Nhặt từng cánh phượng vương rơi
Ép vào trang vở, bồi hồi con tim
Phương trời bạt gió cánh chim
Ngày mai ai có nhớ tìm trường xưa
Tìm lại màu áo mộng mơ
Một thời áo trắng ngẩn ngơ lòng người
Sân trường như có mây trôi
Cao vút lưng trời tưởng áo ai bay
Chiều nay đứng dưới tàn cây
Bồi hồi nhớ lại tuổi thơ ngọc ngà
Dẫu ngày mai có đi xa
Khung trời kỉ niệm là tà áo bay.

Thuỳ Hương

*

Thu Cảm

Mỗi lần mùa Thu đến
Tôi nhớ mãi sân trường
Thướt tha tà áo trắng
Tình thầy,trò vấn vương!
Trường tôi Thủ Khoa Nghĩa
Nàng học Thủ Khoa Huân
Ba tháng hè xa cách
Thu về cảm cố nhân!
Hôm nay người đôi ngả
Xa cách một đại dương
Giòng đời trôi lặng lẽ
Thu cảm kiếp tha hương!

Trần Bửu Hạnh

*

Thơ Đấu Tranh

Thơ Đấu Tranh là nơi hội tụ những vần thơ "tải đạo" của các thi nhân luôn luôn thấy trong lòng: "Ba mươi năm lẻ đá mòn. Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ. Ba mươi năm nát hồn thơ. Có nghe chăng mảnh dư đồ giẫy đau"" Sàigòn Times tha thiết hy vọng được sự đóng góp, xướng họa, cuœa thi hữu xa gần có chung hoài bão: "Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm; Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà"... Qúy thi hữu, độc giaœ nào caœm thấy cao hứng, muốn "dương buồm chở thuyền đạo, phóng bút đâm kẻ tà", xin vui lòng gưœi bài về hộp thư tòa soạn, bên ngoài ghi: Thơ Đấu Tranh. - Trân trọng.

Những Thử Thách Trên Đường Tranh Đấu

(Thân mến gởi các chiến hữu trong và ngoài nước đang dấn thân chống lại bạo quyền CS để mưu cầu dân chủ tự do cho quê hương Việt Nam)

Ai thương nước mà không từng nhỏ lệ
Ai xót nòi mà chẳng phút ưu tư
Từ đất nước đỏ ngầu cơn hồng thủy
Từ quê hương nòi giống Việt đau nhừ

Thì có những tấm lòng luôn khắc khoải
Những con tim luôn giữ lửa Lạc Hồng
Những ngòi bút đấu tranh không biết mỏi
Những tinh thần dũng cảm cứu non sông

Làm Cộng sản đêm ngày trong run sợ
Bởi móng, nền, thành quách đã lung lay
Bởi họ biết bờ kia rồi nước vỡ
Thác muôn dòng Vàng rực sắc cờ bay...

Để xóa sạch đảng độc tài thống trị
Cho quê hương nòi giống được hồi sinh
Để dựng lại một giang sơn hùng vĩ
Một nước Việt Nam dân chủ, công bình!

Nên với đảng, những người yêu đất nước
Yêu giống nòi mà nhập cuộc đấu tranh
Đảng phải nghiến cho tan tành, suy nhược
Và bôi đen từng ý nguyện chân thành!!!

Ở trong nước, đảng căm thù, bắt bớ
Người đấu tranh và tự tiện tù người
Nơi hải ngoại cho nằm vùng nằm ổ
Thọc gậy, hỏa mù, tặng mũ, vấy hôi...

Đủ mọi cách đảng điên cuồng đánh phá
Để mong người cùng chiến tuyến ngờ nhau
Thủ đoạn ấy không có gì mới lạ
Cho những ai từng trực diện tuyến đầu

Đảng vẫn nhắm những buồng tim lửa bỏng
Những tấm lòng sắt đá chẳng suy vi
Rồi đảng bắn những mũi tên tẩm độc
Cốt mong sao phá vỡ được thành trì!

Đấy, thử thách trên con đường tranh đấu
Của mọi người khi dấn bước đấu tranh
Hãy cảnh giác, loại trừ phần tử xấu
Và cứ hiên ngang tiếp nhịp quân hành....

