Hôm nay,  

Đói Kém

21/04/200800:00:00(Xem: 5956)

Đánh dấu cái Việt Cộng gọi là Đại Thắng Mùa Xuân và người Việt Quốc Gia gọi là ngày Quốc Hận hay Tháng Tư Đen năm thứ 33, đồng bào  lương dân  trong nước  đang lo đói kém.

Hai vợ chồng trẻ đưa ông ngoại qua đời ở Mỹ về quê cha, đất tổ ở  Châu đốc để an giấc ngàn thu theo lời trăn trối. Trở lại Mỹ, mặt dàu dàu, hai người Mỹ gốc Việt trẻ này nói, " Ong Tám à, ở VN  bây giờ sống khổ lắm, đồ ăn mắc quá trời. Con gái miệt vườn nhiều người phải đi làm gái để nuôi thân; quán bia ôm, cà phê ôm, ca ra ô kê ôm, đấm bóp ôm, đèn mờ đầy đường, đầy chợ  ở Miền Tây mình."

Thực vậy, ai theo dõi thời cuộc đều biết nạn đói kém đang là tin hàng đầu của truyền thông đại chúng quốc tế gần đây. Có những tựa báo Pháp, Mỹ đưa ra nghe thất thần: Đói làm đảo lộn hành tinh; Đói sanh loạn lạc. Nạn đói đang xảy ra và dẫn đến loạn lạc tại nhiều nước trên thế giới. Burkina-Faso, Senégal, Côte d'Ivoire, Egypte, và ngay ở Maroc, nạn đói cũng đã làm người dân nổi dậy ở một số thành phố. Phi Luật Tân cũng đang khẩu phần, lo sợ dân chúng thiếu đói sẽ cướp phá kho gạo. Tin Reuters, giá một tấn gạo đã lên 700 euros. Mới đây ở Haiti dân đã nổi dậy cướp kho gạo, 5 chết, 10 bị thương. Một bao gạo từ 35 Đô trong  một tuần tăng lên 51 Đô la. Uy viên Liên Au báo động qủa là cơn sóng thần giá gạo. Gạo trên thế giới tăng giá vì nhiều lý do. An Đô và Trung Cộng bây giờ kinh tế khá hơn, ăn thịt nhiều mà muốn có 1 kg thịt thì mất từ 7 đến 8 kg ngũ cốc. Các nước xuất cảng gạo Thái, Việt, An giữ lại để làm giá. Mỹ dùng ngũ cốc để làm cồn ethanol thay thế cho xăng. Mỗi năm dân số thế giới tăng lên ít nhứt 80 triệu miệng ăn. Đây là một bài toán không có nước riêng rẻ nào giải quyết được như một vấn đề riêng rẻ ngoài phạm trù sự tăng dân số thế giới, thay đổi khí hậu địa cầu, sư họp tác giữa các quốc gia giàu đã phát triễn và nghèo đang phát triễn.

VN cũng đang lâm vào hoàn cảnh chung đó. Cơn "bão giá" (chữ báo chí trong nước), nạn lạm phát đang lâm le phi mã, vật giá tăng vùn vụt, đời sống mắc mỏ, công nhân đình công đòi tăng lương theo đà lạm phát. Thủ tướng VC Nguyễn tấn Dũng đang bị Đảng CS phê bình. Nhà nước đang ra lịnh ngưng xuất cảng gạo, để bảo đảm an toàn thực phẩm. VN chưa có cảnh  dân đói phải đi cướp kho gạo như ở Haiti. Nhưng  đồng lương cố định vốn đã thấp không đủ sống mà tiền mất giá, lạm phát lên cơn, thiếu ăn là nguy cơ dễ xảy đến. Trung bình lợi tức đồng niên của người dân dưới 2 Mỹ Kim một ngày (tương đương khoảng 32 000 Đồng VN). Một gói xôi nhỏ hơn nấm tay giá 5 000 $ ,  một ổ bánh mì  thịt mỡ nhỏ đã gần 10 000 $ ở Cantho, 1 kí gạo ở Miển Trung từ 7  ngàn lên 10 mấy ngàn chỉ trong mấy tháng trở lại đây, đến đổi hàng 20 000 công nhân làm giày Nike ở Long An phảo đình công, biểu tình đòi tăng thêm 200 000 cho đủ sống.

