Hôm nay,  

Truyện Dài: Lửa Thù

14/02/201000:00:00(Xem: 5210)

Truyện dài: Lửa Thù – Giamg Châu Từ Mã

Truyện hoàn toàn là sản phẩm của trí tưởng tượng. Bất cứ sự trùng hợp hào nếu có, đều là NGẪU NHIÊN, ngoài ý muốn của tác giả

Một người lính can đảm, dũng cảm, từng lập nhiều chiến công hiển hách trong chiến tranh Việt Nam, khiến các chiến hữu ai ai cũng tự hào, kẻ thù VC phải kinh hoàng, và những người lính Mỹ đồng minh phải kiêng nể, quý trọng, trong đó có nhiều người lính Mỹ đã mang ơn cứu tử... Vậy mà khi đến Mỹ tỵ nạn, con gái 12 tuổi của anh chẳng may bị hai tên Mỹ da trắng - từng trốn lính ngày xưa và từng cưỡng hiếp nhiều người con gái vị thành niên khác nhưng vẫn được trắng án - cưỡng hiếp một cách dã man... Sau nhiều đêm đau đớn bên giường bệnh, nghe tiếng con gái mê sảng gọi "Cha... Cha... ơi cứu con!!!", anh quyết định xách súng bắn chết cả hai tên thủ phạm, ngay giữa thanh thiên bạch nhật, trong khuôn viên của toà án. Vụ án mạng đã khiến cả thế giới rúng động, cả nước Mỹ kinh hoàng, và những thế lực kỳ thị chủng tộc KKK cùng cấu kết với thành phần phản chiến Mỹ, với sự đồng lõa và toa rập của Việt cộng, quyết dùng tiền bạc, sức mạnh chính trị và luật pháp, để đưa anh lên ghế điện... May mắn, anh còn có 3 triệu người Việt hải ngoại hết lòng hậu thuẫn; và đặc biệt, anh còn có Anthony Nguyễn, một trong 3 luật sư tốt nghiệp tối ưu tại Harvard và là trạng sư tài giỏi đệ nhất nước Mỹ, quyết tâm dùng luật pháp để cứu anh bằng mọi giá, cho dù "cả nước Mỹ có chìm trong lửa đỏ"...

*

Tóm tắt kỳ trước: Vũ, được mọi người trong giới giang hồ kính cẩn gọi Đại Ca, là một người lính dũng cảm, tài ba, nổi tiếng lập nhiều chiến công hiển hách trong chiến tranh Việt Nam. Chẳng may khi tỵ nạn tại Bellingham thuộc tiểu bang Washington, tây bắc của nước Mỹ, con gái của Vũ mới có 12 tuổi, bị hai tên da trắng cưỡng hiếp, khiến Vũ quá đau đớn tính chuyện ra tay trả thù. Anh Hai, Tuấn, Gia Minh và Quang, là những người Việt tỵ nạn cộng sản tại Mỹ, và đều cùng một lòng ngưỡng mộ Vũ, nên hiểu được những toan tính của anh, bèn quyết định đến vấn kế Anthony Nguyễn, luật sư nổi tiếng tại thủ đô Washington, con của Hoàng, bạn chiến đấu thân thiết của Vũ từ thời Điện Biên Phủ. Trong khi đó, tại Bellingham, cảnh sát trưởng Nelson, cựu chiến binh Mỹ tại Việt Nam, sau khi điều tra chớp nhoáng đã xin án lệnh khẩn cấp của chánh án Roy O'Connor, bắt giữ Jay Carter và Billy Vault. Ngay đêm đó, Nelson cùng với Adam Barrasso, phó đồn cảnh sát Bellingham, thám tử điều tra hình sự Colby Gregg, chuyên viên giảo nghiệm hình sự Perlie Hatch, lấy khẩu cung và Jay Carter đã ngoan ngoãn thú nhận mọi tội lỗi. Chỉ có một điều khiến cảnh sát lo ngại là khả năng Jay và Billy có thể bị Vũ thanh toán trước khi ra tòa. Cũng cùng chung nỗi lo đó có John Vault, cựu chủ tịch đảng KKK tại tiểu bang Alabama và là thân phụ của Bill. Vì thế, John cùng với em là Dean Vault, bí mật gặp gỡ 4 ông trùm tại thành phố Seattle để nhờ giúp đỡ, ngăn chặn không cho Vũ và đàn em của Vũ thanh toán Bill. Ngày Thứ Năm, toà án Bellingham mở phiên tiền xử do chánh án Roy O’Connor tọa xử. Kết quả, qua bằng chứng của công tố viện, chánh án Roy quyết định chuyển hai bị cáo cho đại bồi thẩm đoàn quyết định việc truy tố; đồng thời ông cũng đồng ý cho hai bị cáo được hưởng quyền tại ngoại với số tiền thế chân của Jay Carter là 100,000 và Billy Vault là 1 triệu đồng. Phiên xử kết thúc, lập tức cảnh sát giải hai bị cáo trở lại phòng biệt giam...

