Hôm nay,  

Nặng Mối Ưu Tư

28/04/200800:00:00(Xem: 2860)

Trương Hàn Thương ở huyện Vĩnh Bình, tỉnh Hà Bắc, là con của một gia đình phú hộ. Cha là Trương ông, vốn sẵn tính nhân hậu hiền lành, nên dẫu bạc tiền phủ phê, cũng không lấy đó mà rẻ khinh người trước mặt, lại thường nói với Thương rằng:
- Nhìn mặt trời quá lâu, cặp mắt sẽ bị đui, cũng như sống trong cảnh giàu có cao sang, sẽ quên mất sự khổ đau của người đang hoạn nạn. Nếu con muốn đời mình nhiều ý nghĩa, thì trước là không được tự kiêu, sau phải cố mở lòng ra cho sớm.
Đã vậy vào những lúc mất mùa hoặc lụt lội thiên tai, Trương ông đều mở kho lẫm ra mà ban phát. Vợ là Uyển thị, thấy vậy, mới xót ruột mà nói với chồng rằng:
- Có ở trên bờ thì mới giúp được người đang dưới nước. Nay chàng ở dưới nước. Lẽ nào giúp đặng mà tin được hay sao"
Trương ông từ tốn đáp:
- Trời cho mình no đủ, thì phải nhớ đến những người đang khổ cực. Chớ bo bo giữ lấy một mình, thì chẳng những ăn chẳng có ngon, mà không khéo Trời lại thu hồi đi nữa.
Uyển thị nghe chồng trả lời trớt quớt như vậy, liền bực bội nói:
- Chàng lui tới với mệnh quan triều đình, hết lòng chiêu đãi, mà lợi lộc nhận vào nào đã mấy khi" Thiếp chỉ sợ. Chàng với họ chỉ cùng nhau lúc vui, mà không thể cùng nhau lúc biến. Vui thì huyên náo ồn ào, nhưng lúc biến thì tan rời như ngói vỡ, không làm sao hợp được. Nay là thế giới của thế lực âm binh, thì chàng phải tránh không dự vào công lý. Lỡ có bị lật lọng, thì cũng hổng sao. Chẳng phải ưu tư dính vào đường lao lý!
Trương ông nghe vợ thuyết cho một tràng, lý tình có đủ, bèn lẩm bẩm nói:
- Vợ ta tuy không là hạng… tú tài, nhưng bàn chuyện thế nhân, thì thiệt là xuất sắc.
Từ đó chú tâm làm việc thiện, giúp đỡ kẻ thế cô, lại còn dùng đến ảnh hưởng của bản thân để tìm thêm kinh phí. Mới đầu thì giúp nhỏ, sau thì giúp to, sau nữa với sự hợp tác của tha nhân khiến càng thêm to lớn. Ngày nọ, Trương ông cho gọi Hàn Thương vào thư phòng. Nghiêm mặt nói:
- Làng Vạn Đại ở núi bên kia bị cuồng phong thịnh nộ, nên mái vạt vách bay. Con phải đến để xoa dịu chút thương đau của người nơi dương thế.
Thương trố mắt hỏi:
- Phẩm vật cứu trợ mà xốc vác một mình. Chơi được hay sao"
Trương ông mĩm cười đáp:
- Con đi coi trước đặng nắm rõ tình hình, rồi về đây ta liệu. Chớ giam mình trong… gác lạnh đìu hiu. Chừng mô con biết"
Thương gật đầu vâng dạ. Ngay hôm sau, vác bị lên đường. Lúc đi gần tới làng Vạn Đại, chợt giông gió nổi lên, mây đen vần vũ bầu trời, khiến Thương hoảng hồn trong dạ, bởi không biết ngụ trọ ở đâu, bèn ngước mặt lên trời. Thảng thốt nói:
- Đi làm việc thiện mà lại gặp tai ương. Thiệt là hết biết!
