Hôm nay,  

Duyên Phận Ở Đâu

15/09/200800:00:00(Xem: 3810)
Đoàn Huy Thương người ở Hà giang, tỉnh Hà bắc, lớn lên trong nhung lụa, nên chưa từng hiểu được sự thiếu thốn dễ làm cho người ta đánh mất đi phần nhân cách. Mẹ là Hồ thị, mới nhân buổi ngồi ăn đậu hủ với con, mà nói với Thương rằng:

- Muốn mạnh khỏe sống lâu thì phải biết điều độ. Chẳng những điều độ trong khi ăn, mà còn phải điều độ với cả… tham sân si của mình đó nữa…

Thương đang đưa muỗng đậu hủ vào miệng, bất chợt nghe mẹ nói lời kỳ lạ, bèn trong bụng nghĩ thầm: "Gia đình mình thuộc hàng hào phú, ruộng cả ao sâu, mà ăn uống có chừng có mực, thì chừng mô mới hết" Lại nữa, con người ta hơn nhau về cái ăn cái mặc, mà mẹ lại bảo ta điều độ, thì nếu so với người có ít. Nào đã khác gì nhau"". Rồi xoay chuyển ý nghĩ trong đầu, ào ào nghĩ tiếp: "Hôm nọ bà ngoại có nói với ta rằng: Không ai thương con bằng mẹ. Không ai quý cháu bằng bà.". Ta có hỏi: "Bà đây là… bà ngoại hay là bà nội"". Bà chắc nịch đáp: "Ngoại!". Ta giật mình trộm nghĩ: "Phải rồi, tuổi thơ của ta lớn lên trong vòng tay không mẹ thì bà. Chớ nội chỉ thấp thoáng sơ sơ, đôi lần trong năm trước.". Bèn ngạc nhiên nói: "Thường thường bà ngoại gần gũi với cháu hơn bà nội, là nghĩa làm sao"". Bà nhỏ giọng đáp: "Cháu của ngoại thì trăm phần phải trúng, nhưng cháu của nội thì… trúng trật nhờ trời!". Đoạn, nhìn thẳng vào mặt mẹ. Ưu tư nói:

- Đã là nam tử hán, lại sinh ra trong tiền trong bạc, mà không được ăn chơi, thì biết khi mô mới thành người… quân tử"

Hồ thị, sau bao năm làm chủ nợ, hiểu được hơn thua nhau là ở chỗ này, bèn cao giọng đáp:

- Cha của con quen thói xa xỉ, phung phí tài vật, mỗi khi ăn bánh bao thì chỉ ăn có một nửa, phần còn lại cho chim, thì thiệt là không đúng!

Thương trố mắt nói:

- Cha mua bánh trả tiền. Ăn hay không là quyền của cha. Sao mẹ lại đem lý phải trái buộc ràng cha như thế"

Hồ thị buồn bã đáp:

- Con lên mạng mà xem, bao nhiêu người đói khổ, không có đặng miếng ăn, thì con không thể phung phí như vậy được. Lại nữa, kiếp người mong manh như tơ trời buổi sáng, có lúc đêm về nhưng… mất mẹ lúc bình minh, thời con không thể xem thường như vậy được.

Rồi thở ra một cái. E sợ nói rằng:

- Trời cho thì no đủ. Trời lấy thì nghèo liền. Như vậy thì giàu nghèo không hẳn là công của riêng ta, mà còn có… đại công của Trời trong đó nữa!

Mấy năm sau mùa màng thất bát, hạn hán khắp nơi, lại thêm cướp bóc tràn lan khắp chốn. Mới đầu thì cướp cạn, sau thì cướp bầy, sau nữa xưng hùng xưng bá khắp nơi, khiến bao kẻ đang giàu trong phút chốc bỗng thành đôi tay trắng.