*

(Tiếp theo...)

Ngay khi chánh án Roy rời khỏi phiên tòa và cảnh sát bước tới còng tay hai bị cáo, Vũ đã nhẹ nhàng dìu Hoa đứng dậy đi lại phía toilet bên trái, khu B của tòa án. Toà án Bellingham có tất cả 8 toilet riêng biệt, theo chữ cái A, B, C.... Mỗi toilet đều có 3 khu riêng biệt cho nam, nữ và người tàn tật. Thấy hai vợ chồng Vũ đi vô toilet khu B, hai tên da đen, mặt mũi bặm trợn ngồi ngay đằng sau Vũ, vội vã đứng dậy đi theo. Chúng được lệnh bám sát Vũ mọi nơi, mọi lúc, trong khoảng cách không được xa hơn 5 thước. Nhưng vì toilet lúc đó quá đông, nên cả hai tên da đen đều bị chen lấn, nên chúng đành phải vô sau Vũ mất đúng một phút. Chỉ một phút ngắn ngủi đó, cũng đủ cho Vũ biến mất sau một cánh cửa nhỏ ngay góc toilet, và một người đàn ông Việt Nam khác, với tướng mạo, điệu bộ và cách ăn vận giống hệt Vũ, đã thong thả dìu Hoa... Cả hai tên da đen tuy được huấn luyện và có kinh nghiệm theo dõi, bám đuôi người khác, nhưng với người Á Châu, chúng đều bỡ ngỡ, không nhận ra sự giả dạng của người đàn ông trong hoàn cảnh bất ngờ. Vì thế, cả hai tên lại tiếp tục lẽo đẽp bám theo hai người, mà không hề biết Vũ đã biến mất. Cả hai tên chỉ ngạc nhiên khi thấy Hoa khóc nức nở và gần như té xỉu trong vòng tay của “Vũ” khi hai người đi ra bãi đậu xe.
Sau khi khóa trái cánh cửa, Vũ biết mình chỉ có đúng 10 phút để có mặt tại chân cầu thang cuốn, trước khi hai tên tử thù Billy và Jay có mặt tại đó. Nếu 10 phút trôi qua mà anh không có mặt, anh sẽ mất cơ hội thanh toán chúng hôm nay và có thể là mãi mãi sau này.
Đầu tiên, Vũ nhanh chóng cởi vội bộ đồ đang mặc, để lộ bên trong bộ đồ đồng phục lao động loại overall, quần và áo dính liền, màu xám, với phù hiệu 3MWC của công ty Cleanup 3M Washington. Khẽ kéo chiếc mũ ở phía sau trùm lên đầu, lập tức Vũ có ngoại hình giống hệt như những công nhân làm nghề lau chùi dọn dẹp của 3MWC, một công ty chuyên thầu làm vệ sinh cho các cao ốc trên toàn tiểu bang Washington.
Rút vội trong túi tờ giấy mỏng gấp tư, Vũ mở coi. Đó là một tấm họa đồ do Tuấn xồm vẽ tay nên rất sơ sài, nhưng cũng đủ để Vũ nhận ra chỗ đứng của mình ngay sau cánh cửa Emergency. Theo lời của Tuấn xồm, khi xây tòa cao ốc, do áp lực hoặc dò thoả thuận tiền bạc của Bố già Vito và trùm Ontario, nên công ty xây cất Đại Hùng Tinh đã xây hành lang này mà không hề ghi trong hoạ đồ xây cất. Mục đích của Bố già Vito lúc đó là muốn dùng hành lang bí mật này để giải cứu những người tù quan trọng của chúng, hoặc thanh toán những tên tù cực kỳ nguy hiểm cho chúng.
