Hôm nay,  

Cua Gái

29/07/200800:00:00(Xem: 10947)
Năm 16 tuổi tôi đã tình cờ “cua gái” một lần. Tuy 16 tuổi nhưng tôi vẫn còn nghịch ngợm. Trò chơi ưa thích nhất của tôi là bắn cọng phượng vào các nữ sinh. Cô nào đội nón thì bị tôi “pháo kích” vào nón. “Tách” một cái, cọng phượng trúng đích, các cô giật mình, sách vở rơi tứ tung. Cô nào không đội nón. tôi “pháo kích” vào mông, nhẹ nhàng hơn. Tôi đã học cách bắn ná này từ thằng Tề Thiên gọi tắc là Tề. Nó hơn tôi 2 tuổi nhưng nhỏ con, loắt choắt, xấu trai, giống Tề Thiên. Vậy nghĩa là nó ngược lại với tôi. Hồi nhỏ tôi khác bây giờ, đẹp trai, to con, 16 tuổi mà như 18, 19. Đó là lý do tại sao tôi gọi Tề bằng “mày” dù nó là sư phụ dạy tôi bắn ná

-Mày nói lại tao nghe.

-Cái ná này làm bằng gỗ quan tài người chết với 108 sợi giây thun. 108 sợi giây thun là 108 anh hùng Lương Sơn Bạc.

Thằng Tề chỉ tôi sợi giây thun nào là Tống Giang, sợi nào là Võ Tòng, sợi nào là Lỗ Trí Thâm, Lý Quỳ v.v…Rồi nó nói tiếp:

-Muốn tính sức chạm của cọng phượng, phải đo khoảng cách từ mục tiêu đến xạ thủ và chiều dài dây thun khi kéo ra. Khoảng cách 10 thước, chiều dài dây thun khi kéo ra 4 tấc, cọng phượng có thể làm một lỗ thủng nhẹ ở nón lá. Khoảng cách 10 thước, chiều dài dây thun khi kéo ra 3 tấc, cọng phượng chỉ chạm nhẹ, không làm bị thương khi chạm vào da, chỉ nhột thôi, giống như bị ai lấy tay chọc một cái. Nhưng phải tập luyện, không phải nghe mà làm được mô.

Hắn giao cái ná cho tôi. Tôi trả hắn số tiền tương đương 5 tô bún bò Huế. Hắn vừa cho tiền vào túi vừa nói:

-Lần sau tao dạy mày cách bắn vào người, mà người bị bắn thấy như có ai lấy tay chấm xoa như xoa dầu cù-là, dầu gió. Đả lắm! Tao từng bắn mấy con tắm nắng trên bãi biển. Mầy biết tao bắn vào chỗ nào không"

Hắn nhe hàm răng khỉ mất dạy ra cười. Bắn vào mông mấy cô là quá đủ đối với tôi. Vả lại, tôi biết hắn nói dóc nên không yêu cầu hắn dạy cách bắn này. Tôi đem ná về tập bắn 7 ngày là thành xạ thủ.

Chỗ tôi nấp bắn là một căn nhà gần như bỏ hoang của cô tôi. Tôi thường lên đây ôn bài và “phục kích” mấy nữ sinh đi ngang qua. Ngôi nhà này nằm sát con đường chính đi đến một trường trung học. Hồi đó chỗ này rất hoang vắng. Bên kia đường là một khu đất không người ở, có cái mả của anh Việt Minh bị Tây bắn chết. Người ta nói ai đi ngang qua đó, cũng bị anh Việt Minh chận lại, nhờ băng vết thương đầy máu me nơi háng.

Nhiều lần tôi nấp bắn như vậy, thỉnh thoảng rủ vài thằng bạn đến chứng kiến tài thiện xạ của tôi.

Một tối nọ có một cô trạc 19, dáng người uyển chuyển đi ngang qua. Vì cô không đội nón nên tôi thấy rõ cô khá đẹp. Đẹp thì đẹp tôi vẫn “pháo kích” vào mông cô hai phát. Tôi rất lịch sự, không nhắm vào chỗ xa hơn trên mông. Hôm sau, cô đi bên kia đường. Chắc cô nghĩ thà băng vết thương cho anh Việt Minh còn hơn bị ai lấy ngón tay chọc vào mông. Cô vừa đi vừa run. Thấy tội nghiệp quá, tôi đi vòng ra sau, qua bên kia đường, theo cô ta. Thấy có bóng người theo mình, cô đi nhanh, hình như tưởng tôi là anh Việt Minh. Tôi gọi lớn:

-Chị ơi, em là Triệu, học sinh Phan Châu Trinh đây.

Tôi gọi hai ba lần, cô mới dừng lại. Chiều tối hôm khác, cô cũng đi bên kia đường, có ý chần chờ. Tôi cũng vòng ra sau, qua bên kia đường theo cô. Được vài lần như vậy chúng tôi quen nhau. Cô tên Oanh, người bắc, 18 tuổi. Một hôm bỗng Oanh hỏi tôi:

-Triệu ở gần đây hả"

-Không, em ở trên Chợ Mới.