Rồi nhắm hướng ít mây hơn mà chạy, được đâu vài khắc, bất chợt thấy một căn nhà liền tức tốc chạy đến, lại đúng lúc có một bà ra đóng cửa, bèn lẹ miệng nói:
- Trời chắc chắn đổ mưa nên tiểu sinh không thể nào đi được. Dám xin trọ một đêm chỗ này. Có đặng hay chăng"
Bà ấy nghe vậy, liền mở to mắt ra mà quan sát, thỉnh thoảng lại nhíu mày ra chiều nghĩ ngợi mông lung, khiến Thương phập phồng trong dạ. Lo lắng nói:
- Tiểu sinh đã có thức ăn. Chỉ xin một chỗ chợp mắt cho trời mau sáng tới.
Rồi lôi trong bị ra nào cơm nào mè nào đậu. Chợt bà ấy xua tay nói:
- Ăn uống là việc nhỏ, ngủ lại mới là việc lớn, bởi trong nhà không có đàn ông. Mần răng lưu khách"
Thương sợ hãi đáp:
- Tiểu sinh không dám mơ ước điều gì thái quá. Chỉ mong cho ngủ trong cửa để tránh hổ lang là đủ lắm rồi.
Đoạn tha thiết nói:
- Tiểu sinh ngủ chỗ nào thì chết một chỗ đó. Tuyệt không đi tới đi lui chỗ nào hết cả.
Bà cụ hết nhìn trời, nhìn đất, rồi nhìn vào vẻ cầu khẩn của Thương. Buột miệng nói:
- Lão nghĩ tới khách không biết về đâu, nên tự ý cho ở qua đêm. Mai trời chưa sáng là phải lên đường, bằng không sẽ bị tiểu thư nhà này trách phạt. Có chịu hay không"
Thương mừng rỡ đáp:
- Trống đổ canh năm. Dám xin ân nhân âm thầm mở cửa, đặng tiểu sinh ra đi. Quyết không lưu lại nơi đây thêm phút giây nào nữa cả.
Bà lão gật gật mấy cái, rồi đưa tay vào túi, lôi ra một chiếc khăn. Dịu giọng nói:
- Góc nhà có tấm đệm, quấn vào mà ngủ. Còn chiếc khăn này để bịt miệng, phòng lỡ có ngáy to, thì tiểu thư ở lầu trên vẫn nằm im không biết.
Thương gập người lạy tạ, rồi bước nhẹ vào góc tối mà ngủ. Bất chợt thấy ánh đèn lồng đi tới, bèn hé mắt ra nhìn, thời thấy bà cụ dẫn một nữ lang đi ra, liền chui dưới đệm mà trốn, bỗng nghe tiếng nói rằng:
- Có hơi hướng người lạ trong nhà, là nghĩa làm sao"
Bà cụ ú ớ đáp:
- Gió nồm thổi qua, gió bấc thổi về, mang theo hương sắc của hoa ngàn nội cỏ, khiến tiểu thư tưởng lầm như thế. Chẳng phải vậy đâu!
Chợt có giọng giận dữ nói:
- Giày còn ướt. Bị còn đây, mà ngươi dám hý lộng quỷ thần. Muốn mất việc hay sao"
Bà cụ tối tăm cả mặt mày, liền đem hết mọi chuyện ra mà kể. Lúc kể xong, mới ngập ngừng nói:
- Tiểu nhân biết cho người lạ vào nhà là điều không phải, toan từ chối cho xong, nhưng khi nhìn đến ánh mắt tha thiết khẩn cầu, cùng đêm trường mưa phủ, nên bấm bụng chơi luôn. Chớ chẳng phải bụng dạ có điều chi không đúng!
Lại nghe giọng giận dữ nói:
- Cả nhà toàn phụ nữ, mềm yếu tay chân, lại chỉ có dao chặt gà, mà ngươi dám cho một kẻ lạ xa vào trú ngụ. Lỡ xảy ra việc gì, thì chẳng những duyên nợ đứt đôi, mà cái bình thản trước đây cũng không tìm ra nữa.