Bước được đúng 12 bước, Vũ dừng lại dùng bàn tay đo hai gang từ trên trần xuống bức tường bên phải, rồi gõ nhẹ vào tường. Âm thanh vang vọng sau bức tường cho thấy đúng là bức tường rỗng. Vũ dùng cùi chỏ, khẽ vận nội kình, ấn nhẹ. Quả nhiên lớp xi măng trên tường bị nứt dọc từ trên xuống thành một khe nhỏ khoảng 60 phân. Vũ khẽ lách mình, lọt qua khe tường, và lập tức trông thấy ngay một cột nhôm đường kính khoảng 30, 35 phân. Nhoài người, đưa tay bám chặt cột nhôm, Vũ nhẹ nhàng xoay người một vòng, đã thấy đặt chân xuống tầng dưới. Giống như tầng trên, Vũ lách người qua một khe nhỏ 60 phân, bước dọc theo hành lang hẹp đúng 12 bước, rồi mở một cánh cửa nhỏ, anh đã thấy mình ở ngay tầng dưới, cách cầu thang cuốn không đầy 10 thước. Vũ đưa mắt quan sát thật nhanh. Tất cả đều yên tĩnh, không một bóng người, nhưng Vũ linh cảm thấy, ngoài anh còn có ít nhất hai người nữa đang có mặt trong hành lang. Thông thường, hành lang dẫn đến khu biệt giam bao giờ cũng rất vắng khi tòa có phiên xử. Sau phiên xử, trong vòng 10 đến 15 phút, cảnh sát sẽ áp giải bị cáo từ tòa án ở lầu trên, đi qua cầu thang cuốn, xuống lầu dưới, và trở lại phòng biệt giam. Khi đó, cả hành lang sẽ ồn ào, ầm ĩ vô cùng. Nhưng hiện giờ thì không một bóng người. Có điều Vũ biết linh tính của anh xưa nay không bao giờ phản bội anh. Chắc chắn trong hành lang này phải có hai, hay ba người khác ngoài anh. Vậy thì họ là ai" Trong một tích tắc đồng hồ, Vũ biết ngay, họ không phải là cảnh sát và cũng không phải là chiến hữu của Vũ. Họ là đám cao thủ giết mướn được thuê mướn đến đây bảo vệ cho Billy. Nếu anh đã có âm mưu định giết Billy, thì chúng cũng đoán được âm mưu đó và bằng mọi giá sẽ bảo vệ Billy. Nếu Tuấn xồm đã biết được vị trí quan yếu có thể hạ sát Billy ở chân cầu thang cuốn, chắc chắn gia đình của Billy cũng biết. Và biết đâu, những tên này đang có mặt ngay trong căn nhà kho, chờ anh đẩy cửa bước vô là chúng ra tay hạ sát"...
Tuy không nhìn thấy đối thủ, nhưng Vũ biết, chúng đều là những tên giết mướn nhà nghề, có kinh nghiệm ẩn nấp. Biết vậy, nhưng ỷ vào tài nghệ, vả lại vì thời gian quá gấp rút, chỉ còn có mấy phút, nên Vũ chấp nhận bước vào vùng nguy hiểm đang chờ đợi anh, để tìm cách thanh toán thật chớp nhoáng những chướng ngại...
Nhìn thấy sau cánh cửa nhỏ là chiếc máy cleanup của công ty 3MWC, Vũ gật gù thừa nhận Tuấn xồm quả là tuyệt vời. Đưa tay kéo chiếc máy cleanup, Vũ thản nhiên, lững thững đi lại căn nhà kho ngay dưới chân cầu thang cuốn... giống hệt bộ dạng của một công nhân làm vệ sinh trong tòa cao ốc. Liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, Vũ biết đã 5 phút trôi qua. 5 phút chót lọt mọi sự. Mấy chục năm chinh chiến, xông pha nơi hòm tên mũi đạn đã cho Vũ một đức tính bình tĩnh lạ lùng trước mọi cuộc chiến. Ngay cả với những cuộc chiến bên địch đông gấp 10 lần, Vũ vẫn thảnh thơi, ung dung, không một chút nôn nóng, bồn chồn hay hồi hộp. Vậy mà hôm nay, không hiểu sao cả người anh run bắn, mồi hôi vã ra như tắm, hai bàn tay của anh lẩy bẩy khi kéo chiếc máy cleanup... Cứ tình trạng này, làm sao anh có thể nã đạn một cách chính xác vào hai tên hung thủ để không một viên đạn nào lạc vào đám đông hàng chục cảnh sát viên áp tải chúng" Rồi làm sao anh có thể đối phó với những tên sát thủ đang ẩn nấp quanh đây"...