Ngày nọ, Đoàn ông gọi Huy Thương đến bên giường bệnh mà nói rằng:

- Cha lúc bình sinh phí phạm của trời, nên trời trừng phạt, khiến tuổi già của cha lâm vào nơi thiếu thốn. Vậy con phải cố sức làm phúc để chuộc tội cho cha…

Thương đực mặt đáp:

- Cha lầm lỗi. Con trả nợ, là cớ làm sao"

Đoàn ông ảo não đáp:

- Ai làm nấy chịu. Lẽ tự nhiên thường ra vẫn thế, nhưng nay cha sắp về đoàn tụ với tổ tiên, thì sống đâu nữa mà làm"

Thương nghe cha giải bày như vậy, chừng như chưa ổn, bèn chộn rộn tim gan. Ấp úng nói:

- Nếu con làm được điều phước thiện, thì phải giữ lại mà dùng. Hà cớ gì phải chuộc tội cho cha, rồi mần răng con sống"

Đoàn ông thở hắt ra một cái, rồi yếu ớt đáp:

- Đó là hiếu thảo. Con đã biết vậy chưa"

Mấy năm sau đến phiên mẹ thốt lời ly biệt. Trước lúc ra đi, có nắm lấy tay Thương mà nói rằng:

- Nặng lòng ghen ghét. Đưa lời ly gián. Gây chuyện thị phi. Nếu con mà tránh được, thì chữ… hiếu tử đã bày ra trước mắt.

Thương kính cẩn tuân lời di mệnh. Không vì cái nghèo mà bỏ đi lòng thực thà trung hậu, đã vậy còn tự làm ruộng để mưu sinh, khiến hàng xóm đôi bên dễ sinh lòng quý mến.

Một hôm, có Chính Thuần là phú ông ở làng bên đi ngang, bất chợt thấy Huy Thương đang có vẻ như đôi co với một người đàn bà, bèn nổi máu hùng anh. Dừng lại nói:

- Khôn không qua lẽ. Khỏe chẳng qua lời. Ngươi ỷ mình đang độ thanh niên, mà đang tâm hiếp đáp người cô thế, là nghĩa làm sao"

Thương ú ớ đáp:

- Tiểu sinh bày tỏ tấc lòng. Chớ nào đã hiếp ai. Sao đại nhân lại kết tội cho người mau như thế"

Chính Thuần bực tức gắt:

- Mặt nghiêm trọng. Mắt lo âu. Miệng ngập ngừng, thái độ khi mờ khi tỏ, mà tự cho mình là người tử tế. Tin được hay sao"

Rồi chạy tới nắm cổ Thương kéo ra, bất chợt người đàn bà nói rằng:

- Đại nhân hấp tấp mất rồi. Tiện thiếp đánh rơi gói tiền, thiếu hiệp này nhận được, trả lại cho tiện thiếp. Tiện thiếp mừng rỡ nói: "Tiền bảo hiểm nhân thọ của chồng vừa mới nhận, đáng lẽ mất đi, bỗng dưng tìm lại được, nên tiện thiếp muốn tạ ơn ân nhân bằng mười phân cho chẵn.", nhưng thiếu hiệp - dù vất vã trên nương vẫn nhất lòng không nhận. Thiếp bồi hồi trộm nghĩ: "Người thanh niên này, dù nghèo, nhưng trước mãnh lực của đồng tiền, vẫn khư khư lấy chuyện giúp người làm chuyện lớn, thì đúng là đại trượng phu, xứng danh người quân tử, rồi bất chợt trong lòng của thiếp nhảy ra câu hỏi: Mười phân chịu được. Hai mươi chịu nổi chăng" Thiếp toan thử, nhưng sợ chơi thành thiệt, thành thử ép nhận mười phân, vừa lúc đại nhân từ xa bang tới. Chớ thực ra chẳng có hiếp đáp gì hết cả!".

