Hôm nay,  

Vợ Dạy Mới Nên

23/04/200700:00:00(Xem: 3090)

– Vua nước Tề là Hoàn Công, một hôm thấy trong người hơi oải, bèn cho gọi Quản Trọng đến, mà nói rằng:
- Trí óc không minh mẫn, làm sao mà trị nước" Sức khỏe không dồi dào, khoái đâu mà trị dân" Ta nay cảm thấy ngũ tạng có điều không ổn, thì phải làm sao"
Quản Trọng dập đầu thưa:
- Hạ thần chỉ quen chuyện… chính chị chính em. Chứ y lý chẳng thông suốt chút nào hết cả.
Hoàn Công nhổm lên rớt xuống mấy lần trên ngai vàng, rồi uất ức nói:
- Đành là ngươi không rành y thuật, nhưng dư đủ cho ta một lời khuyên. Sao lại hà tiện với… con Trời như thế"
Quản Trọng nghe vua phán lời như vậy, bỗng lạnh cả châu thân. Hơ hãi đáp:
- Chén cơm, nhà cửa, vợ con. Hết thảy đều là do hồng phước của bệ hạ. Thần dẫu có làm thân trâu ngựa, hoặc nô bộc suốt đời, cũng chưa đủ đáp đền trong muôn một, thì lẽ nào giữ rịt trong mình mà coi đặng hay sao"
Đoạn, lết gần tới ngai vàng. Nhỏ giọng nói:
- Tai vách mạch rừng. Xin bệ hạ đuổi tả hữu ra, để hạ thần dễ dàng dâng kế sách.
Rồi lúc chỉ còn vua, tôi. Quản Trọng mới ghé miệng vào tai. Cung kính thốt:
- Nem công chả phượng mà cứ mần hoài hoài, thì không nói cũng biết ngán còn hơn cơm nếp nát. Chẳng phải vậy sao"
Hoàn Công vặn mình đáp:
- Phải!
Quản Trọng lại nói:
- Lên xe xuống ngựa. Quân lính theo hầu. Nhất cử nhất động đều có người xem biết. Chẳng chán lắm ư"
Hoàn Công hững hờ đáp:
- Phải!
Quản Trọng thấy qua hai ải ngọt hết cả hai, bèn cao hứng nói:
- Đời thường đã là vậy, huống hồ chuyện tình duyên, thì không biết còn chán đến đâu nữa!
Hoàn Công, đang lơ mơ là vậy, bất chợt nghe đến hai chữ nợ duyên, liền sáng mắt nói:
- Bệnh tình ta ngươi đã hiểu được căn nguyên, thì việc chữa trị dễ như lấy đồ trong túi.
Quản Trọng. Cho dẫu hết dạ khiêm cung, nhưng cũng là người, nên khi nghe vua tỏ bày như vậy, bèn mát cả ruột gan. Hớn hở nói:
- Từ phi tần đến hoàng hậu nương nương, tất cả đều do Cơ Mật Viện truy tìm mà ra cả. Thử hỏi: Tình yêu mà bị người khác chọn dùm, thì dẫu đến tóc bạc răng long, cũng không hiểu được thế nào là… thôi thúc. Lại nữa, tình yêu sở dĩ lôi cuốn được người đàn ông, bởi ở đó họ nổ lực kiếm tìm. Hết dạ bươn theo, nên lúc đạt được chữ yêu lòng mừng như mở hội. Còn bệ hạ. Tiếng là ngũ lục tam cung, nhưng nếu so ra chẳng ngon lành chi cả - nên dẫu có người đẹp bao quanh - vẫn lòng không hứng thú!
Hoàn Công nghe Trọng thuyết cho một hồi, bèn phớn phở ruột gan. Hấp tấp nói:
- Vậy để được yêu đời. Ta phải làm sao"
Quản Trọng lẹ miệng đáp:
- Đi săn là hay hơn cả.
Hoàn Công đang hứng khởi là vậy, chợt nghe đến chuyện đi săn, bèn não ruột nói:
- Nai hoẵng nhím kỳ đà, ta đều nếm đủ. Nay ngươi lại bày chuyện đi săn. Chẳng khiến cho trẫm phải lòng thêm chán ngán!
Lúc ấy, Quản Trọng mới nhỏ giọng nói rằng:
- Vũ Bình, bên trái là sông Hàn, bên phải là sông Dương Tử, nên mát mẻ quanh năm, thành thử con gái đất ấy bảnh không làm sao chê được. Nay bệ hạ lấy cớ đi săn để giữ gìn sức khỏe, thì trước là Thái hậu không nghi, sau hoàng hậu nương nương cũng yên lòng không ngó.
Đoạn, ngước mắt lên nhìn, thời thấy Hoàn Công mặt mày hớn hở, tóe lộ tinh quang, bèn sung sướng nói:
- Sức khỏe là bạc, hoan lạc là… vàng. Đợi khi đến nơi, thần sẽ đưa bệ hạ rẽ đường sang hướng khác.
Mà không biết có phải… dối vợ là nghịch với lòng trời, nên khi quất lẹ mà dong, bất chợt Hoàn Công nhìn thấy một bóng đen cầm cờ bay ào trước mặt, bèn hốt hoảng gọi Trọng. Âu lo nói:
- Trọng phụ có thấy gì không"
Quản Trọng thưa:
- Hạ thần không thấy gì cả.
Công lại hỏi:
- Đụng đến cõi âm ắt hung nhiều kiết ít. Có phải vậy chăng"
Trọng bình tĩnh đáp:
- Nặng lễ mới dễ kêu, nên kiết hung đều tự ở nhân sinh mà ra cả.
Công nghe vậy. Chưa kịp nói gì, bỗng nghe trong người khó chịu, bèn ra lệnh hồi cung, khiến Trọng ngạc nhiên đến cùng cực. Ưu tư nói:
- Lâu lâu hổ mới về rừng một lần. Chưa kịp vui chơi. Sao lại đổi đường mau như thế"
Công rầu rĩ đáp:


