Hôm nay,  

Tin Vắn

10/08/200500:00:00(Xem: 7223)
GÓA PHỤ CỐ TÀI TỬ REEVE UNG THƯ PHỔI
Góa phụ của cố tài tử điện ảnh Christopher Reeve phát bệnh ung thư phổi. Bà vừa phóng tin này lên website của Reeve - bà đang điều trị và tỏ ý lạc quan. Bà nói "Hơn lúc nào hết, tôi cảm thấy có anh ấy bên cạnh trong luc tôi đối phó với bệnh nan y". Christopher Reeve bị liệt sau 1 tai nạn ngã ngựa, tổn thương cột sống.


NHẠC SĨ COHN BỊ BẮN TRONG 1 VỤ CƯỚP XE
Nhạc sĩ Marc Cohn, đoạt giải Grammy, đang bình phục sau vụ trúng đạn ở đầu tối chủ nhật và đã xuất viện. Cohn được biết tiếng với nhạc phẩm "Walking In Memphis". Thủ phạm đang bị giữ và bị truy tố 5, 6 tội, gồm tội giết người - y chỉ đầu hàng 5 giờ sau khi bị cảnh sát vây.


CÔ DÂU BỎ TRỐN PHẢI ĐI LÀM CHÙA
Cô dâu bỏ đi Jennifer Wilbanks đã được giao việc lao động công ich theo phán quyết của tòa án. Phóng viên nhận ra cô ta đang cắt cỏ trước 1 công ốc ở Lawrenceville (Georgia). Hồi Tháng Tư, dư luận khắp nơi xôn xao về cô dâu Georgia đột nhiên bỏ đi chỉ vài ngày trước ngày hôn lễ và đã thông báo mời 600 khách. 3 ngày sau Jennifer Wilbanks liên lạc với cảnh sát, bịa tin bị bắt cóc. Tòa phạt Wilbanks 120 giờ làm việc cộng đồng về tội nói dối cảnh sát.


MOSCOW: VẪN CÒN NGHE LỜI MÁC-LÊ

Cảnh sát Nga bắt đoàn viên của Đoàn Tuổi Trẻ Đỏ Tiền Phong (AKM) khi họ biểu tình ủng hộ các đảng viên đang bị cầm tù của Đảng Quốc Gia Bôn-sê-vích (NBP) trước trụ sở Công Tố ở Moscow hôm 9-8. Khoảng 20 người chận đường để đòi thả 39 đảng viên NBP bị tù vì bị công tố truy tố tội gây rối loạn sau khi họ chiếm 1 phòng trong Điện Cẩm Linh hồi tháng 12. (Photo AFP)

LENOVO LÊN HÀNG THỨ 3 THẾ GIỚI
Một người thử dùng máy điện toán Lenovo ở Thượng Hải hôm 9-8-2005. Hãng Hoa Lục Lenovo đã hoàn tất việc mua phân xưởng điện toán IBM với giá 1.25 tỉ đô trong thương vụ lập nên công ty sản xuất máy điện toán lớn thứ ba thế giới, chỉ thua Dell và HP.

CHƠI GAME 50 GIỜ, ĐỨNG TIM CHẾT LIỀN
Một người đàn ông Nam Hàn đã chơi game điện toán liên tục 50 giờ đồng hồ đã chết vì đứng tim chỉ vài phút sau khi anh hoàn tất cuộc chơi này ở 1 tiệm cà phê Internet. Người đàn ông 28 tuổi này, được loan tin trên báo với họ là Lee đã chơi một game giả đan1h trận ở 1 tiệm cà phê Internet ở Taegu, đông nam Nam Hàn.


NEW YORK: CỞI TRUỒNG ĐỂ PHẢN CHIẾN
Họa sĩ Syria, cô Hala Faisal, đã phản đối cuộc chiến ở Iraq và việc chiếm đóng Palestine đã cởi truồng 100% và chạy vào quảng trường Washington Square Park ở New York City hôm 9-8-2005. Trên làn da, cô vẽ các biểu ngữ phản chiến. Cảnh sát New York đã bắt cô về đồn.