Rồi lớn tiếng quát:
-  Còn chờ gì mà không ra chịu tội" Hay là đợi công nha đến mới chịu chui ra"
Hàn Thương nghe nhắc đến công nha, bèn hốt hoảng nói:
- Xin đừng! Xin đừng! Theo gia phả của dòng họ nhà tôi, thì từ ấy đến nay chưa… tù lao chi cả.
Dưới ánh đèn lồng, tiểu thư nhận thấy một thân hình coi được, liền nhỏ giọng nói:
- Ngươi tên gì" Ở đâu" Cha mẹ là ai" Sao lại ưu tư đến gia phả nhiều như thế"
Thương biết chết sống ở chỗ này, bèn đem hết mọi chuyện ra mà kể. Lúc kể xong, mới bình tâm nói:
- Giúp người mà hoạn nạn bản thân, thì cái giúp đó mới ngon lành ngon tới.
Tiểu thư à to một tiếng, rồi thủng thẳng nói:
- Tưởng là đồ giả, hóa ra vàng ròng. Đời này thiệt giả khó phân, nên phải xét kỹ là vì duyên cớ đó. Cũng may chàng là người phong nhã, gốc gác đàng hoàng, nên chẳng hại chi. Trách là trách lão nô chẳng bẩm bạch gì, để thiếp biết điều hay, khiến quân tử phải cong mình nơi góc tối…
Rồi hạ lệnh bày tiệc thiết khách. Tì nữ vội vã thưa:
- Gần nửa đêm thì uống rượu gì" Xin tiểu thư chỉ đàng khui cho đúng.
Nàng ấy đáp:
- Rượu ngon không phải ở rượu, mà ở tâm người uống rượu. Nay tâm sự đang vui, thì có… rượu bắp rượu mía cũng đều ngon tất cả.
Rồi kéo nhau vào hậu liêu. Sau khi phân chủ khách, mới cười vui nói:
- Nhất ẩm nhất trác giai do tiền định. Nay mình đụng mặt nơi đây, thì biết đâu lại chẳng… phu thê trong tiền kiếp.
Đoạn thong dong mà ực, được đâu vài tuần, chợt ấp úng nói:
- Thiếp họ Thi, tên Thuận Hóa. Cha mẹ đều đã về bầu bạn với tổ tiên, nên lắm lúc muốn rời xa nhân thế. Ngặt một nỗi… nhang khói chưa tròn, nên tạm nín qua truông. Chớ thực ở thâm tâm chẳng vui gì hết cả.
Thương nghe vậy, không nén được tò mò, bèn lẹ miệng nói:
- Người hầu kẻ hạ, thì tiền của dư thừa. Dáng người thon thả, thì không lao lực lao tâm. Nhà cửa cao sang, thì lắm người ái mộ. Sao tình duyên lại lần khân chưa tới"
Thuận Hóa chán nản đáp:
- Người đến thì nhiều, mối mai cũng lắm, nhưng thiếp chưa gật được chỗ nào, bởi không biết nợ duyên đến do bà Nguyệt ông Tơ, hay lại đến do cái nhà đang có"
Thương ngạc nhiên nói:
- Đến với nhau là vì duyên phận, mà một khi nói đến duyên phận là phải chấp nhận phần số kiếp. Chẳng phải vậy sao"
Thuận Hóa thở dài một hơi mấy cái, rồi nặng nhọc đáp:
- Từ nào tới giờ thiếp cũng tin là vậy. Cho đến một hôm mở hủ nếp bất chợt thấy con chuột nằm chơi trong đó. Thiếp bàng hoàng tự nhủ: "Nếp nuôi chuột béo tốt, nhưng rồi phải đứng yên, bất lực nhìn chuột tung tăng chạy nhảy. Đuổi đi thì tiếc chuột. Giữ lại thì trách mình.". Nên từ đó trở đi, thiếp chẳng dám nghĩ đến chuyện chồng con gì nữa cả.