- Đàn bà nhớ dai, thương dai, nói dai mà… thù cũng dai. Ta chỉ sợ hoàng hậu biết được, thì chẳng những ngươi bị te tua, mà ngay cả thân ta cũng khó bề vui sống.
Lúc về đến nhà, Hoàn Công sững sờ như người mất vía, rồi ngã bệnh, mấy hôm không ra chầu, khiến quần thần hết dạ lo âu, sầu lên búi tó. Gặp lúc có Diên Ngáo là học trò, xin được gặp vua, rồi khẳng khái nói:
-  Nhà vua đau là tự mình làm ra cả. Chớ ma quỷ nào làm. Phàm chưng khí tán mà không thu lại được, thì tinh thần suy yếu. Khí ấy bốc lên trên mà không lui xuống được, thì sinh ra giận dữ. Khí ấy tụ ở dưới mà không vận lên được, thì làm cho người ta mê lú chóng quên. Còn khí ấy không xuống không lên, thì chẳng biết phải trái ra làm sao nữa…
Hoàn Công gật gật mấy cái, rồi nặng nhọc nói:
- Thế có quỷ thực không"
Diên Ngáo thưa:
- Đất có Thổ công. Sông có Hà bá, núi có Sơn thần, biển có Long vương, thì kề cận với tha nhân là… quỷ ma chớ còn ai vô nữa…
Hoàn Công lại hỏi:
- Ta đi săn gặp phải một bóng đen cầm cờ bay ào trước  mặt, là nghĩa làm sao"
Diên Ngáo ngẫm nghĩ một chút, rồi thủng thẳng đáp:
- Cầm cờ mà chạy, có nghĩa là thà chết không lui. Ai trông thấy, sẽ làm nên nghiệp bá.
Hoàn Công vẫn có chí làm bá, nên khi nghe Diên Ngáo giải bày như vậy, bèn sướng tận tâm can. Thoải mái nói:
- Nhớ để lại địa chỉ của ngươi, để đến lúc công thành danh toại, ta sẽ thưởng cho, đặng đúng với câu ơn đền oán trả.
Đoạn, sửa mũ, mặc áo, ngồi dậy uống bia. Chưa hết một ngày, bệnh đã khỏi tự bao giờ không biết. Phần Ngáo về đến nhà, vợ là Hàn thị hốc tốc chạy ra. Mau mắn nói:
- Thiếp nghe chàng vào cung chữa bệnh cho vua, mà cảm như đang ngồi trên đống lửa, bởi từ nào tới giờ chàng chỉ biết chuyện… mài nghiên. Mần răng toan tính"
Ngáo liền đem bịnh tình của vua ra mà kể, rồi cười cười nói:
- Hoàn Công thấy quỷ sinh lo mà thành bệnh, sau ta nói thấy quỷ sẽ hoàn thành được nghiệp bá, thì khỏi bệnh ngay. Thế mới biết có quỷ hay không có quỷ, hoặc quỷ hại mình hay lợi cho mình, cũng là tự tâm mình tưởng tượng mà ra cả, rồi yên trí như thế. Ta hiểu được lẽ đó nên lấy chữ bá làm thuốc, lòng dục làm củi, rồi sắc lên cho Hoàn Công uống. Chưa đặng một thang, đã thấy chữ công danh bày ra trước mắt.
Hàn thị trố mắt nhìn chồng. Sửng sốt nói:
- Do đâu mà chàng hiểu được cách trị bệnh ngon lành như thế"
Ngáo từ tốn đáp:
- Trước đây ta không biết, nhưng từ khi gặp nàng, ta đã hấp thụ nhiều điều hay. Thiệt đúng là… mẹ có công sinh ra, nhưng vợ mới là dạy ta nên người đó vậy.
Hàn thị vội đưa tay rờ trán chồng, thì thấy nhiệt độ không tăng, bèn thắc mắc nói:
- Sức khỏe bình thường, ắt là không có chuyện… chạm dây. Sao chàng lại có thể phang bừa ra như thế"
Ngáo đáp:
-  Lúc bưng trầu cau qua hỏi cưới, ta cứ nghĩ rằng: Lấy vợ là đeo gông vô cổ, nhưng khi sống với nàng, ta thật tự tại an nhiên, bởi nàng chỉ hy sinh để lo về ta tất cả. Ta lại sợ rằng: Mình là con một, nên phải phụng dưỡng mẹ hiền, thì tránh đâu cho khỏi cảnh bên tình bên hiếu" Ngờ đâu nàng hết dạ thương yêu, tận tình chăm sóc, khiến ta được thảnh thơi, mà bên trà bên rượu. Ta lại ưu tư rằng: Nàng sinh ra trong một gia đình lắm chị lắm em, mà gia cảnh không có gì khá giả, thì chuyện bếp núc nấu ăn, ắt chỉ món xào món mặn. Ngờ đâu nàng lại tùm lum thứ, nay lẫu mai dồi mốt mắm sặc và rau, khiến ta phải ra sức ăn nhiều cho thỏa dạ. Ta lại nghĩ nàng chỉ vừa đôi tám. Cắp cặp đến trường chỉ lớp một mà thôi, rồi ra nết ở cái ăn sẽ luông tuồng lắm vậy. Dè đâu nàng giỏi phần vun quén. Xếp gọn chỗ này ngăn nắp chỗ đằng kia, khiến mẹ phải khen: "Tao không bằng nó vậy!".
Đoạn ngừng lại một chút để thở, rồi tha thiết nói:
- Lúc ta thất bại trên đường đời, nàng là người an ủi. Lúc ta chán nản với tình người, nàng kề cận xẻ chia. Lúc ta thiếu rượu thiếu bia, nàng cuống cuồng lo chạy. Ta hỏi nàng: "Có phải đa phần khổ não trên đời này, là do tưởng tượng mà ra" Chớ sự thật, không phải đớn đau nhiều như thế…"