VN là một nước chẳng những thừa sức tự túc lương thực mà còn thặng dự để xuất cảng, đứng hàng thứ nhì xuất cảng gạo trên thế giới. Nhà Nước đã có biện pháp an toàn thực phẩm, tạm ngưng xuất cảng gạo. Sản lượng lúa gạo VN gấp đôi số tiêu thụ. VN đói thì khó nhưng dễ "thiếu"  ăn. Cơn  bão giá cả, cơn sốt lương thực, nạn lạm phát nhứt định sẽ làm bữa cơm hàng ngày của người dân nghèo đang chiếm đăị đa số phải giảm cả chất lẫn lượng.

Xin lấy lời một "phó thường dân" VN nói với Đài RFA,"Gạo đó, là món ăn chính cho đời sống mà. Thí dụ thịt cá nó mắc thì mình nhín được, mình ăn ít bằng rau, bằng nước mắm này kia nọ, bằng muối, bằng mắm thì được. Chớ còn thí dụ gạo mà lên thì làm sao, hổng lẽ bây giờ mỗi lần mình ăn 2 chén cơm mình mới đủ sức làm, mà mình ăn lại 1 chén thì làm sao ăn được" Ở bên ngoài thấy vậy chớ còn dân nghèo càng ngày càng nghèo. Người dân bây giờ tức nước vỡ bờ, bần cùng sanh đạo tặc. Bây giờ có nhiều cái bất công ở trên đất nước mình. Hồi đó tới giờ sống nhờ ruộng rẫy, bây giờ chỗ nào cũng quy hoạch lấy hết, người dân không công ăn việc làm, càng ngày càng khổ.Thành ra bây giờ tệ nạn rất là nhiều. Bất ổn xã hội nó nguy hiểm lắm. Cái chuyện đó cũng đã có rồi, là vì người dân, công nhân khổ quá mà. Bây giờ làm một tháng năm bảy trăm ngàn mà bây giờ xách một trăm ngàn đi ra chợ một chút xíu mới đó mà hết một trăm ngàn."

Người Việt có câu, bụng đói đầu gối phải bò; người Pháp có câu, bụng đói, người ta không có lổ tai. Nên các viên chức quốc tế lo ngại nạn đói có thể đưa đến loạc lạc, là phải. Công tâm mà nói, chánh phủ của Thủ Tướng VC lo sốt vó. Hết cuộc họp này đến cuộc họp khác, Ong Dũng đưa ra năm bảy biện pháp ngăn chận lạm phát, vật giá gia tăng, trong đó có gạo là món ăn cơm bữa của người Việt. Nhưng chừng như chỉ là "công tác phong trào", nặng khoa trương, tuyên truyền hơn là kiến hiệu vì đảng viên cán bộ thi hành chỉ thị  của chánh phủ, nhiều quyền, nhiều tiền, sống xa hoa, thừa mứa đâu có thấm thía sự đói kém của người dân.

Xã hội VN sau một thời gian chuyển sang kinh tế thị trường CS gọi là theo định hướng xã hội chủ nghĩa, nhưng thực tế là kinh tế tư bản hoang dã, hố sâu ngăn cách nghèo giàu đã vô củng sâu rộng. Tư bản đỏ ở thành thị, cường hào ác bá đỏ ở nông thôn  thành phần thống trị ăn chơi vô độ. Một bữa nhậu sang cả, thừa mứa cao lương mỹ vị, rượu "nhập", gái đẹp, tốn hơn lương một năm của kỹ sư, bác sĩ. Người dân  bĩ trị, nghèo thiếu ăn, đói kém trong môi trường xã hội đó sẽ tủi nhục, khổ sở hơn, dễ bất mãn, uất hận hơn, dễ liều mạng vùng dậy hơn.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.