-Lần nào chị đi ngang đây, phía bên kia đường, cũng bị bắn cộng phượng vào mông.

Tôi nói:

-Thằng nào mất dạy vậy"

-Chắc con nhà vô phúc, vô học, vô công rồi nghề mới chơi kiểu này.

Tôi nói yếu ớt, hơi nhỏ:

-Phải.

-Em nói sao. Chị nói không đúng sao"

-Chị nói đúng chớ sao không. Chắc là mấy đứa con nít...

-Không, thằng này ít nhất cũng 15, 16 tuổi. Nó đã biết thế nào là mông phụ nữ nên mới bắn vào mông. Em biết thế nào là... mông phụ nữ không"

-Mông phụ nữ lớn hơn mông đàn ông.

-Sao nữa.

-Tròn hơn.

Oanh cười:

-Đẹp hơn.

-Phải.

-Em thấy mông chị ra sao.

-Tròn, đẹp.

Oanh cười ha hả, có vẻ thích chí.

Một tối ngồi trong nhà, tôi vừa ôn bài vừa chờ Oanh đi ngang qua. Lúc ấy trời nhá nhem tối. Tôi chờ nhưng không chút hy vọng vì trời mưa, có thể Oanh sẽ đi xich-lô về nhà. Nhưng rồi Oanh cũng đến. Từ xa, Oanh đứng dưới gốc cây, trong cái áo mưa mỏng màu hồng. Tôi vòng ra sau nhà, băng qua đường đến gặp Oanh.

-Mình đổi đường đi nhé. Xem thử có bị bắn không. Nếu bị bắn cũng chẳng sao, cũng nhẹ nhàng thôi, vả lại còn có cái áo mưa.

-Chắc trời mưa, không có ai đến nấp bắn đâu.

-Sao lại “đến”. Chị tưởng nhà thằng nhãi đó ở đây chứ.

-Biết đâu, chỉ đoán thôi. Nhưng có lẽ không có ai bắn đâu.

-Sao Triệu biết. Vừa rồi chị thấy có người thấp thoáng trong nhà mà.

Oanh nắm tay tôi đi qua đường. Tôi vừa đi vừa lo, phải chi có điện thoại di động như bây giờ tôi đã cầu cứu sư phụ tôi đến “pháo kích” vào mông Oanh vài phát. Vài giây sau, mắt tôi bỗng sáng lên, tôi vừa tìm ra giải pháp. Tôi mạnh dạn đi sát một bên Oanh. Khi vừa qua khỏi ngôi nhà, tôi cho tay ra phía sau búng vào mông Oanh một phát. Oanh giật thót người:

-Nó lại bắn. Thấy chưa. Thế mà Triệu nói không có ai

-Để em vào nhà cho nó một bài học

Tôi tiến về phía ngôi nhà, mở cửa, đi vào bên trong, rồi đi ra:

-Nó chạy mất rồi

-Sao em bạo vậy" Nhà người ta mà.

Tôi không trả lời. Tôi mơ hồ không biết cái búng ngón tay vừa rồi của tôi do động cơ nào, tôi giả vờ như có người khác bắn trong khi đi bên cạnh Oanh hay tôi cầm lòng không đậu trước vẻ hấp dẫn của khuôn mặt, của thân hình cô. Có lẽ cả hai. Hôm ấy tôi đưa Oanh đi xa hơn những lần trước. Khi chia tay, cô có vẻ tần ngần, nghỉ ngợi.

-Thật ra nó cũng chỉ đùa thôi, không hại ai. Phải công nhận nó bắn giỏi.

Oanh đưa cặp mắt lim dim, mơ màng nhìn tôi nói tiếp :

-Cứ như là có ai...chạm vào mình. Lại chính xác nữa, lần nào cũng ngay chỗ này.

Cô vừa nói vừa xoay người, lấy ngón tay chỉ vào chỗ phồng nhất trên mông.

-Người này có thể dự thế vận hội. Em biết bắn ná cao su không "

-Biết chớ, Chưa chắc thằng này bắn giỏi hơn Triệu.

-Thế sáng mai đến sân trường Hồng Đức bắn chị xem thử. Vừa rồi là năm cuối cùng của chị tại Hồng Đức. Nhân tiện chị đến thăm trường. Chị sẽ không có dịp đến đây nữa. Sáng mai, chị đánh vũ cầu xong sẽ đến đó, chừng 9 giờ.

Hôm sau tôi đến trường Hồng Đức. Chừng vài phút sau Oanh đến. Hôm nay cô mặc quần soọc trắng, áo thun ngắn tay trắng. Trông Oanh trẻ hơn hôm qua nhiều.

Chúng tôi ngồi dưới gốc phượng, nghịch những bông phượng, lá phượng, nói đủ thứ chuyện, phần nhiều là chuyện học hành, chuyện các thầy cô.

