Hôm nay,  

Sinh Viên Vận

25/03/200900:00:00(Xem: 5928)
SINH VIÊN VẬN
Vi Anh
Ai đã từng đi công tác Paris trước năm 1975, ắt còn man mác nỗi buồn. Nỗi buồn sinh viên của Việt Nam Cộng Hoà đi du học Pháp bị CS Hà nội "câu cá", mất đi không ít. Chữ "câu cá" là chữ dùng của Bác sĩ Nguyễn Quốc Nam, Chủ Tịch Ban Chấp Hành Trung Ương Liên Minh Dân Chủ VN, tiếp nối chí khí, đường lối sau khi Giáo sư Nguyễn ngọc Huy qua đời, từ bên Pháp qua nói chuyện thân mật với một số nhà báo và hội luận  trên truyền hình SBTN.Vốn là một sinh viên VNCH đi du học, ngay từ thời còn VNCH Oâng đã thấy CS Hà nội dành một ngân sách sinh viên vận rất lớn. Có cơ sở, có cán bộ đi móc nối, có phương tiện đưa đón sinh viên VNCH khi mới qua và giúp đỡ ban đầu khi còn bơ vơ nơi nước Pháp. Mối tình đầu, bài thơ đầu đó cộng với một số tuyên truyền đã biến Paris thành  nơi nhiều sinh viên Việt phản chiến, thiên tả, thân Cộng nhứt.
Dù sinh viên người Việt Quốc gia lúc bấy giờ cũng cố gắng kết họp nêu cao chánh nghĩa VNCH, nhưng vì tự phát, thiếu tổ chức, thiếu yễm trợ nên không mạnh bằng sinh viên thân Cộng. Tuy nhiên những ngày chót của chế độ Miền Nam sắp không còn nữa, sinh viên VNCH, trong đó có Bác sĩ Nam vào Toà Đại sứ VNCH ở Paris hạ cờ VNCH xếp lại  và cất để dành. Sau này đã gởi tặng cho  Hội Sinh viên VN ở Mỹ. Cây cờ mà Hội Sinh Viên VN ở Nam Cali giữ như báu vật là quốc kỳ đó. Bs Nam cũng cho biết ngoài việc cuốn cờ, còn lấy một số tài liệu quan trọng không cho  lọt vào tay CS Hà nội  trước khi họ "tiếp thu". Sinh viên người Việt Quốc gia còn lấy mộc của Toà Đại sứ VNCH đóng gia hạn 10 năm cho mình, trong nước mắt để tránh cho mình thân phận là người vô Tổ Quốc vì sinh viên Quốc gia du học nhứt định không xin visa của Toà Đại sứ của CS Hà nội. Thời gian sau đó, sinh viên ngưòi Việt Quốc Gia ở lại Pháp chốâng phá CS Hà nội một cách tích cực, cái gì làm hại CS được thì làm. Trong những người đó có liệt sĩ Trần văn Bá sau này về nướùc phục quốc và bị tử hình cùng nhiều người đồng chí hướng như Hồâ thái Bạch, con trai của Ô Hồ tấn Khoa mà Đạo Cao Đài gọi là Hồ Bảo Đạo.
Tại sao mình không "câu cá" lại sinh viên du học do CS Hà nội cho đi.  Bác sĩ Nguyễn quốc Nam nhấn mạnh. Bây giờø  theo kinh nghiệm  và nhận định của Bs Nam, chánh nghĩa tự do dân chủ của VNCH ngày càng được sáng tỏ, đánh giá cao. Ngay những người sinh viên thân Cộng ở bên Pháp xưa kia, đại đa số bây giờ đã thấy "CS coi vậy, chớ ø không phải vậy, mà còn quá tệ hơn vậy" nữa.  Bây giờ tuy chế độ VNCH không còn chánh quyền, nhưng cộng đồng người Việt hải ngoại, tại các siêu cường như Mỹ, Pháp, Anh, Đức và các nước Liên Aâu là một thế lực mạnh và có chánh nghĩa đấu tranh. Đó là những nhà ngoại giao bình dân, những chiến sĩ Quốc gia đầy đủ kinh nghiệm đấu tranh chánh trị. Bây giờ không còn toà đại sứ, tổng lãnh sự VNCH nhưng mỗi cộng đồng, mỗi đoàn thể, hội đoàn là những sứ quán bình dân. Mỗi gia đình Việt Nam ở hải ngoại là một " Nhà VN" của CS Hà nội khi xưa dùng giúp đỡ sinh viên, để tạm chứa sinh viên du học trong buổi ban dầu, chân ướt chân ráo.