Cánh cửa nhà kho bề thế và kiên cố nhưng cũ kỹ, màng nhện bám đầy. Thoạt nhìn, ai cũng đinh ninh cánh cửa này đã trải qua cả năm trời không ai mở. Nhưng với con mắt tinh tường của một người đã có mấy chục năm lăn lộn trên giang hồ, Vũ mỉm cười nhận ra ngay nghệ thuật nguỵ trang tuyệt vời của Tuấn xồm.
Đưa tay đặt lên ổ khoá, Vũ khẽ vặn sang bên trái. Quả nhiên ổ khoá kêu một tiếng “tách” thật ngon lành. Ngay khi đó, Vũ nghe có tiếng động phía sau rất nhẹ. Với đôi tai thiện nghệ, nghe tiếng chân của đối phương Vũ biết y ở ngay phía sau, cách anh chỉ một tầm cước. Lúc đó, anh chỉ cần lui lại nửa bước, xoay người nửa vòng là bảo đảm cho y đo ván không một tiếng rên. Nhưng Vũ không làm vậy vì anh chưa phát hiện ra đối thủ thứ hai hiện đang ở đâu. Trong binh pháp cũng như trong võ thuật, bao giờ cũng có điều cấm kỵ: nếu không biết địch ở đâu, tuyệt đối không bao giờ xuất thủ trừ trường hợp bất đắc dĩ. Tảng lờ coi như không biết ai phía sau, anh đưa tay đẩy cánh cửa. Cùng lúc, Vũ nghe thấy hai tiếng “ồ” ngạc nhiên vang lên. Một tiếng ngay sau lưng anh, một tiếng về phía bên trái. “Tên thứ hai đã xuất hiện”, Vũ nghĩ. Ngay khi đó tên sau lưng Vũ cất tiếng hỏi: “Ê, mầy là ai"”
Biết thì giờ chỉ còn có vài phút đồng hồ, nên Vũ quyết định dụ cho cả hai tên cùng chui vào trong nhà kho rồi xuất thủ, chế ngự chúng. Giả vờ ngờ nghệch, ngớ ngẩn, không thèm trả lời, Vũ bước vô nhà kho, tay kéo theo chiếc máy cleaner. Quả nhiên, hai tên lần lượt bước theo Vũ như hình với bóng. Cả hai tên đều to xác, lại có súng trong tay, nên chúng ỷ y, chẳng hề đề phòng trước một người lao công ăn vận dơ dáy, bụi bặm. Chúng đâu có biết, trước mặt chúng là một đại sát thủ khét tiếng của cuộc chiến tranh Việt Nam.... Người đó có thể lấy tính mạng của chúng bất cứ lúc nào, dễ như lấy một món đồ trong túi...
Bước vô phòng được dăm bước, Vũ đột ngột quay lại từ phía bên trái. Thân hình anh vừa quay được phần ba vòng thì cả hay tay của anh cùng xuất thủ. Tay trái, theo yếu quyết “trực lộ chế hoành lộ”, đánh thẳng vào ngực của tên đứng trước. Tay phải, theo yếu quyết “hoành lộ chế trực lộ”, đi một đường vòng cung, đấm trúng thái dương bên trái của tên đứng phía sau. Cả hai đòn đều là Thiếu Lâm Vịnh Xuân Quyền. Cả hai đòn đều chính xác lại chớp nhoáng, kình lực sử dụng vừa đủ, nên cả hai tên sát thủ của mafia đều không kịp la một tiếng, cùng té lăn kềnh xuống sàn nhà, bất tỉnh. Tất cả nói thì lâu, thực tế diễn ra trong thời gian ngắn ngủi không đầy một phút đồng hồ.
Biết hai tên chỉ hôn mê khoảng một tiếng đồng hồ nên để mặc chúng nằm đó, Vũ vội vàng đóng cửa. Anh đưa mắt quan sát và thấy ngay khẩu M-16 đã được dựng ngay cạnh chiếc tủ sắt, bên ngoài có một tấm vải nỉ phủ lên. Cầm khẩu súng, tự nhiên Vũ thấy mình như có thêm một cách tay, cả người anh bỗng chốc nóng ran, và cảm giác bồi hồi, nôn nóng lúc nẫy tự dưng biến mất. Anh ước lượng, khẩu súng dài khoảng hơn mét, nặng khoảng 4 kí rưỡi, cơ số đạn đầy ắp 30 viên. Vũ mỉm cười nghĩ bụng, nếu mức sát thương kỹ thuật của loại súng này từ 50 đến 70, một khi bắn vào đầu hai tên hung thủ đã hiếp con gái anh, anh chỉ cần sài đúng 3 viên cho mỗi tên là đủ đưa chúng về âm phủ.
Kéo quy lát súng cho đạn lên nòng, gạt khóa an toàn về vị trí sẵn sàng nhả đạn, Vũ ôm khẩu súng M-16 vào người, nhắm mắt chờ đợi... Anh biết, chỉ còn không đầy 2 phút nữa, 2 tên hung thủ sẽ xuất hiện bất cứ phút nào.... Đầu tiên anh sẽ nghe những tiếng la hét của cảnh sát, tiếng chân người vang lên ở cầu thang cuốn, trong đó có tiếng chân của Billy và Jay... Khi đó, anh sẽ đạp tung cánh cửa nhà kho, rồi nhảy ra với khẩu M-16 trong tay... Rồi trước những cặp mắt hốt hoảng, kinh hoàng của mọi người, khẩu M-16 trong tay anh sẽ khạc đạn vào mặt Billy và Jay những viên đạn nóng hổi. Khẩu súng M-16 sẽ khạc đạn không phải một lần mà là ba lần... Ba lần bóp cò, ba viên đạn sẽ xuyên qua đầu mỗi đứa... và chúng sẽ phải đền tội. Chúng đã dám xúc phạm đến con gái của Vũ thì không một thế lực nào trên trần gian này đủ khả năng cứu chúng thoát chết. Chúng phải đền tội, đền tội trước mặt Vũ, trong đau đớn quằn quại và trong chính vũng máu hôi tanh của chúng chảy ra tràn ngập trên sàn.