Chính Thuần nghe vậy, bèn nghĩ tới ngẫm lui, rồi bất chợt nói:

- Ép nhận tiền là chuyện nhỏ. Muốn tạo tình thân mới là chuyện lớn. Có phải vậy hông"

Người đàn bà mặt mày trắng bệt, thất sắc đáp:

- Điều thầm kín trong tâm tưởng. Sao đại nhân lại biết"

Chính Thuần nở một nụ cười độ lượng, rồi từ tốn nói:

- Biết là chuyện nhỏ. Giải quyết được… cái chuyện nhỏ đó mới là chuyện lớn. Ta có ý này có thể giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện, miễn hồ có tấm lòng thành. Ngươi có muốn nghe không"

Người đàn bà vội vã đáp:

- Khi chồng còn sống thì mơ có tiền. Lúc có tiền rồi lại sợ hãi sự cô đơn. Thế mới biết chồng quý hơn tiền đó vậy.

Rồi hướng về Chính Thuần. Mừng rỡ nói:

- Miễn hồ thoát được nỗi cô đơn, thời tiện thiếp chấp nhận suốt đời sống cực khổ, không mơ tưởng có ngày đi mỹ viện. Đã đủ tâm thành hay chưa"

Chính Thuần gật gật mấy cái rồi xua tay đáp:

- Được! Được! Ngươi hãy nghe đây. Lập tức về nhà lên mạng treo bảng: Chiêu phu. Bảo đảm xét đơn hai ngày còn chưa hết!

Người đàn bà ngẫm nghĩ một chút, rồi lo âu nói:

- Tìm chồng trên mạng. Có đặng không đây"

Chính Thuần chưa kịp đáp, bất chợt Huy Thương buột miệng nói:

- Tình yêu qua mạng thì lành ít dữ nhiều. Cô nương có biết vậy chăng"

Thiếu phụ tần ngần đáp:

- Chưa thử làm sao biết!

Lúc ấy, Thương mới nói rằng:

- Hai người gặp nhau mỗi tuần, nóng… phôn mỗi đêm, hiểu đặng tâm tính nhau mà còn tan bầy xẻ nghé. Hà huống người bắc kẻ nam. Chỉ dựa trên con chữ mà mang lòng lưu luyến, mà một khi nói tới… chữ thì có thể nhờ người khác… gõ dùm. Chẳng phải vậy sao"

Thiếu phụ bỗng nhìn Thương chằm chặp, rồi ngạc nhiên nói:

- Chàng chưa vướng bận thê nhi, mà am hiểu chuyện đời. Thật khiến cho người ta phải nổi lên điều thắc mắc!

Thương mĩm cười đáp:

- Cần gì phải có thê nhi thì mới hiểu" Con người ta sinh ra ở đời, hơn nhau không phải chỗ nhà cao cửa rộng - mà ở nhân phẩm làm người - Khổ một nỗi nhân phẩm chỉ thấy được qua nết ăn cách ở, xử thế trong ngoài, độ lượng với tha nhân. Chớ không thể thấy được chỉ vài trang trên… nét!

Thiếu phụ nghe vậy, mặt mày hớt ha hớt hãi. Hốt hoảng nói:

- Nợ duyên của thiếp. Lẽ nào tắc nghẹn hay sao"

Thương đáp:

- Nét tuy ở trong nhà nhưng rõ là xa. Người tưởng xa xa nhưng hóa lại gần. Sao không chọn cái mình rờ thấy được. Chẳng đặng hơn ư"

Thiếu phụ ngập ngừng một chút, rồi thẹn thùng nói:

- Vậy theo ý của chàng. Thiếp phải làm sao"

Thương nghiêm mặt đáp:

- Chồng chết mà chưa có con, là một điều lợi. Đang còn xuân sắc, là cái lợi thứ hai. Trong tay đang có tiền nên sẵn sàng… cắt sửa, là cái lợi thứ ba. Biết sợ sự cô đơn nên thành tâm quý chồng, là cái lợi thứ tư. Với bốn điều lợi đó. Sao lại phải lo"

Thiếu phụ buồn bã đáp:

