Hôm nay,  

Cái Nón

25/03/200700:00:00(Xem: 9597)

Cái nón đội trên đầu, cái cập ôm trước ngực, một thời gắn bó với tuổi học trò.
Các bạn Tý chắc còn nhớ cái nón xếp của thời tiểu học, cái nón lá thời trung học và về sau khi có xe Honda Dame xe Yamaha Dame họ chế thêm cái nón đan bằng dây ny lông mờ.
Từ lớp năm tới lớp nhứt, tui nhớ Ba tui có mua cho một cái nón xếp. Nó làm bằng ny lông. Cái nón có vành rộng tròn vo đội lên vừa với cái đầu. Khi muốn xếp lại thì lấy tay vặn chéo cái nón, cái vành tròn lớn trở thành hai cái vòng tròn nhỏ như hình số 8 rồi ụp hai cái vòng tròn nhỏ chồng lên nhau, thành cái nón xếp, nhét gọn vô cập táp, khỏi sợ mất khỏi sợ quên. Nón có màu trắng hay màu xanh da trời. Cái nón đội che nắng, che luôn mưa vì làm bằng ny lông. Tui quí lắm. Cất kỷ lắm. Mỗi năm tựu trường mới dám lấy ra đội.
Về sau tui hổng còn thấy loại nón nầy nữa. Mà sao, tui nhớ tui thương hoài.

Thời trung học, bận áo dài trắng mặc dù tui học trường tư, vì tui thích áo dài trắng, coi phải thế nữ sinh.
Lúc đó có thêm cái nón lá.
Cái nón của tui chỉ là loại thường thôi, quai bằng vải xoa màu tím lãng mạng, nón bọc bằng ny lông để giữ được lâu và xài luôn mùa mưa. Đội nón lá có nhiêù cái lợi. Vừa che nắng che mưa vừa để che luôn nửa cái mặt khi bị chàng nào theo chọc ghẹo.

(Nhớ thi sĩ Nhược Thu có làm bài thơ về cái vành nón lá nầy, hay lắm mà tui hổng nhớ ở trang mấy để đem vô đây"...)

Về sau, lớp đệ ngũ, có nhỏ bạn tên Hằng từ Nha Trang vô, nó người Huế, đi học đem theo cái Nón Lá Bài Thơ, hết thảy xúm lại đưa cái nón của nó lên nhờ ánh mặt trời xuyên qua để cố mà đọc bài thơ nói gì ở trỏng.
Tui còn nhớ vừa xoay cái nón vừa ráng nhướng mắt lên đọc, tuị bạn chỏ miệng vô ngâm nga... "Cầu Trừơng Tiền sáu vài mười hai nhịp..."
Lá đắp lên nhau, ở giữa họ nhét giấy màu tím đậm cắt thành chữ, đọc được rõ ràng câu thơ, lại có hình chùa Thiên Mụ, cầu Trường Tiền nữa (hổng biết là hình rõ ràng hay mình tưởng tượng thêm"). Thấy hay quá hay. Ước gì có một cái nón lá bài thơ cho thêm phần mơ mộng!


Từ đó về sau trong lớp đứa nào có tiền thì bắt chước mua thêm cái nón lá bài thơ đội cho có vẽ nữ sinh thi sĩ.
Nói về cái nón lá Bắc thì nữ sinh trong lớp tui hông thấy đội. Có lần thấy bà bán xôi bắp chan mở hành với một muổng đậu xanh cà đổ lên trên, đội cái nón ngộ quá có vành thêu chỉ đỏ, khi bà dở ra phe phẩy quạt, mình mượn cầm coi thì đó là cái nón lá Bắc. Nón nầy nặng hơn nón của miền Nam và miền Trung. Nón có thêu đều bên trong vành.
Đội nón lá sợ nhứt là bị bung vành hay bị gảy vành cho nên giữ gìn cẩn thận lắm.
Về sau, khi có chiếc xe Jamaha Dame, đội nón lá xém chút bay mất cho nên , ai đó cũng hay, chế ra cái nón móc bằng tay hay thắt bằng sợi dây nylông đủ màu sắc, đội vừa sát đầu, có vành, đội vừa tiện vừa mode lắm.
Vậy mà cái nón đầu tiên của tui, đang đội trên đầu, đang phơi phới hiên ngang tay cầm tay lái phăng phăng trên đường như anh hùng xa lộ thì bổng dưng bị mấy thằng quỉ cô hồn chạy ngang xớt lấy đội lên đầu nó cười hô hố rồi chạy luôn, mình chạy phiá sau ngó theo tức hộc máu.
Một số con trai mình có khi chọc gái một cách mất dại, một cách ác đức, vô lương tâm như vậy đó.
Nhớ tới còn giận!