Ngô Minh Hằng

*

Đảng Hèn

Đảng trị dân bằng kiềm bằng kẹp
Lấy Công An bóp nghẹt tự do
Đảng viên mập mạp ấm no
Dân tình đói khát ốm o gầy mòn
Còn Cộng Sản là còn tù tội
Miệng người dân muốn nói được sao
Lòng đau tức tưởi nghẹn ngào
Tương lai u tối xanh xao cả đời
Giặc Tàu Cộng nói cười xảo trá
"Tình anh em phải trả máu xương"
Hoàng Sa đất của tổ tiên
Ngang nhiên chiếm đoạt làm riêng của mình
Trường Sa dậy sóng điêu linh
Đảng nhìn đảng thấy làm thinh thật kỳ
Tên Công An bịt mồm Cha Lý
Vẻ hung hăng như quỷ Diêm La
Sao không ra tận Hoàng Sa
Bịt mồm, bịt miệng "anh ba" láng giềng
Cộng Sản chỉ biết chữ tiền
Giàu sang cả họ giữ riêng bạc vàng
Ba Tàu nó dám chơi ngang
Sao không chận đánh cho tan Tàu Phù
Vua Hùng dựng nước nghìn thu
Bác cháu ta bán đền bù công lao
Cái công quỵ luỵ giặc Tàu
Cái công bán nước đào mồ tổ tiên
Cộng Sản một lũ tham tiền
Sao không toi dịch đỡ phiền cho dân
Minh Triết mặt mũi lừng khừng
Còn Nông Đức Mạnh tay chân vụng về
Nguyễn tấn Dũng dân nhà quê
Ba tên trị nước tái tê dân mình
Chừng nào phục quốc dấy binh
Dẹp tan giặc Cộng dân mình mới vui
Cộng Sản ơi!
Nhục hèn như thế mà cười được sao
Toàn dân đang khóc nghẹn ngào…

Cử Bảy

*

Ái Quốc & Mãi Quốc

Hỡi kẻ tập trung chống giặc Tầu
Kẻ thù bán nước để vào đâu
Chắc hẳn mây mù che tâm thức
Danh lợi vờn quanh phải cúi đầu

Lũ hèn, phản phúc bán giang sơn
Tám nẻo sơn khê ngập oán hờn
Hoàng Sa, sóng cuộn, dâng quằn quại
Xót dạ, đau lòng, máu lệ tuôn

Năm mươi năm trước lũ hèn đần
Dâng hiến sơn hà, bán cả dân
Cũng vì tham vọng loài man rợ
Để nỗi oan khiên, mãi nợ nần

Muốn giải oan cừu chống Việt Gian
Diệt luôn Việt Cộng, lũ tham tàn
Xé tan cờ đỏ mùi tanh tưởi
Giải phóng Sơn Hà, tiêu nỗi oan

Xuân về thương cảm sóng Hoàng Sa
Tiếng thét ầm vang, vọng San Hà
Ái quốc, trầm thân, lưu huyết sử
Dũng khí hồn thiêng, Nguỵ Văn Thà! (*)

Phạm Thanh Phương

(*) Thuyền trưởng HQ10 đã anh dũng hy sinh cùng chiến hạm trong trận chiến chống quân Tàu xâm lăng tại Hoàng Sa năm 1974.

*

Giờ Đã Điểm

“Một tiếng thét giữa trời xanh, sóng dậy
Nước non này không phải của riêng ai
Núi trả núi, sông đền sông, đòi lại
Nam sơn hà một dải định thiên thư
Trong vũ trụ bao la không cùng tận
Việt Nam mình bất khuất sử lưu danh
Sông có cạn, núi có mòn, vẫn giữ
Lệ có nhòa, máu có đổ, xông lên" (Sơn Nguyên)

Hỡi các bạn Thanh Niên mau thức tỉnh
Bạn nhìn kia, non nước bị xâm lăng
Ai hiến dâng, ai bán nước cầu vinh
Giờ đã điểm vùng lên làm cách mạng.

Chấm dứt độc tài tham quan nhũng lạm
Đó là điều tiên quyết bạn ra tay
Toàn dân đang mong đợi có ngày này
Ngày lịch sử để bảo toàn đất Tổ.

Đốt ngọn lửa đấu tranh đang bùng nổ
Thế toàn dân toàn diện đã sẵn sàng
Lịch sử ta đâu khuất phục ngoại bang
Khi nước biến dân ta giành thắng lợi.

Trần Bửu Hạnh

*

Xuân Mậu Tý 2008

Mậu Tý Xuân về khắp nơi nơi
Tự Do Tôn Giáo cho người Việt Nam
Toàn dân toàn diện sẵn sàng
Vùng lên đòi lại giang san giống nòi.

Lời cầu nguyện vang lên Thiên Chúa
Ban Hồng Ân cứu độ dân Nam
Đất đai tài sản giáo dân
Mong nhờ công lý góp phần sáng soi.

Đồng bào khắp ba miền đất nước
Đồng đứng lên khiếu kiện dân oan
Âm thầm dâng hiến ngoại bang
Hoàng Sa, Bản Giốc tiêu tan cơ đồ!

