Hôm nay,  

Duyên Nợ Bất Thành

13/12/200400:00:00(Xem: 5683)
Nam Tam Phục, một thế gia ở Tấn dương, huyện Sơn tây, có một vườn cà phê cách nhà hơn mười dặm, hằng ngày cưỡi ngựa đến một lần để coi sóc. Mẹ của Phục là Trương thị, thấy vậy, mới nhân buổi mát trời mà thố lộ với con, cho thắm thiết nóng nung tình mẫu tử:
- Từ ngày cha con mất đi, mẹ cố gắng… tòng con cho đến ngày đứt bóng. Trước là trọn vẹn với cha, sau với con cũng vuông tròn điều lễ nghĩa. Nay mẹ thấy người con nhọc mệt. Tâm chẳng đặng an, nên muốn kiếm chút… dâu để đỡ đần hôm sớm tối, nhưng rồi mẹ giật mình nghĩ lại. Lỡ có bề nào - con thương mẹ thua… dâu - thì có khác chi mẹ xách leng tự mình đào… kim tĩnh!
Phục nghe vậy nổi lên một tràng cười khoái trá. Hớn hở nói rằng:
- Lấy vợ là tự tạo cho mình một sự… áp chế. Mẹ có biết vậy chăng"
Trương thị gật gù vài ba cái, dzọt miệng đáp liền:
- Mẹ sợ con có vợ, thì dễ phôi phai tình mẫu tử. Con lại không muốn vợ, bởi sợ hậu hoạn sẽ kéo tận đến đời sau, thì mẹ con ta đã chung lòng đó vậy!
Một hôm đi được nửa đường, bất chợt gặp mưa, nên Phục vội xin trú chân trong một căn nhà vách lá. Thời may đó là nhà của Đậu Đình Chương, mà ông cố đã tiêu phí tuổi thanh xuân ở vườn cà phê nhà của Phục, nên Chương hết lòng cung kính, vội vã pha trà, lại sai con gái… tóm gà ra mà đãi, hết sức là chu đáo. Con gái của Chương, tên là Tiểu Yến, tuy ở nhà tranh vách lá, nhưng tính nết dịu dàng, hết mực đoan trang, khiến Phục mới nghía qua đã nghe lòng rung động, nhưng nhất thời chưa biết mần răng tính tới, cho thỏa dạ ước mong, bèn van vái xin Trời tuôn đổ… nước, nhưng có lẽ tâm thành chưa đủ. Không hết dạ tin theo, nên trận mưa kia bỗng đâu dừng ngay lại.
Tối ấy, Phục không sao nhắm mắt, bởi hình ảnh của Tiểu Yến cứ phấp phới lượn bay, khiến hồn vía lao xao như sóng xô bờ đá vụn, rồi dáng thanh tân lại chập chờn trong trí óc, khiến chí tang bồng bỗng vun vút vụt tan, rồi chốn tâm can… phát mơ đời ấm mặn, mà thì thào tự nhủ:
- Đàn ông không có vợ như cành không lá. Trơ héo trụi khô. Chẳng ra cái gì hết cả!
Rồi mở mắt thao láo mà đợi ánh bình minh. Lúc trời hừng sáng, Phục tung người dậy, nhìn dáo dác ra sân, thấy mẹ đang ung dung tập Thái cực quyền, bèn xỏ dép chạy ra. Gấp gáp nói:
- Mẹ góa con côi. Những tưởng cõi nhân sinh chẳng gì đau hơn thế!
Trương thị đang đi quyền. Nghe con nói bỗng giật mình suýt té, mới hớt hãi trong hồn mà tự nhủ lấy thân:
- Mẹ chồng nàng dâu. Ắt chiến tranh sẽ về trong sớm tối!
Rồi mặt buồn rười rượi, đến độ chẳng thiết nói năng gì nữa cả. Tam Phục thấy vậy, mới tưởng mẹ vì tuổi già sức yếu, lại phải nặng lo, nên ráng tươi tươi mà nói này nói nọ:
- Con nghe người xưa hay nói: Có người là của cứ chạy vô, nên muốn chung thân cho thêm tài thêm lộc. Con lại bàng hoàng trộm xét: Mẹ ở tuổi già mà chẳng có một người lo, rồi lỡ… hết hơi làm sao con bay kịp"
Đoạn, quan sát khuôn mặt của mẹ, thì thấy vẻ tinh anh đã mười phương tan biến, nên hít vội hơi dài mà nói nọ nói kia:
- Con muốn tìm một người vợ. Trước là chăm cho mẹ, sau chung sức lại có thể kiếm được nhiều hơn, thì hậu vận mai sau mới ngon lành đó vậy!
