Hôm nay,  

Bà Chèo Cổ

02/12/200800:00:00(Xem: 9871)

Nghe tới đó bổng Hoa dựt mình, lận lận trong túi áo, moi cái gì ra, màu xanh xanh rồi nhét vô tay tui, nói nhỏ:

- Ý. Nhắc vụ thơ thơ tao mới nhớ. Nè. Dấu đi. Dấu lẹ đi để chị Năm chỉ thấy chỉ méc ba mày là rồi đời.

Tui hết hồn. Đẩy tay nó ra, giọng thì thào, môi run run:

- Trời trời. Gì vậy mậy. Trời thơ con trai hả mậy. Trời tao hổng dám nhận đâu. Trả lại cho người ta đi... ờ mà thơ của ai dzị mậy"

Hoa cứ dúi dúi vô tay tui:

- Bà nội. Khoái thấy bà còn làm bộ. Lấy đi. Người ta mượn tao đưa từ hồi tối qua mà tao phải đợi tới bây giờ mới đưa được mầy nè. Cất đi mầy.

Tui bèn... tay lật bật... cầm đại, thù thì:

- Ai dzị" ai đưa dzị"

Hoa cười:

- Đóan thử coi.

Tui nạt:

- Hơi sức đâu mà đoán. Tao ghét cái giọng úp úp mở mở của mầy quá hà. Nè. Để tao mở ra coi thì biết liền.

Hoa chận tay tui lại:

- Ế ế, khoan mậy. Mầy gan trời. Chị Năm mà méc ba tao bầy đặt tụ tập chuyền thơ tình tự mèo mở ổng đập tao chết nghe mậy.

Tui nói:

- Làm như tao hổng sợ. Ba tao cũng khó thấy bà. Mà điều, mầy đưa cuốn tập mầy đây, nè, để tao nhét vô tập rồi mặc sức mà đọc. Đố ai biết.


Nói rồi tui lén lén dâu dấu mở cái bao thơ ra.

Trời! được con trai gởi thơ. Cảm giác lạ lùng làm sao. Tim tự nhiên nhảy hụt mất mấy nhịp. Mặt mày chắc đỏ phừng lên. Hay là xanh lè" Ý là chưa biết ai gởi đó à. Nếu phải là người mình cũng đang ... đễ ý, chắc trái tim rớt cái phịch xuống đất!.
Đó là lá thơ ký tên Hiệp, Hiệp nầy là một người tui không bao giờ ngờ, không bao giờ ngờ đã nhớ tới tui và gởi thơ làm quen. Đây là Hiệp của thời tui học trường Tiểu Học Tôn Thọ Tường còn “chàng” học trường Trương Minh Ký. Tôn Thọ Tường nằm trên đường Trần Hưng Đạo, băng qua đại lộ là tới Trương Minh Ký.
Hồi xưa, một số học trò hai trường nghinh nhau bằng những câu chọc nhau, ghét nhau như hai cường quốc Nga với Mỹ thời còn chiến tranh lạnh. Học trò trai bên trừơng Trương Minh Ký mà dám xách cặp băng ngang đại lộ Trần Hưng Đạo, phớt qua cổng trừơng Tôn Thọ Tường là sẽ bị mấy đứa rắn mắt lanh chanh như nhóm tụi tui la um sùm liền:

-Ê ê, Trương minh Ký bắt chí Tôn Thọ Tường

Gặp mấy cậu nhát nhát thì lắm lét đi cho lẹ qua khỏi phạm vi nghuy hiểm còn cậu nào ngon lành dạn dĩ thì sẽ đứng lại trả đủa ngay, thơ trả theo thơ:

-Ê ê Tôn Thọ Tường ăn đường ỉ … chảy. Mấy con quỉ cái coi chừng tao đụt vô mặt à

Là kể như tụi tui ré lên cười một cách rất ư là “dô diên” rồi ùa chạy, thục vô sau cổng trường rồi lêu lêu cu cậu. Cu cậu hầm hừ ngoài cổng một hơi mới bỏ đi.

