Hôm nay,  

Luật Pháp Phổ Thông

07/03/200500:00:00(Xem: 5440)
Hỏi (Bà Trần Thủy Tiên): Con tôi năm nay học lớp 12, từ trước tới nay cháu vẫn ngoan ngoãn học hành, nhưng kể từ cuối năm ngoái khi chúng tôi phải dọn nhà về miền tây Sydney vì tiền mướn khả dĩ hợp với lợi tức mà chúng tôi kiếm được.
Vì dọn nhà nên cháu buộc phải chuyển trường. Cháu không thích chuyển trường ra vùng ngoại ô này, nhưng vì không còn cách nào khác nên cháu buộc phải làm theo lời khuyên của chúng tôi.
Những tuần vừa qua, khi vừa mới tựu trường, ngày nào cháu cũng đi học như thường lệ. Chúng tôi mừng thầm vì tưởng rằng cháu sẽ quen dần với sinh hoạt của vùng ngoại ô này.
Chúng tôi chưa kịp mừng, thì một buổi sáng nọ vào khoảng chừng 11 giờ, cảnh sát đã đến gõ cửa nhà và hỏi là họ muốn gặp con tôi. Tôi bảo với họ rằng cháu đã đi học, nếu các ông muốn gặp cháu thì hãy đến trường của cháu. Họ nói rằng họ đã đến trường nhưng nhà trường cho biết rằng hôm nay cháu không đi học. Cảnh sát bèn gởi tấm danh thiếp và ghi thêm số điện thoại rồi đưa cho tôi và bảo rằng khi nào cháu về hãy bảo cháu là phải gọi cho họ.
Khi cháu về tôi có nói rõ sự việc cho cháu biết, sau đó tôi đưa tấm danh thiếp và bảo cháu là hãy đến đồn cảnh sát như lời nhắn của họ.
Cháu bèn cầm tấm danh thiếp và đi ra khỏi nhà. Tôi không biết là cháu có đến gặp cảnh sát như họ yêu cầu hay không" Nhưng chừng khoảng một hơn 1 giờ sau, cháu trở vềø. Thấy mặt cháu hơi mệt mỏi, tôi có hỏi cháu là việc gì đã xảy ra cho cháu. Cháu cũng chẳng nói năng gì. Nhưng sau đó thì chúng tôi phát hiện được rằng cháu đã bị cáo buộc nhiều tội mà chúng tôi không bao giờ ngờ được. Cháu bị buộc tội cướp, cướp có vũ khí, và tội đồng lõa cướp.
Hỏi ra mới biết rằng cháu đã cùng mấy người bạn học cùng lớp thỉnh thoảng cùng nhau ra trạm xe lửa và cưỡng buộc các học sinh khác nhỏ tuổi hơn và buộc các em đó phải đưa tiền, đồng hồ hoặc những món có thể bán được.
Xin LS cho biết là nếu cháu bị xử và bị kết buộc các tội trạng nêu trên thì cháu sẽ bị ở tù bao lâu"

*

Trả lời: Điều 97 của Đạo Luật Hình Sự 1900 quy định rằng “Bất cứ ai, trang bị loại vũ khí tấn công, hoặc các khí cụ, hoặc cùng với người khác, cướp, hoặc hành hung với ý định cướp, bất cứ người nào ... sẽ bị phạt tù cho thời hạn là 20 năm.” (Whosoever, being armed with an offensive weapon, or instrument, or being in company with another person, rob, or assaults with intent to rob, any person . . . shall be liable to imprisonment for twenty years).
Ba yếu tố cần thiết để có cấu thành tội cướp: (a) ý định lấy cắp; (b) phải có mức độ về sự đe dọa hoặc mức độ dùng áp lực để làm cho người ta sợ hãi; (c) lấy đi từ người đó. (Three elements are necessary to constitute the crime of robbery: (a) an intent to steal; (b) some degree of threat or force putting the person in fear; and (c) a taking from the person).
Ngoài ra luật còn quy định rằng để cấu thành tội cướp, công tố viện phải trưng dẫn và chứng minh rằng tất cả các yếu tố về “tội ăn cắp” (larceny) đã hội đủ.
“Sự lấy cắp không cần thiết là phải từ bản thân của nạn nhân với điều kiện là của cải được lấy đi khỏi sự kiểm soát tức thời của nạn nhân trước sự hiện diện của đương sự.” (The stealing need not be from the person of the victim provided that the goods are taken from the immediate control of the victim and in his or her presence).
Trong vụ R v Tarek Mohamadin [2004] NSWCCA 401. Trong vụ đó, bị cáo nhận là phạm “3 tội cướp có vũ trang” (three counts of armed robbery).
Theo sự quy định của luật pháp thì mỗi tội này đều có thể bị phạt tối đa là 20 năm tù ở.