 Thương lặng người đi một chút, rồi thảng thốt nói:
- Dễ với người thì người dễ với mình. Chẳng đặng hơn ư"
Thuận Hóa buồn buồn đáp:
- Lý thuyết thì vậy nhưng thực tế thì nhiều khi không phải, bởi nghĩ tới người thì dễ bị lợi dụng, mà một khi bị lợi dụng thì chẳng những tiền bạc mất đi, mà niềm tin gởi vào chốn tha nhân cũng tìm không ra nữa… w


Trương Hàn Thương ở huyện Vĩnh Bình, tỉnh Hà Bắc, là con của một gia đình phú hộ. Cha là Trương ông, vốn sẵn tính nhân hậu hiền lành, nên dẫu bạc tiền phủ phê, cũng không lấy đó mà rẻ khinh người trước mặt, lại thường nói với Thương rằng:
- Nhìn mặt trời quá lâu, cặp mắt sẽ bị đui, cũng như sống trong cảnh giàu có cao sang, sẽ quên mất sự khổ đau của người đang hoạn nạn. Nếu con muốn đời mình nhiều ý nghĩa, thì trước là không được tự kiêu, sau phải cố mở lòng ra cho sớm.
Đã vậy vào những lúc mất mùa hoặc lụt lội thiên tai, Trương ông đều mở kho lẫm ra mà ban phát. Vợ là Uyển thị, thấy vậy, mới xót ruột mà nói với chồng rằng:
- Có ở trên bờ thì mới giúp được người đang dưới nước. Nay chàng ở dưới nước. Lẽ nào giúp đặng mà tin được hay sao"
Trương ông từ tốn đáp:
- Trời cho mình no đủ, thì phải nhớ đến những người đang khổ cực. Chớ bo bo giữ lấy một mình, thì chẳng những ăn chẳng có ngon, mà không khéo Trời lại thu hồi đi nữa.
Uyển thị nghe chồng trả lời trớt quớt như vậy, liền bực bội nói:
- Chàng lui tới với mệnh quan triều đình, hết lòng chiêu đãi, mà lợi lộc nhận vào nào đã mấy khi" Thiếp chỉ sợ. Chàng với họ chỉ cùng nhau lúc vui, mà không thể cùng nhau lúc biến. Vui thì huyên náo ồn ào, nhưng lúc biến thì tan rời như ngói vỡ, không làm sao hợp được. Nay là thế giới của thế lực âm binh, thì chàng phải tránh không dự vào công lý. Lỡ có bị lật lọng, thì cũng hổng sao. Chẳng phải ưu tư dính vào đường lao lý!
Trương ông nghe vợ thuyết cho một tràng, lý tình có đủ, bèn lẩm bẩm nói:
- Vợ ta tuy không là hạng… tú tài, nhưng bàn chuyện thế nhân, thì thiệt là xuất sắc.
Từ đó chú tâm làm việc thiện, giúp đỡ kẻ thế cô, lại còn dùng đến ảnh hưởng của bản thân để tìm thêm kinh phí. Mới đầu thì giúp nhỏ, sau thì giúp to, sau nữa với sự hợp tác của tha nhân khiến càng thêm to lớn. Ngày nọ, Trương ông cho gọi Hàn Thương vào thư phòng. Nghiêm mặt nói:
- Làng Vạn Đại ở núi bên kia bị cuồng phong thịnh nộ, nên mái vạt vách bay. Con phải đến để xoa dịu chút thương đau của người nơi dương thế.
Thương trố mắt hỏi:
- Phẩm vật cứu trợ mà xốc vác một mình. Chơi được hay sao"
Trương ông mĩm cười đáp:
- Con đi coi trước đặng nắm rõ tình hình, rồi về đây ta liệu. Chớ giam mình trong… gác lạnh đìu hiu. Chừng mô con biết"
Thương gật đầu vâng dạ. Ngay hôm sau, vác bị lên đường. Lúc đi gần tới làng Vạn Đại, chợt giông gió nổi lên, mây đen vần vũ bầu trời, khiến Thương hoảng hồn trong dạ, bởi không biết ngụ trọ ở đâu, bèn ngước mặt lên trời. Thảng thốt nói:
- Đi làm việc thiện mà lại gặp tai ương. Thiệt là hết biết!