Tại sao không câu cá sinh viên từ VNCS du học khi mà tâm lý sinh viên du học đến từ VNCS, mười người hết bảy còn ba hết hai còn 1 mới về VNCS. Đây không phải là suy đoán, con số sinh viên CS Hà nội gởi đi so với số sinh viên về nước, tỷ lệ ở lại quá cao. Chính Ô. Cựu Thứ Trưởng Bộ Giáo dục Đào Tạo của CS Hà nội đã từng than trước Quốc Hội VNCS, các đài quốc tế đều có loan. Số người ở lại rất nhiều. Có người ở lại nhờ có chồng hay có vợ là người Việt có quốc tịch bản xứ. Ở lại sẵn sàng và vui vẻ làm việc lấy tiền mặt dù giá rất rẻ, hoặc ở lại nhờ gia đình trong nước tiếp tế. Ở lại vì nhiều lý do lắm. Nhưng có một điểm giống nhau là không muốn về VN, khó làm việc với sự lãnh đạo chỉ huy của những đảng viên dốt mà kênh kiệu, buồn khổ khi thấùy đồng bào bị áp bức bóc lột, nghèo khó mà không nói được. Người ta nói giáo dục là cái gì còn lại sau khi quên hết bài học. Giáo dục của tự do dân chủ hay đối với sinh viên du học tư VN -- là ở chỗ đó.
Tại sao không câu cá khi Mỹ mở rộng con đường du học. Người Việt không lạc quan như đương kim Đại sứ Mỹ ở Hà nội, cho rằng với đường lối Mỹ cho sinh viên VN du học nhiều như năm qua, tăng gấp 4 lần, sau vài thập niên thì nội của chánh phủ CS Hà nội sẽ có hai phần ba người du học. Người Mỹ gốc Việt chưa đủ thế lực để  chống đường lối chánh sách bang giao, giao thương của Mỹ đối  CS Hà nội. Nhưng người Mỹ gốc Việt thừa khả năng, uy tín, và tình cảm để sinh viên vận sinh viên VN về với chánh nghĩa tư do, dân chủ, nhân quyền VN.
Lớp trẻ Mỹ gốc Việt, con em trong gia đình Mỹ gốc Việt là nhịp cầu tốt nhứt. Đồng trang lứa, đồng học, nói chuyện với nhau dễ hơn. Chỉ cần một sinh viên du học theo bạn về nhà cha mẹ bạn chơi, là sẽ suy nghĩ. Tại sao người Việt tỵ nạn CS ra đi với hai bàn tay trắng, mà bây giờ có nhà, có xe, giữ gìn những nét chánh của nếp sống và văn hoá VN ngay trong xã hội nước định cư,, có con em tốt nghiệp đại học, học đại học hết người này tới người khác. Muốn hay không muốn sinh viên du học sau cùng sẽ thấy một phần lớn đó là nhờ chế độ tư do dân chủû, mới vươn lên được như vậy. Không quan trọng sinh viên du học ở hay về. Tư tưởng qyết định hành động. Ở rất tốt. Ngay đối với con cán bộ hay người ăn theo sớm hay muộn cũng chuyển tiền qua. Mua nhà, mua đất ở ngoại quốc đâu có giở đi đem về VN được. Mà còn mất chất xám, chất xanh, mất người của CS. Về cũng tốt, nêu bình tâm mà xét các cuộc lật đổ CS ở các nước Đông Aâu, không do người hải ngoại hay GI Mỹ làm mà người trong nước làm. Người trong nước được tiếp cận với giá trị tự do dân chủ. Tự do dân chủ "diễn biến hoá bình" qua nhiều đường trong đó không thể không nói đến con đường du học, công du, "lao động xuất khẩu".