Qua hôm sau, Phục đem lúa gạo đến nói điều ơn nghĩa, chứ thực ra là mượn cớ lân la để được nhìn Tiểu Yến, cho thỏa dạ nhớ mong, ngày đêm tưởng đến. Chương thấy vậy, lại ngỡ Phục là người hiểu biết, nên hết dạ cung nghinh, trải lòng đón tiếp. Lúc Phục thốt lời từ biệt, Chương đưa ra tận ngõ mà nghe dạ xót xa, rồi vào trong gọi Tiểu Yến ra mà nói rằng:
- Ơn thì sớm quên lãng. Oán thì nhớ suốt đời. Cõi nhân sinh thường ra vẫn thế, nhưng con người này - lại sớm mang ơn - thì so với đám tha nhân đáng là người quân tử.
Rồi ít hôm sau Phục lại mang mực thịt qua để cùng Chương khề khà bên ly rượu. Trước là bàn chuyện nước non, sau đánh đầu đánh đuôi cũng bàn luôn tới bến, khiến Chương sướng tận tim gan mà nói với Phục rằng:
- Nước không nguồn phải kiệt. Cây không gốc phải chết. Người mà không biết bàn chuyện… số đuôi, thì dẫu tắt hơi cũng chẳng bao giờ nên được!
Tiểu Yến, đang nướng bánh tráng. Chợt nghe cha mình nói vậy, mới cảm như lòng đang dậy gió Xuân sang, bèn khoái tim gan mà thì thào bảo dạ:
- Cha ta từ nào tới giờ chưa hề biết khen ai, mà nay trở mình như vậy, thì thiệt là hết ý.
Từ đó, Tiểu Yến cũng đổi lạ thành quen, nên không còn lẫn tránh như ngày trước nữa, đã vậy còn nhìn Phục mĩm cười, mắt liếc dọc ngang, khiến Phục hồn vía bay lên trời hết cả. Chương thấy vậy, mới tự nhủ rằng:
- Nếu được cậu hai này làm rể, thì cho dẫu có phải thác đi, cũng yên lòng nhắm mắt!
Một hôm Phục đến nhà, gặp lúc Chương đi vắng. Tiểu Yến bèn thay cha ngồi bên ly rượu. Được đâu vài tuần, Phục nắm đại cổ tay. Yến giựt vội ra rồi đỏ mặt nói rằng:

- Giấy rách phải giữ lấy lề. Thiếp tuy nghèo, nhưng không thể dễ dàng như vậy được. Chàng cũng đừng cậy giàu sang, mà phá đi điều nhân nghĩa, thì mối duyên ni sẽ tiêu tùng đó vậy!
Phục nghiêm mặt đáp:
- Nếu nàng chấp nhận đoái thương, thì ta quyết sẽ bên nàng mãi mãi.
Yến lắc đầu, nói:
- Chàng đến với thiếp vì cái đẹp. Một mai cái đẹp hết đi, thì chàng dẫu sống nhăn thiếp cũng ôm đời… cô phụ. Làm sao dám tới"
Phục đưa hay tay ôm đầu. Khổ sở nói:
- Tuổi già thấy tiền còn… sợ. Sao nàng lại lo cho ngày vui bay mất"
Rồi như ngại Tiểu Yến không hiểu được ý của mình. Phục ào ào nói tiếp:
- Vườn cà phê. Ta tặng nàng phân nửa, để đi… thẩm mỹ viện. Có đặng hay chưa"
Yến lặng người đi mà suy nghĩ. Mãi một lúc sau, mới cẩn trọng nói rằng:
- Mẹ chàng chưa… chết, thì lời nói này. Có tin đặng hay chăng"
Phục bỗng mắt dựng ngược lên. Mạnh miệng đáp:
- Nhất vợ nhì trời. Trời mà còn thua vợ. Lẽ nào mẹ hơn được hay sao"
Yến rạng rỡ cả mắt nai. Hớn hở nói rằng:
- Chàng tính vậy thiếp cũng mười phần tin một nửa, nhưng cần phải hứa thêm, thì thiếp mới dám trao thân cho người hào kiệt.