Rồi nhắm hướng ít mây hơn mà chạy, được đâu vài khắc, bất chợt thấy một căn nhà liền tức tốc chạy đến, lại đúng lúc có một bà ra đóng cửa, bèn lẹ miệng nói:
- Trời chắc chắn đổ mưa nên tiểu sinh không thể nào đi được. Dám xin trọ một đêm chỗ này. Có đặng hay chăng"
Bà ấy nghe vậy, liền mở to mắt ra mà quan sát, thỉnh thoảng lại nhíu mày ra chiều nghĩ ngợi mông lung, khiến Thương phập phồng trong dạ. Lo lắng nói:
- Tiểu sinh đã có thức ăn. Chỉ xin một chỗ chợp mắt cho trời mau sáng tới.
Rồi lôi trong bị ra nào cơm nào mè nào đậu. Chợt bà ấy xua tay nói:
- Ăn uống là việc nhỏ, ngủ lại mới là việc lớn, bởi trong nhà không có đàn ông. Mần răng lưu khách"
Thương sợ hãi đáp:
- Tiểu sinh không dám mơ ước điều gì thái quá. Chỉ mong cho ngủ trong cửa để tránh hổ lang là đủ lắm rồi.
Đoạn tha thiết nói:
- Tiểu sinh ngủ chỗ nào thì chết một chỗ đó. Tuyệt không đi tới đi lui chỗ nào hết cả.
Bà cụ hết nhìn trời, nhìn đất, rồi nhìn vào vẻ cầu khẩn của Thương. Buột miệng nói:
- Lão nghĩ tới khách không biết về đâu, nên tự ý cho ở qua đêm. Mai trời chưa sáng là phải lên đường, bằng không sẽ bị tiểu thư nhà này trách phạt. Có chịu hay không"
Thương mừng rỡ đáp:
- Trống đổ canh năm. Dám xin ân nhân âm thầm mở cửa, đặng tiểu sinh ra đi. Quyết không lưu lại nơi đây thêm phút giây nào nữa cả.
Bà lão gật gật mấy cái, rồi đưa tay vào túi, lôi ra một chiếc khăn. Dịu giọng nói:
- Góc nhà có tấm đệm, quấn vào mà ngủ. Còn chiếc khăn này để bịt miệng, phòng lỡ có ngáy to, thì tiểu thư ở lầu trên vẫn nằm im không biết.
Thương gập người lạy tạ, rồi bước nhẹ vào góc tối mà ngủ. Bất chợt thấy ánh đèn lồng đi tới, bèn hé mắt ra nhìn, thời thấy bà cụ dẫn một nữ lang đi ra, liền chui dưới đệm mà trốn, bỗng nghe tiếng nói rằng:
- Có hơi hướng người lạ trong nhà, là nghĩa làm sao"
Bà cụ ú ớ đáp:
- Gió nồm thổi qua, gió bấc thổi về, mang theo hương sắc của hoa ngàn nội cỏ, khiến tiểu thư tưởng lầm như thế. Chẳng phải vậy đâu!
Chợt có giọng giận dữ nói:
- Giày còn ướt. Bị còn đây, mà ngươi dám hý lộng quỷ thần. Muốn mất việc hay sao"
Bà cụ tối tăm cả mặt mày, liền đem hết mọi chuyện ra mà kể. Lúc kể xong, mới ngập ngừng nói:
- Tiểu nhân biết cho người lạ vào nhà là điều không phải, toan từ chối cho xong, nhưng khi nhìn đến ánh mắt tha thiết khẩn cầu, cùng đêm trường mưa phủ, nên bấm bụng chơi luôn. Chớ chẳng phải bụng dạ có điều chi không đúng!
Lại nghe giọng giận dữ nói:
- Cả nhà toàn phụ nữ, mềm yếu tay chân, lại chỉ có dao chặt gà, mà ngươi dám cho một kẻ lạ xa vào trú ngụ. Lỡ xảy ra việc gì, thì chẳng những duyên nợ đứt đôi, mà cái bình thản trước đây cũng không tìm ra nữa.
