Hôm nay,  

Thơ: Khóc Mẹ

12/05/200500:00:00(Xem: 7766)
Trái sầu riêng mang nhiều gai nhiều cạnh
Đời mẹ già
Chi chít nhánh sầu riêng.
Mỗi đưá con một nhánh nặng ưu phiền
Mẹ đeo mãi nên lưng còng trước tuổi.
Con tép rời sông,
Con tép lội.
Ngày tản cư xa Hà Nội,
Rong rêu
Mẹ long đong chạy gạo mỗi chiều
Mắt muốn nhắm mà chân luôn đều bước
Đưá địu trên vai,
Đưá đeo đằng trước
Vẫn sợ "mọt chê" xé nát con trai
Nên tay mẹ dài ra
Cuốn lại sau vai
Để chắc chắn đầu con còn đó
Rồi những ngày ngược xuôi
Nhanh không kịp thở
Bùi Chu, Nam Định , Phủ Lý, Hưng Yên
Mẹ như chiếc xe "ca",
Bụi đỏ gập gềnh
Đò ngang , đò dọc, thuyền đinh, tầu thuỷ
Mẹ qua những đoạn đường
Mìn phá tung xương tuỷ
Tay chân người vương vãi bụi cây
Tầu đắm, ca nô chìm, đạn rải trên mây
Mẹ vẫn dịu dàng: " Các con còn đói""
Tuy có lúc làn roi mẹ vút qua,

Bốc khói !
Con dẫu tung người,
Vẫn ôm mẹ, ăn năn
Vẫn nghe mẹ ngâm thơ , kể chuyện "Nửa chừng Xuân"
"Cô giáo Minh", "Gánh hàng hoa", "Đôi Bạn"...
Và cuộc sống cứ trôi đi , tản mạn
Con mang hồn thơ, hồn dân Việt tang thương
Cũng giang hồ, xuôi ngược long đong
Nhìn lục bình trôi, nghe giọng hò ngọt mát
Trong vườn sầu riêng, tưởng như còn tiếng hát
Mẹ ru con những năm tháng xa mờ
Cho đến bây giơ,ø
Con vĩnh viễn không còn nghe tiếng mẹ
Dù mẹ mắng, mẹ la, hay dịu dàng khe khẽ
Mẹ đã thiên thu rồi !
Trong khi,
Con vẫn chưa trọn đạo làm người
Vẫn là chiếc lá khô trong dòng đời xuối ngược
Con chỉ có vài câu thơ thấm nước
Nước mắt con, hay máu tự trái tim
Dâng mẹ già trong khói nến cuộn lên
Cầu xin cho mẹ về với Chúa bình yên
Để mai mốt con cũng về gặp mẹ.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Gần đây cư dân mạng liên tiếp nhận được một tin nhắn khiến cộng đồng người Việt ở Hoa Kỳ phải chú ý, nếu không sẽ bị lừa vì bùa ngải và thôi miên
Thành phố Kiel tổ chức lễ kỷ niệm Ngày thống nhất nước Đức lần thứ hai kể từ năm 2006. Buổi liên hoan chính thức cho Ngày Đức thống nhất với những chính trị gia nổi tiếng diễn ra tại Kiel năm nay. Gần 30 năm trước, vào ngày 9 tháng 11/1989, Bức tường sụp đổ.
Vài ngày trước Quốc Khánh 70 Năm thành lập Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc, tuổi trẻ Hồng Kông dàn chào bằng những cuốc biểu tình giận dữ hôm Chủ Nhật 29/9/2019, với những lá cờ TQ bị bôi xóa, gạch đen giữa rừng cờ nhiều nước tự do tren thế giới.
MOSCOW - TT Nga bênh vực TT Trump trong vụ tai tiếng gây ra từ cuộc điện đàm ngay 25-7 giữa chủ nhân Bạch Ốc và quốc trưởng Ukraine.
KIEV - Sáng kiến của EU gọi là “Steinmeier”- gồm tiến trình cho miền đông tranh đấu ly khai được hưởng quy chế đặc biệt, có cuộc bầu cử riêng tại đây với mong đợi đem lại giải pháp hòa bình- sau cùng đã được phía Ukraine chấp thuận.
HAVANA - Cuba tố cáo: Dân Cuba sống thiếu học, đau yếu ít nhiều là do ảnh hưởng của chính sách trừng phạt của Hoa Kỳ.
SEOUL - Không lâu sau thông báo sắp nối lại đàm phán phi nguyên tử với chính quyền Trump vào ngày 5 tháng 10 tới, Bắc Hàn lại phóng phi đạn chưa rõ loại từ bờ đông.
HONG KONG - Đặc khu Hong Kong chứng kiến ngày bạo động nhất, ngay trong ngày thủ đô chính quốc làm lễ lớn kỷ niệm 70 năm thành lập chế độ CS, với cuộc duyệt binh phô trương sức mạnh quân sự của xứ sở đông dân nhất và rộng lớn nhất thế giới.
Trong một bản thu âm 2 tiếng đồng hồ mà The Verge có được, CEO Facebook Mark Zuckerberg đã cố gắng đoàn kết nhân viên của mình để chống lại những người lên tiếng phê phán, đối chọi lại đối thủ cạnh tranh, và quan trọng nhất, là chống lại cả chính phủ Mỹ.
Galaxy Note10 và Note10+ được tích hợp nhiều công cụ mạnh mẽ được thiết kế để giúp người dùng thỏa sức sáng tạo và làm việc hiệu quả hơn.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.