*

Đúng 12 giờ 6 phút, Billy và Jay bị cảnh sát áp tải đến chiếc cầu thang cuốn. Đó là cả một đám đông ồn ào gồm hơn một chục cảnh sát, hai nữ bác sĩ, hai nữ y tá, hai nhân viên toà án và hai bị cáo. Quang cảnh tại cầu thang lúc ấy thật là huyên náo và mất trật tự... Hai người đầu tiên bước xuống cầu thang là hai cảnh sát viên. Tiếp theo là một nữ bác sĩ, một nữ y tá. Sau đó là Billy và Jay, kẻ trước người sau. Đi theo hai bị cáo là 4 cảnh sát viên, rồi bác sĩ, y tá, nhân viên tòa án... Cuối cùng là Nelson, cảnh sát trưởng tại đồng cảnh sát Bellingham. Lúc này trong đầu của Nelson vẫn còn ám ảnh câu nói của thằng Perlie. Mẹ kiếp thằng Perlie nó nói gì nhỉ. À, phải rồi, nó nói: “Tôi thấy đoạn đường từ trung tâm giam cứu ra toà, phải lên xuống cầu thang cuốn ở chỗ này... Mà chỗ này thì rất nguy hiểm vì rất dễ bị phục kích, bị ám sát...”
Vừa nghĩ tới đó, bỗng nhiên Nelson nghe một tiếng ầm thật lớn vang lên từ tầng dưới. Một tích tắc sau có tiếng rú thất thanh của cô y tá, tiếng hét kinh hoàng của ai đó, Nelson không nhận ra... Từ trên cầu thang nhìn xuống, Nelson bỗng nhiên lạnh cả người, dựng đứng cả tóc gáy, khi anh trông thấy Vũ đứng hiên ngang ngay dưới chân cầu thang, trong tay là khẩu M-16, và cả đám người hơn chục mạng đang co cụm lại với nhau, người té, người ngồi, người đứng, người nằm.... lộn xộn dọc theo cầu thang cuốn...