Có người phản biện, sinh viên du học ở lại có thể trở thành con ngựa thành Troy, đội quân thứ 5 của CS Hà nội. Yên tâm với thế lực của cộng đồng người Việt Quốc gia tỵ nạn CS ở hải ngoại, với quyết tâm ở lại của sinh viên, với ngành phản gián của các quốc gia tân tiến như Mỹ, CS Hà nội khó nếu không muốn nói là không thể tổ chức được lực lượng chống lại chánh nghĩa tự do, dân chủ. CS Hà nội có hiệp uớc ngoại giao, giao thương, không có quyền tổ chức lũng đoạn đánh phá công dân Anh, Pháp, Mỹ, Úc gốc Việt. Làm là công lực các nước này bắt ngay, từ tù dến trục xuất ngay.
Những gợi ý của Bs Nguyễn quốc Nam một người sống trong cuộc thời sinh viên, cộng đồng và  các đoàn thể dấu tranh ở hải ngoại có thể đã thấy, đã nghĩ và hỏng chừng đã có kế hoạch đang thực hiện. Người ta thấy ở hàng quán ở Mỹ nhiều sinh viên du học đang làm việc. Gợi ý trên của Bs Nam  rất đáng suy gẫm để sinh viên vận kiến hiệu, năïng suất cao hơn.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo một báo cáo được Trung Tâm Phòng Chống Dịch Bệnh công bố hôm 8 tháng 10, sự nhiễm trùng do 3 căn bệnh lây lan qua tình dục đã tăng trong 5 năm liên tiếp tại Hoa Kỳ.
Tình trạng béo phì ở trẻ em trên toàn thế giới được dự đoán là sẽ tăng trong 10 năm tới.
Bạn có bao giờ nghĩ rằng bác sĩ của mình chẩn đoán bệnh nhầm? Đây là một sự thật trên mức… “có thể”! Một nghiên cứu cho thấy trên 20% bệnh nhân bị chẩn đoán bệnh nhầm
Thống đốc California Gavin Newsom vửa ký ban hành một đọa luật vào ngày 8 tháng 10, cho phép người dân co thể mua thuốc phòng ngừa HIV mà không cần toa bác sĩ.
Trẻ em thường được khuyên mãi điệp khúc: ăn rau cho chóng lớn khỏe mạnh. Và theo một nhóm các nhà nghiên cứu Úc, ăn uống lành mạnh cũng giúp cho chúng ta vui vẻ hơn.
ĐGM Hoàng Đức Oanh mong muốn được gặp và chia sẻ với Cộng đồng NVQG tị nạn cộng sản tại Nam California về những thăn trầm ưu tư qua cuộc đời khổ nạn của ngài cũng như các vấn nạn của quốc gia
Tu tướng tức là dựa vào hình tướng bên ngoài: -Tụng kinh hấp dẫn… -Thuyết giảng cho hay …vẫn chỉ là hình tướng... Phát hành cả trăm băng đĩa, viết cả chục cuốn sách…...lấy cho được văn bằng Tiến Sĩ Phật Học…... “Thiền trà, thư pháp” cũng vẫn chỉ là hình tướng, nó chẳng biểu lộ sự chứng đắc của Thiền sư. -Làm thơ rồi nhờ nhạc sĩ phổ nhạc, ca sĩ nổi tiếng hát…chính là “bệnh”
OSLO - Nhân vật nhận giải Nobel Hòa Bình 2019 (là giải thứ 100) là Thủ Tướng Abiy Admed của Ethiopia, theo tin từ thủ đô Na Uy ngày 11 tháng 10.
Siêu thị nầy có lần mình quen Chiều cuối Đông phố mới lên đèn Hàng cây đỏ lá chờ cơn gió Hứa một đêm dài chắc lặng yên Em đẫy xe qua hàng trái cây Nầy em …xoài bưởi mãng cầu đây Quê hương một góc trời thu hẹp Gió Lái Thiêu về hoa mận bay
Một sao sáng trên bầu trời thi ca Việt Nam vừa vụt tắt. Nhà thơ Du Tử Lê đã qua đời tối thứ Hai 7/10/2019 tại Quận Cam, California.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.