Sự kiện xảy ra trong vụ này có thể được tóm lược như sau: Cứ mỗi lần phạm tội, bị cáo đều cùng với ít nhất là một người bạn trẻ khác. Một người trong nhóm của họ gọi điện thoại để đặt mua bánh pizza, bánh mì tỏi nướng, và nước ngọt giao tận nhà tại một “địa chỉ được chọn sẵn” (a nominated address).
Hầu hết mọi lần, “địa chỉ được chọn sẵn” này thường là gần công viên nơi mà các người trong nhóm của bị cáo có thể ngồi chờ đợi. Khi thức ăn được giao đến thì người giao thức ăn phải đương đầu với bị cáo và đồng bọn. Chỉ có hai “người đồng phạm” (the co-offender) được nhận diện. Hai người bị nhận diện trong các vụ này đều nhỏ tuổi hơn bị cáo.
Cứ mỗi lần phạm tội cướp, thì bị cáo hoặc một trong hai “người đồng phạm” đã trang bị và xử dụng dao. Mỗi lần người giao hàng đến gặp họ thì đều bị cướp đồ ăn thức uống cùng với tiền bạc mang theo trong người của đương sự. Tổng cộng gồm hơn $800 tiền mặt cùng 2 điện thoại di động đã bị cướp. Tiền bạc cùng của cải cướp được này đã được tiêu xài hoặc bị bán mất, và không thể truy hồi lại được. Các vụ cướp này diễn ra trong thời gian 4 tháng trời từ tháng 12 năm 2002 đến tháng 4 năm 2003.
Bị cáo được 19 tuổi, người Úc gốc Ai Cập, chưa bao giờ có tiền án, khi thực hiện các vụ cướp này. Vị thẩm phán tọa xử đã chấp nhận bằng chứng hữu thệ tại tòa xác nhận về tánh hạnh tốt trước đây của đương sự.
Bị cáo bắt đầu ghiền hút cần sa từ hồi 14 tuổi, và trong vòng 1 năm trời bị cáo bắt đầu hút thường xuyên hàng ngày. Sau đó đã nghiệp ngập các loại ma túy khác.
Bị cáo đã trình bày với tòa rằng đương sự phạm vào các tội cướp này là vì bị nghiện ngập ma túy nên buộc lòng phải phạm pháp để kiếm tiền hầu thỏa mãn cơn ghiền. Bị cáo đã đưa ra bằng chứng tại tòa rằng bị cáo đã nghiện ngập nặng hơn khi người bạn thân của bị cáo “bị chết trong một tình huống bi thảm” (died in tragic circumstances).
Vị thẩm phán tọa xử đã giảm 25% thời gian thụ hình cho bị cáo vì bị cáo đã chịu nhận tội. Bị cáo bị xử 8 năm tù với thời gian thụ hình ít nhất là 5 năm. Luật sư của bị cáo bèn kháng án vì cho rằng bản án quá nặng.
Luật sư của bị cáo đã đệ trình một số yếu tố để cho rằng vị thẩm phán tọa xử đã sai lầm khi đưa ra phán quyết. Chẳng hạn như vị thẩm phán tọa xử đã sai lầm khi bác bỏ việc cứu xét về đề nghị rằng bị cáo vì nghiện ngập ma túy nên cần phải được sự giảm khinh.
Tuy nhiên, Tòa Kháng Án đã cho rằng việc bị cáo bị nghiện ngập ma túy, dù thói quen nghiện ngập đó nặng tới đâu, thì cũng không thể dựa vào yếu tố đó để biện minh cho tội cướp của mình được, và vì thế yếu tố đó sẽ không được giảm khinh.
Tuy thế, Tòa cho rằng điều vị thẩm phán tọa xử cần phải lưu tâm là những hành động phạm pháp của bị cáo được thúc đẩy bởi cơn ghiền của đương sự, cần phải lưu ý đến trạng thái tâm hồn cũng như khả năng phán đoán của bị cáo. Cuối cùng Tòa bác đơn kháng án vì cho rằng bản án là thích đáng với tội trạng của bị cáo.