Cha mẹ nào nghe những câu đối đáp kinh khủng ấy mà không kêu Trời, tui phục đó.

Mà khoan, chuyện về chàng Hiệp nầy để rồi sẽ kể trong một thời điểm khác.

Bây giờ hãy trở lại chuyện tình của nhỏ Hoa với chàng Hiệp kia.

Nó yêu thầm trộm nhớ anh chàng Hiệp ngang nhà chắc đâu từ hồi mới học lớp nhứt. Con hẽm này, ngừơi ta xây nhà lên, sống từ thời Sài Gòn còn có tên Bến Nghé chắc, vì nhà nó xây theo kiểu vila của Pháp, vậy chắc nhà xây hồi Pháp còn làm “xếp sòng” ở Việt Nam.
Hai dãy nhà ngói từơng xi măng gạch bông đâu mặt nhau, mỗi bên hình như là có 10 căn, kiểu y hịt nhau. Những nhà xung quanh thì vách ván hay vách tone, lợp tone lợp lá tuỳ túi tiền. Dân trong xóm có đủ thành phần, buôn bán, công chức, tư chức, nhà thơ, giám thị trừơng học, dân du đãng đâm chém mướn, dân đá cá lăn dưa... mà lại rất dễ thương. Người ta sống hoà đồng với nhau, gặp nhau trong xóm chào hỏi tử tế. Thường thường ai cũng có tên hiệu hàng xóm gán cho mình riết thành danh luôn, vì vậy mà tui không thể biết được chú Tám thợ may, ông Năm say, bà Hai bán bún, thầy Sáu tên thiệt là gì. 


Tui còn nhớ trong xóm nhà lá, là tuốt phía trong, phải đi qua cái cổng có mấy Tàu cùng với hình khắc nổi, một con cọp dữ dằn, bước qua cổng là mở ra một thế giới khác hẳn. Có những con đừơng hẽm ngoằn ngoèo, nếu quẹo qua tay trái thì sẽ gặp khu Khánh Hội túôt luôn tới bến Bạch Đằng, nếu quẹo qua tay mặt mà đi miết sẽ bất ngờ thấy bờ đê, hai bên trồng lúa, nhà lá quán cóc ọp ẹp xiu xiu, nông dân tay lắm chân bùn trên vuông ruộng nhỏ nhoi, có xe bò, có chợ chồm hổm và dĩ nhiên cũng có luôn tiệm chạp phô của ngừơi Minh Hương. Vậy mà từ trong xóm lá ấy có một nhân vật tui không thể quên, là bà Bắc Kỳ hát Chèo Cổ bán tàu hủ nước đường gừng. Nhà bà có lẽ là một trong xóm nhà lá vì thấy bà từ trong đó đi ra. Mỗi lần bà gánh gánh tàu hủ tới gần là mấy chị em tui ùa ra kêu mỗi đứa một chén. Bà đặt gánh xuống, khoan thai dở nắp rồi cầm cái giá nhỏ hớt từng miếng tàu hủ mỏng màu trắng đục nóng bốc khói đổ vô cái chén xong chế nước đường vàng tươi lên. Trong lúc tụi tui múc từng muổng tàu hủ ngọt lịm bỏ vô miệng nuốt từ từ thì bà bắt đầu múa. Bà vừa múa vừa ca. Giọng bà cao lanh lảnh nghe lạ lạ vui tai, hai bàn tay uốn uốn cong cong dịu nhiễu, khi bà ẹo ẹo cái mông là tụi tui cừơi ré lên. Ca xong tui hỏi bà ca bản gì vậy bà", bà cừơi bà nói gọi là cô chứ bà gì bà già à" rồi bà cười ngất, hàm răng cái còn sọc rằn đen. Bà nói bà ca Chèo Cổ Bắc Phần.
Cứ nghĩ, bà đứng trứơc mặt đám con nít đang ngồi bệt dưới đất ngó lên thì y như bà đang đứng trên sân khấu.