- Thiếp từ ngày ra đời đến tuổi hai mươi, tất cả mọi chuyện đều nhờ trông vào cha mẹ. Thậm chí chuyện trăm năm cũng do hai cụ lo tìm. Bây giờ cha mẹ mất đi. Thiếp thiệt không biết phải làm sao tìm người trong mộng" Đói có thể xin ăn. Khát có thể xin uống - nhưng với chuyện yêu đương - thiếp làm sao xin được" Đã thật nhiều đêm thiếp bàng hoàng thức giấc, tự hỏi lòng: Chồng kế tiếp là ai" Mà cho đến hôm nay vẫn không tài nào đáp được…

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bốn người được báo cáo đã bị giết chết hôm Thứ Năm sau một vụ cảnh sát rượt đuổi qua nhiều quận đã kết thúc trong trận đấu súng trên đường Miramar Parkway theo sau một tên cướp có vũ khí tại Coral Gables, tiểu bang Florida.
Mỗi năm lên tuổi già đi, tưởng đâu đã được an nhàn, nào ngờ đảng Cộng sản Việt Nam vẫn phải tối mắt đấu tranh để tồn tại vì các chứng nan y: Suy thoái tư tưởng; Đạo đức xuống cấp; Tham nhũng; và, Lợi ích nhóm trong trong cán bộ,đảng viên.
Bản thông báo của cảnh sát đưa ra hôm Thứ Năm ngày 5 tháng 12/2019, cho biết cô bé mất tích tên Lara Nguyen, 12 tuổi, cư dân thị trấn Menda. Lần cuối cô bé được nhìn thấy là tại nhà cô bé này ở đường Coppice Street, khoảng 8 giờ sáng hôm Thứ Tư ngày 4 tháng 12/2019.
Sài Gòn: Trong 11 tháng kiều hối đạt 4,3 tỷ USD, dự kiến cả năm 2019 dự kiến 5,3 tỷ USD, tăng trên 9% so với năm 2018. Kiều hối về đã giúp sản xuất kinh doanh, giải quyết khó khăn đời sống người thân, giải quyết việc làm, tạo điều kiện cho kinh tế Tp SG phát triển.
Do dự đoán thời tiết sẽ có 40-50% cơ hội mưa rào vào Thứ Bảy tới, 7 tháng 12 - ngày sự kiện ‘Winter in the Grove’, Thành phố sẽ dời sự kiện này đến ngày thứ Năm tuần sau, vào ngày 12 tháng 12, và chương trình sẽ bắt đầu lúc 5:00 giờ chiều đến 8:00 giờ tối
Tại nhà hàng Diamond 3, Westminster, Nam California, Tối thứ Sáu, ngày 29 tháng 11 năm 2019, Hội Đồng Hương Quảng Nam – Đà Nẵng (QNĐN) đã tổ chức buổi tiệc tri ân các mạnh thường quân và các ân nhân đã ïđóng góp cho chương trình cứu trợ Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hòa Quảng Nam Đà Nẵng.
Hôm biểu tình 17/11, lãnh tụ trẻ Joshua Wong hô lớn khẩu hiệu "Hồng-kông là Bá-linh mới !" trước đông đảo dân Hồng-kông tụ tập tại Công trường Edimbourg trong khu phố doanh thương.
Chính phủ Trump đang thắt chặt các đòi hỏi làm việc đối với một số người nhận phiếu thực phẩm, một sự thay đổi dự kiến sẽ loại bỏ các lợi ích của Chương Trình Hỗ Trợ Dinh Dưỡng Bổ Sung (SNAP) cho 688.000 người lớn.
Tổng Thống Donald Trump hôm Thứ Tư đã đột ngột bãi bỏ cuộc họp báo đã được lên lịch trình để kết thúc chuyến đi đầy tranh cãi tới Anh cho cuộc họp năm thứ 70 của Tổ Chức Hiệp Ước Bắc Đại Tây Dương gọi tắt là NATO.
Có 422.9 triệu khẩu súng đang lưu hành, khoảng 1.2 khẩu cho một người Mỹ, và 8.1 tỉ dây đạn được bán vào năm ngoái, chứng tỏ súng là phổ biến tại Mỹ, theo National Shooting Sports Foundation cho biết.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.