*

Khi nghe thấy tiếng ồn ào ở cầu thang, Vũ biết thời cơ đã chín muồi. Anh đạp tung cánh cửa nhà kho và nhảy ra với khẩu M-16 hờm sẵn trong tay, sẵn sàng nhả đạn... Chỉ hai bước chân, anh đã nhìn thấy Billy, thấy Jay, và thấy tất cả mọi người từ trên cầu thang đi xuống. Nhìn thấy anh, mọi người đều hoảng sợ. Nhưng gương mặt của mọi người đều mờ đi như bị bao phủ trong lớp sương mù. Riêng gương mặt của Billy và Jay thì rõ mồn một... Cả hai đều há hốc miệng vì bất ngờ, cặp mắt đều mở to vì sợ hãi, và những mảng da thịt trên má, trên mắt của chúng đều bị méo mó một cách thê thảm cùng cực vì cả hai đều khủng khiếp khi biết họ đang đối diện với cái chết... Một cái chết chắc chắn, vô phương cứu thoát! Gần chục cảnh sát viên có mặt, kể cả Nelson cũng đều bàng hoàng và sợ hãi trong sự bất ngờ, nên không một ai kịp nghĩ đến chuyện rút súng. Tất cả đều biết cơn thịnh nộ sấm sét sẽ giáng xuống đầu họ trong tích tắc.... Vì vậy mọi người đều co rúm lại, ôm lấy nhau, cùng té đè lên nhau...
Trong khoảng cách gang tấc, không nói một lời, Vũ ghìm súng và bóp cò không cần ngắm... Pằng pằng pằng!... Pằng pằng pằng!... Khẩu M-16 nổ ba viên một, ba viên một. Vì trong hầm, nên tiếng đạn vang lên chát chúa như những tiếng đại bác... Tiếng rú thét vang lên ầm ĩ. Với tài thiện xạ của mấy chục năm cầm súng và lòng thương xót con, cộng với lòng căm thù chất ngất trong tim suốt mấy ngày qua, Vũ đã bắn thật chính xác, bắn không một viên đạn nào lạc mục tiêu. Tất cả 6 viên đạn được chia đều cho hai tên, mỗi tên hung thủ đều lãnh ba viên vào mặt... Bắn xong 6 phát đạn, Vũ thản nhiên quăng ngay khẩu  M-16 xuống sàn, rồi đứng sững bất động giữa khói súng và những tiếng la hét ầm ĩ, kéo dài tưởng chừng như bất tận...
Thân xác của Billy và Jay đổ sụp xuống cầu thang giống như hai cây chuối bị đốn. Jay thì hoàn toàn bất động, mặc dù máu từ vết đạn trên đầu vẫn còn xịt ra có vòi. Còn thân thể của Billy thì vẫn co giật từng hồi và máu ở lỗ đạn trên đầu vẫn chảy không ngớt... Đến lúc đó, mấy cảnh sát viên mới vội vã rút súng... tính bắn Vũ. Thấy vậy, Nelson vội thét lên: “Không được bắn! Không được bắn!” Một cảnh sát viên khác trong nỗi sợ hãi không kềm được, cũng hét lên một câu thật tối nghĩa: “Buông súng!” mặc dù Vũ đã buông súng trước đó cả phút đồng hồ...
Nelson vội vã chạy xuống. Rút vội chiếc còng ở sau lưng, anh còng ngay hai tay của Vũ. Vũ biết, Nelson làm như vậy là để cứu mạng sống của anh, bảo đảm không cho một cảnh sát viên nào bắn ẩu Vũ.