Phục liền một tay đặt lên trái tim. Một tay chỉ lên trời. Kiên quyết nói:
- Trên có Hoàng thiên, dưới có Địa thổ. Tôi tên là Nam Tam Phục, hứa sẽ gìn giữ hình bóng người con gái này trong tâm khảm. Chẳng bao giờ quên. Nếu sai trái thì xin… sét cứ ngay đầu mà đánh!
Yến nghe vậy vội vàng lấy tay bụm miệng lại. Nhỏ giọng nói rằng:
- Chàng mà bị sét đánh, thì ở cõi dương gian thiêáp bỗng thành cô phụ. Lẽ nào còn vui đặng hay sao"
Rồi xúm vào tình chuyện trời mây cá nước. Từ đó, Phục cứ rình lúc Chương đi vắng đặng mò tới nhà tằng tịu. Yến thấy vậy, mới bực bội nói rằng:
- Hẹn hò dâu bộc không thể kéo dài được. Sao chàng không nhờ người mai mối chuyện lương duyên, thì phận mẹ cha ắt vui lòng lắm vậy.
Phục bèn lấy tay gõ vào đầu mấy cái, rồi từ tốn đáp:
- Tình mình vừa… nở mà đã vội lấy nhau, thì có khác chi lấy đôi tay… bóp đi phần thơ mộng…
Rồi ủ rũ như gà phải nước mưa, khiến Yến lịm cả tim gan mà nghĩ này nghĩ nọ:
- Người ta đã hứa mà mình không tin, là một điều sai. Đã không tin lại bắt người ta hứa, là hai điều sai. Với hai điều sai ấy, thì dẫu người ta có mê mình thế mấy đi chăng nữa - cũng đến ngày… đứt chến - Chến đã đứt còn đặt lại được. Người đứt rồi! Còn níu được hay sao"
Bèn hông thúc hối chuyện cưới xin gì nữa cả. Phục thấy vậy, lại càng bạo dạn nhiều hơn trước. Đã vậy còn mừng mừng mà tự nhủ lấy thân:
- Lấy vợ xem tông lấy chồng xem giống. Tông của… nó là nông gia, thì ta không thể ôm tim mà nhảy bừa dzô đặng!
Rồi ù ù cạc cạc. Ậm ừ cho qua. Chớ chẳng tính toan gì hết cả. Thời may lúc ấy có Phùng gia là người giàu có, lại đang… mùa kén rể cho con, nên Trương thị cho người gọi Phục đến, mà bảo rằng:
- Ở đời hơn nhau một chữ… Biết! Con có hiểu vậy chăng"
Phục ngơ ngác đáp:
- Hơn Tiền chứ hơn Biết, thì có được cái mụ nội gì đâu"
Trương thị mặt mày thất sắc. Gấp gáp nói rằng:
- Khôn cũng chết. Dại cũng chết. Biết thì chẳng những không chết, mà còn có thể lấy… của người ta đem về nhà mình vậy.
Rồi nhắm chừng con mình hiểu ngọn mà chưa tận được cái đuôi, bèn dịu dàng nói tiếp:
- Phùng gia đang kén rễ. Con mà dzớt được ái nữ của người ta, thì trong cõi trăm năm đã ngon lành lắm vậy.
Phục lặng người đi một chút, rồi ấp úng nói:
- Mình hứa giữ gìn hình bóng người ta trong tâm khảm, mà đi lấy vợ, thì có phạm hay chăng"
Trương thị bật cười, đáp:
- Lấy vợ vẫn có thể… giữ gìn hình bóng trong tâm khảm. Sao con lại nặng lo"
Phục thở ra một phát như vất ngàn gánh nặng. Khoan khoái nói:
- Lấy vợ mà vẫn giữ được lời hứa. Lẽ nào lại nín được hay sao"
Rồi đi sắm lễ vật, đặng nhờ người mai mối đến Phùng gia dạm hỏi, bất chợt gặp Tiểu Yến ở chiều hôm phố vắng, định bụng tránh đi, nhưng chẳng may mắt Yến như… dao không thể nào tránh được, bèn gượng mà hỏi rằng:
- Nàng không ở nhà lo dệt cửi kéo tơ. Sao lại ra đây lúc chiều hôm bóng xế, là cớ làm sao"
Yến rầu rĩ đáp:
- Thiếp quanh quẩn ở đây đã ba hôm. Những tưởng không gặp được chàng. Thời may con tạo đẩy đưa cho đụng người trong mộng, nên hết dạ lo toan. Quyết không để chàng đi đâu nữa!