Rồi lớn tiếng quát:
-  Còn chờ gì mà không ra chịu tội" Hay là đợi công nha đến mới chịu chui ra"
Hàn Thương nghe nhắc đến công nha, bèn hốt hoảng nói:
- Xin đừng! Xin đừng! Theo gia phả của dòng họ nhà tôi, thì từ ấy đến nay chưa… tù lao chi cả.
Dưới ánh đèn lồng, tiểu thư nhận thấy một thân hình coi được, liền nhỏ giọng nói:
- Ngươi tên gì" Ở đâu" Cha mẹ là ai" Sao lại ưu tư đến gia phả nhiều như thế"
Thương biết chết sống ở chỗ này, bèn đem hết mọi chuyện ra mà kể. Lúc kể xong, mới bình tâm nói:
- Giúp người mà hoạn nạn bản thân, thì cái giúp đó mới ngon lành ngon tới.
Tiểu thư à to một tiếng, rồi thủng thẳng nói:
- Tưởng là đồ giả, hóa ra vàng ròng. Đời này thiệt giả khó phân, nên phải xét kỹ là vì duyên cớ đó. Cũng may chàng là người phong nhã, gốc gác đàng hoàng, nên chẳng hại chi. Trách là trách lão nô chẳng bẩm bạch gì, để thiếp biết điều hay, khiến quân tử phải cong mình nơi góc tối…
Rồi hạ lệnh bày tiệc thiết khách. Tì nữ vội vã thưa:
- Gần nửa đêm thì uống rượu gì" Xin tiểu thư chỉ đàng khui cho đúng.
Nàng ấy đáp:
- Rượu ngon không phải ở rượu, mà ở tâm người uống rượu. Nay tâm sự đang vui, thì có… rượu bắp rượu mía cũng đều ngon tất cả.
Rồi kéo nhau vào hậu liêu. Sau khi phân chủ khách, mới cười vui nói:
- Nhất ẩm nhất trác giai do tiền định. Nay mình đụng mặt nơi đây, thì biết đâu lại chẳng… phu thê trong tiền kiếp.
Đoạn thong dong mà ực, được đâu vài tuần, chợt ấp úng nói:
- Thiếp họ Thi, tên Thuận Hóa. Cha mẹ đều đã về bầu bạn với tổ tiên, nên lắm lúc muốn rời xa nhân thế. Ngặt một nỗi… nhang khói chưa tròn, nên tạm nín qua truông. Chớ thực ở thâm tâm chẳng vui gì hết cả.
Thương nghe vậy, không nén được tò mò, bèn lẹ miệng nói:
- Người hầu kẻ hạ, thì tiền của dư thừa. Dáng người thon thả, thì không lao lực lao tâm. Nhà cửa cao sang, thì lắm người ái mộ. Sao tình duyên lại lần khân chưa tới"
Thuận Hóa chán nản đáp:
- Người đến thì nhiều, mối mai cũng lắm, nhưng thiếp chưa gật được chỗ nào, bởi không biết nợ duyên đến do bà Nguyệt ông Tơ, hay lại đến do cái nhà đang có"
Thương ngạc nhiên nói:
- Đến với nhau là vì duyên phận, mà một khi nói đến duyên phận là phải chấp nhận phần số kiếp. Chẳng phải vậy sao"
Thuận Hóa thở dài một hơi mấy cái, rồi nặng nhọc đáp:
- Từ nào tới giờ thiếp cũng tin là vậy. Cho đến một hôm mở hủ nếp bất chợt thấy con chuột nằm chơi trong đó. Thiếp bàng hoàng tự nhủ: "Nếp nuôi chuột béo tốt, nhưng rồi phải đứng yên, bất lực nhìn chuột tung tăng chạy nhảy. Đuổi đi thì tiếc chuột. Giữ lại thì trách mình.". Nên từ đó trở đi, thiếp chẳng dám nghĩ đến chuyện chồng con gì nữa cả.