Sau khi bà gánh gánh tàu hủ đi khuất rồi, nhỏ Hoa mới bỏ nhỏ trong tay tui:

-Hàm răng bả thấy ghê quá há mậy" sọc rằn sọc rằn.

Tui nói:

-Má tao nói hồi đó bả nhuộm răng, là kiểu thời xưa, khi bả di cư vô Nam bả cạo răng ra mà cạo không sạch bởi mới còn sọc rằn chớ Má tao nói mấy người nhuộm răng thì răng chắc lắm tới già răng cũng chưa rụng.

Nhỏ Hoa hỏi:

-Nhuộm bằng cái gì"

Tui nói:

-Ai biết. Chắc bằng hột bồ kết quá, Má tao nói tóc gội đầu bằng hột bồ kết thì tóc đen mướt.

Nhỏ Hoa còn thắc mắc:

-Vậy muốn nhuộm quần áo cũng xài hột bồ kết hả mậy"

Tui trả lời:

-Ai biết. Nghe nói vậy chớ tao đâu có biết. Mấy ông Tàu gánh gánh rao “nhuộm đồ” đó, thấy mấy ổng có cái thùng nứơc gì đen thui mà đâu có biết mấy ổng bỏ cái gì vô trỏng. Thôi mầy giang ca quá hà.

Qua hẻm nhà con Hùng mướn xe đạp chạy chơi mầy. Đi đi.

Bà ca chèo cổ ấy, lúc còn nhỏ tui chưa có ý thức gì về bà, sau này lớn lớn một chút, tui nghĩ có lẽ ngày xưa bà là một nghệ sĩ, vô Nam không có đất dụng, phải kiếm sống bằng nghề hàng rong, vẫn còn yêu nghề nên gặp đám khán giả con nít “xây lổ cố” thò lỏ con mắt coi xong dễ tính vỗ tay bốp bốp hết ga miệng cười kháoi chí như đám tụi tui thì bà ca múa cho coi chớ với ngừơi lớn bà đâu có làm như vậy

Tui nhớ bà quá. Có lẽ bây giờ bà đã nằm bình yên trong lòng “anh sáu tấm” rồi chắc bà không bao giờ ngờ bà có một khán giả vẫn thường nghĩ tới bà.

Khi lên lớp Đệ Thất, tụi tui không còn ngồi bệt dưới đất đợi gánh tàu hủ đi ra, đợi nghe bà chèo cổ hát nữa mà là ngồi hai đứa tâm sự.

Nhỏ Hoa bắt đầu để lộ tình yêu của nó ra, với tui. “Tình trong như đã mặt ngoài còn e” ngồi trong nhà nói chuyện với tui mà cặp mắt nó dỏi theo bóng anh chàng Hiệp phong lưu ngang nhà.

Hiệp là một học sinh rất giỏi. Y học trường Trương Vĩnh Ký (Petrus Ký) trong khi hai đứa tui thi rớt phải học trường tư.

Hiệp có một phong thái rất đặc biệt. Mới cở mười ba mười bốn thôi mà Hiệp có tướng đi rất khoan thai, khuôn mặt đẹp trai như tài tử Hàn quốc.

Khi gặp tui, Hiệp gật đầu một cái nhẹ. Với Hoa thì Hiệp có nói chuỵên qua lại vài câu vì nhà ngang mặt nhau, tui hoàn toàn không biết cha mẹ Hiệp làm nghề gì mà về sau Hiệp ra Dược sĩ. Thời đó phải có tiền hay học giỏi xuất sắc mới có cơ hội thành công như vậy.

Có khi thấy Hoa mơ màng bài vở không làm, tui hỏi:

-Hoa. Hiệp có biết mầy thương Hiệp hông" nói đại ra đi chớ mầy cứ thẫn thờ như ba trợn coi chừng ngừơi ta kêu mầy là con khùng à.