NAM-BẮC HÀN HÒA GIẢI Ở BIÊN GIỚI
Các công nhân Bắc Hàn gỡ, xóa các tranh tường tuyên truyền ra khỏi 1 nơi gần biên giới liên Triều ở Chuncheon, phía nam của Seoul hôm 8-8-2005. Chính phủ 2 miền đã đồng ý gỡ bỏ mọi tuyên truyền ra khỏi Khu Phi Quân Sự trước Ngày Giải Phóng Triều Tiên 15-8 sắp tới. Cac1 chữ trên tranh tường mới là “Triều Tiên Là Một.”

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trước dư luận xôn xao về hoá đơn tiền điện tháng 4-2019 tăng cao một cách bất thường, Tập Đoàn Điện Lực Việt Nam (EVN) đã có lý giải về sự việc này
“Nhiều lần em đã được hỏi: Nữa lớn lên con muốn làm nghề gì?” “Dạ, con có hai mong ước. Một là làm bác sĩ trẻ em. Hai là trở thành một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp. Muốn giúp cho các em vui vẻ, khỏa mạnh nhưng ý muốn làm một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp đã thôi thúc em nhiều hơn. Bảo Trân đã chơi môn bóng đá được 4 năm rồi. Bắt đầu 6 tuổi Bảo Trân đã gia nhập hội bóng đá của FC Premier và Slammer FC. Muốn làm một người cầu thủ giỏi thì phải tập luyện rất nhiều giờ.
Bài của cô giáo Võ Minh Nguyệt, giáo viên lớp 4 Trường Việt Ngữ Trung Tâm Văn Hóa Hồng Bàng. Và đây là những câu ca dao, lục bát viết ở thể thơ 6/8 mộc mạc, chân chất, lột tả mọi sinh hoạt thường ngày là thể loại rất phổ biến trong dân gian.
Cụ Ngô Đức Kế là một nhà hoạt động nổi tiếng thời chống Pháp, có giao tình với cả hai cụ Phạn -- Phan Chủ Trinh và Phan Bội Châu. Một con đường ngay trung tâm thành phố Sài Gòn từ trước 1975 được đặt tên là đường Ngô Đức Kế
Tóm tắt: Ngày xưa có hai anh em mồ côi mẹ, sống với cha và mụ dì ghẻ độc ác. Chịu không nổi roi đòn, hai anh em bỏ trốn khỏi nhà và bị mụ phù thủy đi theo ám hại. Khi chịu khát không nổi, uống nước ở con suối thứ ba, người anh biến thành một con Mang. Cô em gái tìm được một căn nhà nhỏ trong rừng, lo chăm sóc và nuôi anh. Đang sống yên ổn thì một hôm vua và đoàn đi săn đến làm náo loạn cả khu rừng. Người anh, lúc đó là một con Mang muốn tham dự cuộc săn, em gái khuyên răn thế nào cũng không được, sau cùng, em gái phải chìu anh...
Khôi An định cư ở Bắc California. Cô là một kỹ sư từng làm việc ở hãng Intel hơn hai mươi năm. Sau đó, Khôi An trở lại trường lấy bằng Master về Ngôn Ngữ Học rồi đi dạy tiếng Việt ở các trường đại học vùng Vịnh San Francisco. Dự Viết Về Nước Mỹ từ 2008, cô đã nhận giải Chung Kết 2013. Sang năm 2015, thêm giải Việt Bút Trùng Quang, dành cho những nỗ lực phát huy văn hóa Việt trên đất Mỹ. Từ 2016, cô là thành viên Ban Tuyển Chọn Giải Thưởng Việt Báo. Bài đăng 2 kỳ.
“Ăn để mà sống! Chớ sống không phải để mà ăn!” Người viết xin cực kỳ phản đối cái ý kiến kham khổ, khắc kỷ nầy. Nói như vậy mấy cái nhà hàng nó dẹp tiệm hết hay sao?
Niên trưởng thực sự đi rồi. Đại thọ 99 tuổi. 44 năm trước vào dịp 30 tháng tư, thiên hạ ra đi thì ông ở lại. Tù cộng sản 13 năm. Tháng tư năm nay anh em ở lại dự trù tổ chức cho người thượng thọ 100 năm. Nhưng niên trưởng lặng lẽ từ chối. Thôi đành ngàn thu vĩnh biệt.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.