Cuối thập niên sáu mươi là lúc Mỹ tràn ngập Sài Gòn, đem theo một mode mới là đội cái nón loại mỏng có đính những cái bông bằng hàng, bay phất phới như những cánh bướm. Tui cũng có một cái, khoái lắm.
Rồi qua tới cái khăn. Cái khăn hình tam giác, như tấm tả, đội lên đầu cột lại giữ cho mái tóc khỏi bay vô mắt trong lúc lái xe honda hay jamaha, le lói lắm.
Thế nhưng tui cũng vẫn còn thương cái nón lá.

Khi đi Mỹ, lần đầu, tay bồng đứa con bụng mang dạ chửa, bắt chồng tui cầm cho cả chồng nón lá. Tới phi trường Portland, bà con bên chồng ra đón, nón lá tặng mỗi người một cái, là món quà họ đã trân trọng máng trên tường phòng khách giữ gìn hơn mấy chục năm nay.
Bây giờ mấy đứa cháu nội cũng khoái đội nón lá, mấy cái nón vành nhỏ cho con nít đội dễ thương gì đâu. Thấy tuị nó vừa đội nón lá vừa bận bộ đồ bà ba bằng tơ, trời ơi nhớ hồi nhỏ dễ sợ!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
WASHINGTON - Trước khi điều trần công khai tại ủy ban Hạ Viện, 1 nhà ngoại giao chuyên nghiệp làm phụ tá của PTT Pence, bị TT Trump tấn công.
WASHINGTON - Nghị sĩ DC Chuck Schumer tuyên bố vào hôm Chủ Nhật 17/11: TT Trump nên điều trần trong cuộc điều tra luận tội với lãnh đạo hành pháp, thay vì phát biểu các lo ngại của mình về cuộc điều trần bằng twitter.
Trung Cộng ngày càng phô trương thanh thế quân sự ở Biển Đông để đe dọa các quốc gia trong vùng mà hành động cụ thể nhất là việc nước này đang đưa hàng không mẫu hạm tự đóng vào Biển Đông
Một người Việt bị tòa án ở Bỉ kết án 3 năm tù vì tội buôn người, theo bản tin của Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA) cho biết hôm 19 tháng 11.
Sau đây là Thông Cáo Báo Chí/Thư Mời của Hội Đồng Quản Trị Chùa Bảo Quang. Hội đồng quản trị Trung Tâm Văn Hoá Phật Giáo Chùa Bảo Quang (Vietnamese - American Buddhist Center For Charitable Services Bao Quang) trân trọng thông báo và kính mời quí Chư Tôn Đức Tăng Ni Phật Giáo Việt Nam Hải Ngoại, cơ quan báo chí, truyền thông, truyền hình đến tham dự phiên họp bất thường năm 2019 của Trung Tâm Văn Hoá Phật Giáo Chùa Bảo Quang.
SANTA ANA (Bình Sa) -- Tại Chánh Điện Chùa Bát Nhã, Văn Phòng Thường Trực Hội Đồng Điều Hành GHPGVNTNHK (4717 W. First Street, Santa Ana, CA 92703) vào lúc 02 giờ chiều, thứ Bảy, ngày 16 tháng 11 năm 2019, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hoa Kỳ (GHPGVNTNHK) đã long trọng Tổ chức Lễ Truy Tán Công Hạnh của Đức Cố Đại Lão Hòa Thượng Thích Trí Quang
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Mặt trăng tròn vành vạnh treo trên đỉnh tháp, từ bốn phương nhìn lên đồi cứ ngỡ một đài gương khổng lồ vậy. Ánh trăng bàng bạc như sữa loang khằp sơn hà, laị như tơ óng ả giăng mắc khắp đất trời. Làng Lộc Thọ dường như đã chìm sâu trong giấc ngủ, tiếng côn trùng rả rích như khúc hoà tấu của giàn giao hưởng tự nhiên.
Hiện nay China xem như là làm ‘bá chủ võ lâm’ trên thế giới về việc sở hữu đất hiếm, ta thử xem chất nầy là gì và tầm quan trọng của nó như thế nào.
Người ta nói Xing An là thành phố Tần Thủy Hoàng. Nó là tên của một quận lỵ rất cổ xưa, nằm ở phía Đông Bắc của khu tự trị người Choang Tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc. Xing An là một phần của thành phố Quế Lâm.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.