Tui có ngừơi cô bà con, vì tình mà đâm ra ngớ ngẩn. Cô là một ngừơi con gái Tàu rất đẹp. Gia đình cô buôn bán giàu có, gả cô cho anh chàng học thức đẹp trai. Chỉ một năm sau, anh chàng qua Hồng Kông về chuyện làm ăn gì đó, lúc trở về anh ta bỏ cô lấy con vợ từ bên Tàu qua rồi sang ở luôn bên Hồng Kông.

Từ đó cô buồn bã thẫn thờ, cứ ngơ ngơ ngáo ngáo, thỉnh thoảng cười cười nói nói một mình, lúc nào cũng rút trong xó bếp thiệt là tội nghiệp. Lối xóm nói cô điên rồi. Trừ gia đình ra, không ai dám lại gần. 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạp chí Văn Học Mới số 5 dày 336 trang, in trên giấy vàng ngà, bìa tranh nghệ thuật của Nguyễn Đình Thuần, sáng tác từ hơn 50 nhà văn, nhà thơ, nhà biên khảo và phê bình nghệ thuật.- Văn Học Mới số 6 sẽ ấn hành vào tháng 3/2020, có chủ đề về nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ Nguyễn Đình Toàn
Một tuyệt phẩm thi ca gồm những bài thơ dị thường chưa bao giờ xuất hiện bất cứ đâu, viết bởi một thi sĩ dị thường. Tựa: Tuệ Sỹ Ba ngôn ngữ: Việt - Anh - Nhật Dịch sang tiếng Anh: Nguyễn Phước Nguyên Dịch sang tiếng Nhật: G/s Bùi Chí Trung Biên tập: Đào Nguyên Dạ Thảo
Mùa thu là cơ hội bước sang trang mới khi nhiệt độ bắt đầu dịu lại. Trong mùa này, người dân California không cần mở điều hòa không khí lớn hết cỡ và cũng còn quá sớm để lo chạy máy sưởi.
Garden Grove xin mời cộng đồng tham gia chương trình đóng góp tặng quà cuối năm nhằm mang lại niềm vui, hy vọng và giúp đỡ cho những trẻ em địa phương không có quà trong mùa lễ Noel.
Ngồi niệm Phật miên man, dù cố tâm vào Phật hiệu nhưng hôm nay vẫn không sao “ nhập” được, đầu óc nó cứ văng vẳng lời anh nó lúc sáng: - Tu hú chứ tu gì mầy!
Một đường dây buôn người bán qua TQ do một phụ nữ Việt là nạn nhân buôn người trước đây tổ chức vừa bị phát hiện và bắt 2 người tại tỉnh Nghệ An, miền Trung Việt Nam, theo bản tin hôm 5 tháng 12 của Báo Dân Trí cho biết.
Điều trần luận tội đầu tiên của Ủy Ban Tư Pháp Hạ Viện đã nhanh chóng nổ ra cuộc đấu đá nội bộ đảng phái hôm Thứ Tư, 4 tháng 12 năm 2019, khi các nhà Dân Chủ cáo buộc rằng Tổng Thống Donald Trump phải bị truất phế khỏi chức vụ vì tranh thủ sự can thiệp của nước ngoài vào cuộc bầu cử ở Hoa Kỳ và đảng Cộng Hòa giận dữ vặn lại không có căn cứ cho hành động quyết liệt như vậy.
Đó là cuộc khảo sát của công ty tài chánh WalletHub đối với 182 thành phố khắp Hoa Kỳ, để xếp thứ tự an toàn nhất cho tới bất an nhất. Cuộc nghiên cứu dựa trên 41 thước đo liên hệ tới an toàn
Cảnh sát đã bắn chết một người đàn ông cầm dao tại El Monte, Nam California hôm Thứ Hai.
Một phần thưởng 50,000 đô la được đưa ra để bắt một người đàn ông của thành phố Burnaby đã bị truy nã trước đây vì tội rửa tiền như một phần của nhóm tội phạm có tổ chức người Việt Nam hoạt động tại Canada và Hoa Kỳ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.