Phục trố mắt ra nhìn Tiểu Yến. Ngơ ngác đáp:
- Nàng nói vậy nghĩa là làm sao"
Tiểu Yến, một tay nắm Phục, một tay xoa bụng mình. Lo lắng nói:
- Thiếp ớn cá ngại cơm, nên muốn tính chữ phu thê với chàng cho sơm sớm!
Phục nghe vậy bỗng tá hỏa tam tinh. Hốt hoảng nói rằng:
- Thời… lên mạng mà nói chuyện cưới hỏi, thì thiệt là lạc hậu. Sao nàng lại có thể… lúa nhiều như thế"
Tiểu Yến lắc đầu, đáp:
- Chàng không nghĩ đến. Thiếp cam lòng đón chịu, nhưng với đứa con trong bụng này. Lẽ nào không nhận mà coi đặng hay sao"
Phục ú ớ nói:
- Ở đời có những cái mình không nên thấy. Chẳng nên biết, cũng hổng nên nhìn, cho dù là nhìn trộm. Nàng có hiểu vậy chăng"

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Viện Kiểm Soát Nhân Dân Tối Cao tại Việt Nam đã đề nghị ngưng thi hành án lệnh hành quyết với tử từ Hồ Duy Hải để điều tra lại vụ án này, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do cho biết hôm 2 tháng 12.
Tuần báo OC Weekly đã viết twitter cho biết đóng cửa sau khi chủ nhân là công ty Duncan McIntosh Company đóng cửa tuần báo giấy một ngày trước Lễ Tạ Ơn.
Cha mất rồi. Em buồn lắm, vì không về thọ tang Cha được. Em đang xin thẻ xanh. Sắp được phỏng vấn. Vợ chồng em định năm sau, khi em đã thành thường trú nhân, sẽ về thăm Cha Mẹ. Ngày tạm biệt Cha lên đường đi Mỹ du học bốn năm trước, đã thành vĩnh biệt.
Tôi khẳng định những việc tôi làm là đúng đắn và cần thiết để kiến tạo một xã hội tốt đẹp hơn. Những gì tôi làm không liên can đến vợ con và gia đình tôi. Vì thế, tôi yêu cầu công an Hồ Chí Minh chấm dứt ngay việc sách nhiễu, khủng bố gia đình tôi.
Brilliant Nguyễn là một thanh niên theo trường phái cấp tiến và chủ thuyết Vô Thần (*). Chàng ta không tin ma quỷ đã đành mà cũng chẳng tin rằng có thần linh, thượng đế. Để giảm bớt căng thẳng của cuộc sống, theo lời khuyên của các nhà tâm lý và bạn bè, chàng ta đến Thiền Đường Vipassana ở Thành Phố Berkeley, California để thực hành “buông bỏ” trong đó có rất nhiều cô và các bà Mỹ trắng, nhưng không một ý thức về Phật Giáo
Có những câu chuyện ngày xửa ngày xưa mà chẳng xưa chút nào. Có những chuyện hôm nay mà sao nó xa xưa vời vợi. Chuyện ngày xưa... Có một ngôi chùa ở vùng quê thanh bình, trước mặt là đồng lúarì rào, cánh cò chao trắng đồng xanh. Trong chuà có vị hoà thượng già hiền như ông Phật, lông mày dài bạc trắng rớt che cả mắt...
Ông Gavin Newsom, Thống đốc tiểu bang California, đã tuyên bố ân xá cho hai người đàn ông từng dính vào hai vụ hình sự khác nhau khi họ mới 19 tuổi và đang mong muốn không bị trục xuất về Việt Nam.
Hoang Nguyen, 43 tuổi, bị bắt và bị truy tố về tội trộm sau khi bị cho là đổi nhãn giá trên hơn ba mươi chai rượu vang tuần trước, theo hồ sơ tòa.
Bé ngọc ngà của Mẹ cố thở chút không khí ít oi còn trong buồng phổi. Giây phút cuối. Để ngàn sau dân Hong Kong sống xứng đáng Con Người.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.