-À quên, Triệu bắn xem nào.

Tôi lấy ná ra, lượm một cọng phượng, nhắm cái bông phượng lớn nhất cách xa chừng 10 thước. “Tách” một cái, bông phượng rơi xuống sân trường đầy những xác hoa héo. Oanh nói:

-Thật tội nghiệp cho những đóa hoa. Chúng có làm hại em đâu. Em...bắn chị nhé. Bắn sao cho đừng đau, chỉ giống như...sờ thôi.

-Được. Nhưng Triệu bắn giỏi, chị thưởng chỉ"

Oanh mơ màng nhìn lên mấy cành phượng nói:

-Nếu bị đau Oanh phạt Triệu, không thèm chơi. Nếu bắn giỏi, trúng...

-Thì sao.

-Trúng đâu thưởng đó.

Oanh chạy đến cây phượng gần đó, một tay đưa lên che mắt, một tay vòng ra sau ôm gốc cây.

Tôi đưa ná lên. Bắn đâu bây giờ" Chỉ nên bắn phần thân thể có áo quần . Chân, tay và mặt của Oanh đều không có gì che. Không thể bắn vào những chỗ đó được. Có thể bị trầy da và đau. Tôi nhắm vào một trong ba “chỗ hiểm yếu” định bắn, nhưng tay run quá, bắn không được. Cuối cùng tôi nhắm ngay lỗ rốn Oanh “tách” một phát.

Oanh nói:

-Bắn giỏi thật đó. Thật chính xác, nhẹ nhàng. Nhưng sao lại bắn chỗ đó.

Tôi nói:

-Triệu không dám.

Oanh vùng vằng:

-Triệu không dám bắn... mà dám...sờ mông chị. Chị còn biết Triệu là thằng nhãi ranh bắn lén. Ai vào đó nữa.

Đã hơn 30 năm rồi mà tôi vẫn còn như thấy rõ cọng phượng chạm vào bụng Oanh rồi buồn bã rơi xuống.

Ý kiến bạn đọc
30/03/201203:28:59
Khách
Một trong những truyện hay nhất về tuổi học trò mà tôi được đọc.
Chinh
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
DB Rick Miller thuộc Đảng Cộng Hòa, đại diện khu vực Sugar Land, đã bị phản ứng gay gắt sau khi ông chụp mũ các đối thủ tranh ghế ông chỉ vì họ là người Mỹ gốc Á trong địa hạt đông ngưởi gốc Á.
Ai quyết tâm đi tìm chân lý và hướng thượng cuộc đời trong tinh thần – Tu là cõi phúc – đều hưởng được sự bình an trong tâm hồn, tức là hưởng được hạnh phúc, Thiên đàng, Niết bàn, Cõi phúc ở trần gian
nữ tài tử Julia Roberts và cựu đệ nhất phu nhân Michelle Obama sẽ có chuyến đi đặc biệt thăm Việt Nam trước khi sang Malaysia dự chương trình "Leaders: Asia-Pacific"
ông có tập Thơ Lửa, cùng làm với Đoàn Văn Cừ, gồm những bài thơ đề cao cuộc kháng chiến chống Pháp, do Cơ quan Kháng chiến Liên khu III xuất bản, được in ở Thái Nguyên năm 1948
James Nguyen Fernandes, 43 tuổi, bị buộc tội 6 vụ tấn công, gồm 2 tội tấn công cố ý sát hại, và 6 tội phạm tội liên quan súng, theo hồ sơ tòa án cho biết.
Cục Cảnh sát Hình sự của Bộ Công an mới đây thừa nhận Việt Nam là một “điểm nóng” của nạn buôn người và di cư bất hợp pháp, với lợi nhuận hàng năm lên đến hàng chục tỉ đôla.
Khi chưa thấy ánh mặt trời, Tôi đã cảm nhận được muôn ngàn đau khổ, Của mẹ cha, Của bà con và của muôn triệu người dân gần xa trong nước, Lúc mẹ ôm bụng bầu chạy từ chỗ nầy sang chỗ khác,
Theo bản tin từ đài KUSI, Dân biểu Cộng Hòa Duncan D. Hunter cho biết ông sẽ nhận một tội sử dụng sai trái quỹ vận động khi ra tòa vào hôm Thứ Ba ngày 3 tháng 12/2019 trước Chánh án Thomas J. Whelan.
Mùa cháy rừng hiện nay nêu bật việc cần phải nhanh chóng đạt được các mục tiêu loại bỏ carbon đầy tham vọng của California, và bản báo cáo ‘Lộ Trình 2045’ đặt ra sơ đồ định hướng để đạt được mục tiêu đó
Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump hôm Thứ Hai, 2 tháng 12, lên án các nhà Dân Chủ tại Hạ Viện về việc tổ chức điều trần luận tội trong khi ông đang dự hội nghị thượng đỉnh NATO tại London


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.