Quay về phía mấy cảnh sát viên, Nelson la lớn:
-Tất cả mọi người lui ra để lấy khẩu cung. Hiện trường phải được phong tỏa ngay. Gọi ngay cho phòng giảo nghiệm hình sự để họ đến thu thập các dữ kiện cần thiết cho cuộc điều tra và thủ tục truy tố. Còn tôi sẽ đưa hung thủ về phòng giam cứu chờ quyết định của công tố viện và tòa án.
Nói xong, không chờ đợi ai lên tiếng, Nelson vội vàng đẩy Vũ đi về phía trung tâm giam cứu, nơi trước đó không đầy 1 tiếng đồng hồ, còn giam giữ Billy và Jay, kẻ đã hãm hiếp con gái cưng của anh. Vũ lặng lẽ bước đi, trong khi bên ngoài tòa, tiếng còi hụ của xe cứu thương, xe cảnh sát và xe cứu hoả cùng vang lên ầm ĩ, huyên náo cả một vùng... (Còn tiếp...)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tác giả Đinh Xuân Quân sinh trong một gia tộc Miền Bắc theo Công Giáo từ vài thế kỷ, qua các thời kỳ Quốc-Cộng đảng tranh, Hoàng Đế Bảo Đại, TT Ngô Đình Diệm, Đệ Nhị Cộng Hòa, du học, về VN làm việc, vào tù cải tạo sau 1975, vượt biên, làm một số dự án LHQ giúp các nước nghèo (kể cả tại VN)
Một chiếc máy bay rớt tại South Dakota hôm Thứ Bảy làm thiệt mạng ít nhất 9 người, gồm phi công và 2 trẻ em.
Cảnh sát lập hồ sơ khởi tố Nguyen về tội bạo lực gia đình, say, và 2 tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Nguyen được tạm rời nhà tù quận Polk County Jail vào sáng Thứ Sáu 29/11/2019.
Mười người đã bị bắn tại Khu Phố Pháp ở thành phố New Orleans vào sáng Chủ Nhật, 1 tháng 12, theo cảnh sát cho biết.
Diễn cẩn thận từng bước, hết sức chậm rãi đi xuống đồi do bờ triền dốc đứng. Hân đi sau tay phải ôm chặt tay trái Diễn và nửa thân xô nghiêng ép vào người anh.
Như chúng ta biết, đảng SPD (Đảng Dân chủ Xã hội Đức) đã tìm kiếm lãnh đạo mới từ sáu tháng nay. Vào mùa hè 2019, nhà lãnh đạo đảng trước đó Nahles đã từ chức sau các cuộc tranh giành quyền lực nội bộ. Có nhiều ứng cử viên nhưng sau cuộc bầu cử sơ bộ chỉ còn hai cặp vào chung kết.
Hàng triệu người nghèo có thể bị mất phiếu thực phẩm (food stamps) quan trọng theo những thay đổi luật lệ được đề nghị bởi chính phủ Trump.
Con sông Hoàng Hạ chảy xuyên qua trấn Hoàng Hoa quanh năm xanh biếc, nước từ miền tuyết lãnh tan ra nên tinh khiết vô cùng.
Lý do để viết bài này là vì bản thân người viết có sai lầm cần bày tỏ. Tuy rằng sai lầm đã hiệu đính, nhưng cũng cần nói ra, vì Đức Phật đã dạy rằng hễ sai thì nên tự mình bày tỏ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.