Hôm nay,  

Cuộc Chiến Nga-Georgia

12/08/200800:00:00(Xem: 8869)
Cuộc chiến giữa Nga và Georgia hiện đang diễn tiến là một bài học lớn để Việt Nam suy tính về các chiến lược tương lai. Không chỉ về cách đối ngoại, mà còn phải cẩn trong trong cả cách đối ngoại, nhất là với các khu vực dân tộc thiểu số đang có nhiều dị biệt về sắc tộc, ngôn ngữ. Không chỉ về cách khéo léo ngoại giao để gìn giữ hòa bình, mà còn cần tính trước cả đến các phương án đối phó nếu chiến cuộc bùng nổ.

Trường hợp của nước Georgia, nằm giữa Nga và Thổ Nhĩ Kỳ, cũng y hệt như Việt Nam nằm giữa Trung Quốc và khối ASEAN, mà trong đó VN là một thành viên.  Thực lực Việt Nam lớn hơn Georgia, đông dân hơn Georgia. Nhưng khi Georgia so với Nga, thì cũng y hệt như VN so với Trung Quốc.

Dân số Georgia là 4.630.841 dân, ước tính vào tháng 7-2008. Như thế, dân số còn nhỏ hơn dân số trong thành phố Sài Gòn.  Còn dân số Nga là 140.702.094 người. Như thế, khỏi cần đếm số lượng xe tăng, tàu chiến, phi cơ, quân bộ chiến ra mà so sánh làm chi. Nhưng không nên thấy dân số Nga thua xa con số 237 triệu người của dân số Indonesia (một nước trong ASEAN) mà nhầm về lực lượng. Toàn khối ASEAN cộng lại cũng không so nổi về quân sự với Nga, nơi có vũ khí nguyên tử  và đủ thứ đồ chơi độc hại khác.

Cũng y hệt như trường hợp dân số Trung Quốc là 1.3 tỉ người, còn Việt Nam chỉ có 86 triệu dân. Chính xác, theo sách CIA Factbook thì VN có 86.116.559 dân, ước tính vào tháng 7-2008. Thế cho nên, chuyện bắt nạt là bình thường. May mắn là nhờ đường bộ biên giới núi sông hiểm trở, nên còn đẩy lùi được quân bộ chiến Trung Quốc hồi cuối thập niên 1970s. Nhưng lúc đó, Trung Quốc vẫn còn là anh bụng phệ nhà quê, chưa biết đổi mới, chưa hiện đại hóa. Nếu bây giờ mà xảy ra cuộc chiến mới, thật khó mà đo lường nổi sức của người lực sĩ Trung Quốc. Còn nếu cứ chịu lép, thì từ từ biển và đất chắc gì giữ nổi"

Thêm nữa, chuyện bây giờ và tương lai chưa chắc đã đơn giản như thời thế kỷ trước. Như bây giờ, thấy rõ là Mỹ sẽ không đưa quân vào giúp Georgia làm chi. Đang bận rộn ở các chiến trường Iraq, Afghanistan, Mỹ không còn bao nhiêu sức mạnh quân sự để giúp các đồng minh ở xa. Ngày xưa, quân Mỹ đổ vào giúp chính phủ Nam Việt Nam bởi vì bản thân nước Mỹ đang trải qua nỗi sợ trước làn sóng cộng sản, tới nổi chính phủ Mỹ phải  mượn tay chủ nghĩa McCarthyism để bứng hết gốc rễ cộng sản trong xã hội Mỹ, và phải rải quân khắp quanh các siêu cường Liên Xô và Trung Quốc để ngăn chận. Vành đai thép ở Châu Au bây giờ còn NATO, tại Châu Á thì bể một mảng ở Việt Nam, nhưng bản thân các nước mà Mỹ từng đóng quân thời đó như Nhật, Nam Hàn, Thái Lan… đều hưởng lợi lớn về an ninh và kinh tế; chỉ duy Phi Luật Tân vớ nhằm lãnh tụ Marcos tham nhũng gộc nên bây giờ di hại là nghèo mạt rệp. Dù vậy, dân ở các nưoơc mà Mỹ đã từng đóng quân đều hưởng hạnh phúc với nền dân chủ, tự do, nhân quyền và hòa bình.

Lý do nữa để Mỹ thấy không cần đưa quân vào Georgia, vì nơi này không có lợi ích thực dụng nào. Chỉ nêu giả sử thôi, nếu Nga đưa quân đánh Saudi Arabia, kho dầu lớn của nhân loại, thì nhiều phần là Mỹ nhảy vào giúp đồng minh Saudi Arabia liền.

Trung Quốc tất nhiên là quan sát kỹ cuộc chiến giữa Nga và Georgia, và đã giả vờ làm quân tử Tàu để "kêu gọi các phe quan tâm hãy tự chế và ngừng bắn," theo lời phát ngôn nhân Bộ Ngoại Giao TQ Qin Gang.

Cuba thì chính thức ủng hộ Nga. Đích thân chủ tịch Cuab là Raul Castro ký một bản văn đòi Georgia rút ra khỏi vùng tự trị South Ossetia trước khi ngừng bắn.

Chính phủ Hà Nội tất nhiên dè dặt. Bởi vì nếu bênh Nga, thì sẽ cứng họng nếu Trung Quốc bày trò gì ở biên giới Việt. Nhưng nếu bênh Georgia thì thiệt là phiền, vì đã mang nợ đàn anh nước Nga  vĩ đại quá nhiều, suốt nhiều thập niên. Thế nên, phát ngôn nhân Bộ Ngoại giao CSVN Lê Dũng nói hôm 9-8-2008, "Việt Nam kêu gọi các bên liên quan kiềm chế, nghiêm chỉnh thực hiện các hiệp định đã được ký kết và sớm nối lại đàm phán hòa bình trên cơ sở bảo đảm lợi ích chính đáng của tất cả các bên liên quan".  Lập trường như thế có nghĩa là đứng chàng hảng, nhưng có lẽ không còn cách nào đỡ nguy hại hơn.