Dựa vào luật pháp cũng như phán quyết vừa trưng dẫn, bà có thể thấy được rằng hình phạt tối đa cho các tội trạng mà con của bà đã phạm phải là 20 năm tù. Đây là hình phạt tối đa, luật không đưa ra hình phạt tối thiểu. Vì thế hình phạt tối thiểu có thể là những hình phạt buộc con bà phải giữ gìn tánh hạnh trong một thời gian nào đó, hoặc phải thi hành sự phục dịch cho cộng đồng trong một thời gian được định rõ.
Hình phạt thích ứng sẽ được tòa quyết định dựa vào các yếu tố như tuổi tác, tiền án, vũ khí xử dụng vào lúc cướp, có gây thương tích cho nạn nhân hay không, số tiền hoặc của cải đánh cướp, tình huống mà trong đó vụ cướp đã xảy ra [có tổ chức, hay tình cờ do cảm hứng] và nhiều yếu tố khác.
Nếu bà còn thắc mắc xin điện thoại cho chúng tôi để được giải đáp thêm.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tháng 12 sắp đến năm nay 2019, là tháng cuối cùng trước khi Hiệp Ước Thành Đô được áp dụng. Năm tới, 2020, Việt Nam sẽ chánh thức do Nhà cầm quyền Tàu Cộng kiểm soát …... Con đường đấu tranh để Việt Nam thoát khỏi quỷ đạo Cộng Sản Tàu e rằng bế tắc!
Lời Tòa Soạn: Họa sĩ Duy Thanh vừa từ trần vào giờ 9:30 PM, đêm Chủ Nhật 24/11/2019 tại bệnh viện General Hospital San Francisco, tại thành phố San Francisco, California.
Trong khi nhiều người Trung Quốc nhờ công dân Việt Nam đứng tên lập công ty, bơm tiền mua nhà đất ào ạt tại các thành phố du lịch ven biển, xem như đầu tư bất động sản và xây khu nghỉ dưỡng… một số công ty khác lặng lẽ thâu tóm, mua lại nhiều công ty Việt Nam để nắm chặt cổ họng nền kinh tế Việt…
Tội phạm Trung Quốc đóng giả cảnh sát, công tố viên để lừa đảo trực tuyến chuyển hướng sang Đông Nam Á khi bị trấn áp tại quê nhà.
COPENHAGEN - Đan Mạch nhận trọng trách dẫn đầu kế hoạch huấn luyện không tác chiến tại Iraq từ cuối năm 2020.
Theo báo cáo mới nhất của Cục điều tra liên bang Mỹ (FBI), các hãng sản xuất xe hơi Mỹ trở thành mục tiêu tấn công hàng đầu của tin tặc trong năm 2018.
Tăng sĩ Phật Giáo Thiền Tông Gregory Filson đang đạp xe xuyên qua nước Mỹ trong một nỗ lực nối kết với đất mẹ và nâng cao ý thức về bệnh Alzheimer’s.
Cảnh Sát Tiểu Bang Massachussetts trở thành đơn vị đầu tiên thử nghiệm Spot, một loại robot chó, được chế tạo bởi Boston Dynamics, để tham gia các đơn vị tháo dỡ bom.
Giá nhà tại 20 thành phố Hoa Kỳ đã tăng cao hơn dự kiến trong tháng 9, cho thấy tín hiệu rằng giá trị nhà đang ổn định ở mức cao, và nhu cầu nhà ở vẫn cao. Đây là đợt tăng giá đầu tiên kể từ năm 2018.
Ronna McDaniel – Chủ Tịch Uy Ban Quốc Gia Đảng Cộng Hòa (RNC)- đã tuyên bố hôm 26/11 rằng: hành động đầu tiên của tỉ phú Michael Bloomberg khi chính thức tuyên bố tranh cử ửng viên tổng thống đảng Dân Chủ không khác nào cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.