Lời Cha Lý hiên ngang tự tại
Vì Tự Do Tôn Giáo đấu tranh
Noi gương Tổ Phụ Maisen
Các Thánh Tử Đạo Việt Nam lưu truyền

Thích Quảng Độ đốt lên ngọn lửa
Lử Từ Bi cảm hóa si mê
Khắp trên thế giới hướng về
Cứu dân độ thế đứng về toàn dân

Xuân Mậu Tý trở về dân tộc
Hoa tình thương nở khắp non sông
Toàn dân ta quyết một lòng
Đồng tâm giành lại cơ đồ Việt Nam

Xuân Mậu Tý, mùa Xuân thắng lợi
Xuân đổi đời,tự chủ ấm no
Người người hạnh phúc hoan ca
Tự Do,Dân Chủ,Thái Hòa muôn năm

Trần Bửu Hạnh

*

Nỗi Lòng Người Chạy Giặc

Ta không phải, kẻ ngây thơ, khờ khạo
Đường trần ai còn mò mẫm, chưa tường.
Để giống nòi vác nặng những tai ương,
Biến mơ tưởng... thành thiên đường ảo vọng"

Ta tha thiết từ bao năm trong mộng
Giữa xứ người: cười, khóc chẳng ai hay!
Vẫn làm Thân Chạy Giặc, sống qua ngày
Không mơ tưởng gì hơn... tình Cố Quận

Ta tin tưởng không ai quên Quốc Nạn
Như ngàn xưa Lê Lợi với Mười Năm
Chống nhà Minh, giặc Hán cướp giang san
Cùng Nguyễn Trãi xoay càn khôn, khôi phục...

Thương cả nước trong nỗi đau: Quốc Nhục"
Do Mao-triều lợi dụng bọn vô tâm
Đã nhân danh "đuổi giặc Pháp xâm lăng"
Lại dâng đất tiền nhân cho giặc Hán.

Thác Bản Giốc ải Nam Quan, giới tuyến
Lẫn "bản triều" Bắc bộ phủ trong tay
Khác gì hơn là ngoại tộc từ ngày:
Hồ phản quốc cắt chia bờ Nam Bắc"

Lá cờ máu là chư hầu, đâu khác!
Mấy mươi năm, các bạn thấu chưa nào"
Khi trùng dương dậy sóng, chửa hay sao"
Hãy nhớ lại "Ngàn Năm" trăn trở đó!!!

Vĩnh Nhất-Tâm

*

Đọc Cho Sáng Tâm

Trăm năm ai muốn đi lùi"
Ngàn năm chữ nghĩa có lui về nguồn"
Ai đem thơ ngọt bán buôn"
Từng trang sách quý, em luôn giữ gìn!

Văn chương nào phải mực in
Đọc, cho sáng rực niềm tin của người
Đã từng gửi gấm bao lời,
Từng câu trau chuốt để đời kiến văn
Cám ơn người vượt khó khăn
Cho em lời đẹp, cõi trần sáng tâm

Ý Nga

*

THƠ NGUYỄN CHÍ THIỆN

AI ĐẾM

Ai đếm đêm dài thao thức
Trôi cùng năm tháng qua trôi
Thương những con thuyền mang ký ức
Đi về sông nước xa xôi....

TRÊN KHOẢNG TRỜI XANH

Trên khoảng trời xanh nao nao
Đôi phút lung linh một buổi chiều nào
Xa lắc như vì sao, xao xuyến
Hoàng hôn ơi, thương nhớ vẫn y nguyên!

CỬA VÀO TIM

Vì cửa chính vào tim là mắt
Nên tiếng hát Trương Chi giữa chừng phải tắt
Và giọt lệ Mỵ Nương tuy rằng chân thật
Chỉ khiến ly trà càng thêm đắng ngắt

TÙ CHÍNH TRỊ

Miền Bắc có vô vàn tù chính trị
Mục đích tối cao là được sống an thân
Gần vợ con, dù khổ đói nhục nhằn
Không dám hé răng phàn nàn một tị

BUỒNG TIM CHẾ ĐỘ

Mười mấy năm sống giữa lao tù
Sống giữa buồng tim chế độ
Tôi đã hiểu tới tận cùng bể khổ
Mà trước kia Phật tổ hiểu lơ mơ..

GIẬT MÌNH

Bắt chước mọi người tôi giữ vẻ hân hoan
Chẳng dám thở than dù đời đói khổ
Nhưng khi tiếng bên lề đường xe đỗ
Tôi vẫn giật mình tưởng xe sở công an.

NGUYỄN CHÍ THIỆN

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.