 Thương lặng người đi một chút, rồi thảng thốt nói:
- Dễ với người thì người dễ với mình. Chẳng đặng hơn ư"
Thuận Hóa buồn buồn đáp:
- Lý thuyết thì vậy nhưng thực tế thì nhiều khi không phải, bởi nghĩ tới người thì dễ bị lợi dụng, mà một khi bị lợi dụng thì chẳng những tiền bạc mất đi, mà niềm tin gởi vào chốn tha nhân cũng tìm không ra nữa…

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bốn người được báo cáo đã bị giết chết hôm Thứ Năm sau một vụ cảnh sát rượt đuổi qua nhiều quận đã kết thúc trong trận đấu súng trên đường Miramar Parkway theo sau một tên cướp có vũ khí tại Coral Gables, tiểu bang Florida.
Mỗi năm lên tuổi già đi, tưởng đâu đã được an nhàn, nào ngờ đảng Cộng sản Việt Nam vẫn phải tối mắt đấu tranh để tồn tại vì các chứng nan y: Suy thoái tư tưởng; Đạo đức xuống cấp; Tham nhũng; và, Lợi ích nhóm trong trong cán bộ,đảng viên.
Bản thông báo của cảnh sát đưa ra hôm Thứ Năm ngày 5 tháng 12/2019, cho biết cô bé mất tích tên Lara Nguyen, 12 tuổi, cư dân thị trấn Menda. Lần cuối cô bé được nhìn thấy là tại nhà cô bé này ở đường Coppice Street, khoảng 8 giờ sáng hôm Thứ Tư ngày 4 tháng 12/2019.
Sài Gòn: Trong 11 tháng kiều hối đạt 4,3 tỷ USD, dự kiến cả năm 2019 dự kiến 5,3 tỷ USD, tăng trên 9% so với năm 2018. Kiều hối về đã giúp sản xuất kinh doanh, giải quyết khó khăn đời sống người thân, giải quyết việc làm, tạo điều kiện cho kinh tế Tp SG phát triển.
Do dự đoán thời tiết sẽ có 40-50% cơ hội mưa rào vào Thứ Bảy tới, 7 tháng 12 - ngày sự kiện ‘Winter in the Grove’, Thành phố sẽ dời sự kiện này đến ngày thứ Năm tuần sau, vào ngày 12 tháng 12, và chương trình sẽ bắt đầu lúc 5:00 giờ chiều đến 8:00 giờ tối
Tại nhà hàng Diamond 3, Westminster, Nam California, Tối thứ Sáu, ngày 29 tháng 11 năm 2019, Hội Đồng Hương Quảng Nam – Đà Nẵng (QNĐN) đã tổ chức buổi tiệc tri ân các mạnh thường quân và các ân nhân đã ïđóng góp cho chương trình cứu trợ Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hòa Quảng Nam Đà Nẵng.
Hôm biểu tình 17/11, lãnh tụ trẻ Joshua Wong hô lớn khẩu hiệu "Hồng-kông là Bá-linh mới !" trước đông đảo dân Hồng-kông tụ tập tại Công trường Edimbourg trong khu phố doanh thương.
Chính phủ Trump đang thắt chặt các đòi hỏi làm việc đối với một số người nhận phiếu thực phẩm, một sự thay đổi dự kiến sẽ loại bỏ các lợi ích của Chương Trình Hỗ Trợ Dinh Dưỡng Bổ Sung (SNAP) cho 688.000 người lớn.
Tổng Thống Donald Trump hôm Thứ Tư đã đột ngột bãi bỏ cuộc họp báo đã được lên lịch trình để kết thúc chuyến đi đầy tranh cãi tới Anh cho cuộc họp năm thứ 70 của Tổ Chức Hiệp Ước Bắc Đại Tây Dương gọi tắt là NATO.
Có 422.9 triệu khẩu súng đang lưu hành, khoảng 1.2 khẩu cho một người Mỹ, và 8.1 tỉ dây đạn được bán vào năm ngoái, chứng tỏ súng là phổ biến tại Mỹ, theo National Shooting Sports Foundation cho biết.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.