Đó cũng là một bài học lớn cho thấy rằng tất cả các chính phủ Việt Nam, dù là cộng sản như hiện nay hay dân chủ như tương lai (gần hay xa), đều cần tế nhị, khéo léo với các vùng sắc tộc thiểu số, như ở Tây Nguyên ở miền Trung, giáp giới Cam Bốt, hay vùng Tây Bắc ở giáp giới Trung Quốc. Chỉ cần Bắc Kinh xúi giục vài nhóm sắc tộc đòi tự trị, để lâu dài là thấy mệt. Tuy là chuyện xa như Georgia và Nga, nhưng nhìn lại cũng là chuyện gần sát sườn, như Việt Nam và Trung Quốc. Cứ xem những nơi đã tự trị và tách ra thì biết: Đông Timor tách khỏi Indonesia, hay Kosovo tách khỏi Serbia.

Một bài học nữa trong cuộc chiến Georgia và Trung Quốc: vai trò tin tặc của cuộc chiến tin học.

Báo mạng Computerworld ngày 11-8-2008 với baà viết ngay nhan đề “Cyberattacks knock out Georgia's Internet presence” (Tấn Công Mạng Đã Đánh Sập Dàn Internet của Georgia), đúng là đã nêu rõ chủ điểm “tin tặc đi trước, bộ chiến theo sau.”

Tin tặc này được “suy đoán” là liên hệ một maạg lưới tội phạm hình sự Nga đã tấn công và kiểm soát nhiều trang web của Georgia. Chuyện naỳ xảy ra y hệt như hồi tháng 4 và tháng 5-2007, khi toàn bộ các trang web chính phủ Estonia bị tấn công, và vào ngày 1-7-2008 thì 300 trang web của Lithuania bị tấn công. Cũng là từ tin tặc Nga.

Chuyện naỳ không có gì khó hiểu. Haỹ hình dung là khi khi các mạng tin học Hà nôị bị tấn công, có thể là Biển Đông sắp dậy sóng, hay là Lạng Sơn sắp có chuyện.

Trông người, cũng cần nghĩ đến ta. Không có gì cần phải dè dặt hơn. Trận sắp tới, nếu có, hẳn là sẽ khốc liệt. Xin dè dặt.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu Lạc Bộ Nhiếp Ảnh Việt Nam/VN Photography Club sẽ tổ chức một cuộc triển lãm ảnh nghệ thuật "Ánh sáng và sắc màu" tại Little Saigon, Nam Cali. Buổi triển lãm sẽ diễn ra hai ngày, Thứ Bảy và Chủ Nhật, 7 và 8 tháng 12 năm 2019 từ 10 giờ sáng đến 5 giờ chiều, tại Hội trường nhật báo Người Việt
Bộ trưởng quốc phòng Nam Han, Jeong Kyeong-doo và đồng nhiệm Trung Quốc, Ngụy Phượng Hòa đã đồng ý thiết lập thêm những đường dây nóng quân sự giữa hai nước và chuẩn bị cho chuyến công du của bộ trưởng Jeong đến Trung Quốc vào năm 2020.
Ánh nắng chiều đã tắt nhưng tôi vẫn như cảm nhận được cái nóng hừng hực qua cung cách vén ống tay áo để lau mồ hôi trán của người tưới cỏ.
Công Ty Disneyland sẽ chính thức tham dự cuộc Diễn Hành Tết tại Westminster với sự góp mặt của nhiều nhân vật trong đó có Mickey và Mini Mouse.
Thương vụ bán hàng trên mạng tại Hoa Kỳ Ngày Lễ Tạ Ơn đã tăng vọt 17$ tới 4.1 tỉ đôla, theo Salesforce cho biết. Doanh thu bán hàng mạng trên toàn cầu đã tăng còn nhanh hơn.
2 du khách của chiếc du thuyền Carnival Cruise Line đã chdết trong một xe buýt trong thời gian một tua độc lập tại Belize hôm Thứ Tư.
Thủ Tướng Iraq Adel Abdul-Mahdi cho biết hôm Thứ Sáu rằng ông sẽ từ chức theo sau nhiều tuần lễ biểu tình bạo động và lời kêu gọi ông ra đi bởi nhà lãnh đạo tôn giáo hàng đầu quốc gia của phái Hồi Giáo Shia.
2 phi đạn được Bắc Hàn phóng đi hôm Thứ Năm “được cho là bắn từ một bệ phóng phi đạn nòng siêu lớn,” theo các viên chức quân sự Nam Hàn cho biết.
Cảnh sát Anh đã bắn chết một người tấn công khủng bố hôm Thứ Sáu tại Cầu London -- một sự kiện đau lòng đã khiến ít nhất một người vô tội thiệt mạng và một số người khác bị thương xung quanh con đường trọng yếu là nơi xảy ra vụ tấn công Hồi Giáo chết người chỉ hơn hai năm trước.
Trấn Cảnh Đồng nằm bên bờ sông Liễu Hạ, xinh đẹp như cảnh thiên thai ở chốn trần gian. Khách thương hồ đến đi mua bán quanh năm. Khách du thanh tú lịch lãm cũng dập dìu trẩy hội…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.