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạp chí Văn Học Mới số 5 dày 336 trang, in trên giấy vàng ngà, bìa tranh nghệ thuật của Nguyễn Đình Thuần, sáng tác từ hơn 50 nhà văn, nhà thơ, nhà biên khảo và phê bình nghệ thuật.- Văn Học Mới số 6 sẽ ấn hành vào tháng 3/2020, có chủ đề về nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ Nguyễn Đình Toàn
Một tuyệt phẩm thi ca gồm những bài thơ dị thường chưa bao giờ xuất hiện bất cứ đâu, viết bởi một thi sĩ dị thường. Tựa: Tuệ Sỹ Ba ngôn ngữ: Việt - Anh - Nhật Dịch sang tiếng Anh: Nguyễn Phước Nguyên Dịch sang tiếng Nhật: G/s Bùi Chí Trung Biên tập: Đào Nguyên Dạ Thảo
Mùa thu là cơ hội bước sang trang mới khi nhiệt độ bắt đầu dịu lại. Trong mùa này, người dân California không cần mở điều hòa không khí lớn hết cỡ và cũng còn quá sớm để lo chạy máy sưởi.
Garden Grove xin mời cộng đồng tham gia chương trình đóng góp tặng quà cuối năm nhằm mang lại niềm vui, hy vọng và giúp đỡ cho những trẻ em địa phương không có quà trong mùa lễ Noel.
Ngồi niệm Phật miên man, dù cố tâm vào Phật hiệu nhưng hôm nay vẫn không sao “ nhập” được, đầu óc nó cứ văng vẳng lời anh nó lúc sáng: - Tu hú chứ tu gì mầy!
Một đường dây buôn người bán qua TQ do một phụ nữ Việt là nạn nhân buôn người trước đây tổ chức vừa bị phát hiện và bắt 2 người tại tỉnh Nghệ An, miền Trung Việt Nam, theo bản tin hôm 5 tháng 12 của Báo Dân Trí cho biết.
Điều trần luận tội đầu tiên của Ủy Ban Tư Pháp Hạ Viện đã nhanh chóng nổ ra cuộc đấu đá nội bộ đảng phái hôm Thứ Tư, 4 tháng 12 năm 2019, khi các nhà Dân Chủ cáo buộc rằng Tổng Thống Donald Trump phải bị truất phế khỏi chức vụ vì tranh thủ sự can thiệp của nước ngoài vào cuộc bầu cử ở Hoa Kỳ và đảng Cộng Hòa giận dữ vặn lại không có căn cứ cho hành động quyết liệt như vậy.
Đó là cuộc khảo sát của công ty tài chánh WalletHub đối với 182 thành phố khắp Hoa Kỳ, để xếp thứ tự an toàn nhất cho tới bất an nhất. Cuộc nghiên cứu dựa trên 41 thước đo liên hệ tới an toàn
Cảnh sát đã bắn chết một người đàn ông cầm dao tại El Monte, Nam California hôm Thứ Hai.
Một phần thưởng 50,000 đô la được đưa ra để bắt một người đàn ông của thành phố Burnaby đã bị truy nã trước đây vì tội rửa tiền như một phần của nhóm tội phạm có tổ chức người Việt Nam hoạt động tại Canada và Hoa Kỳ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.