Hôm nay,  

Thời Sự Úc: Work Choices & Tương Lai Úc

28/11/200500:00:00(Xem: 6292)
Thứ Ba 15/11/05 vừa qua được chọn làm ngày Toàn Quốc Phản Kháng, với một cuộc bãi công rộng lớn trên khắp nước Úc. ở mọi thành phố lớn từ Sydney, Melbourne cho đến Perth, Adelaide, đều có nhiều cuộc biểu tình rầm rộ bày tỏ sự phẫn nộ và chống đối dự luật quan hệ lao tư Work Choices của chính phủ Howard. Trong suốt tuần qua, trước một ủy ban quốc hội để nghiên cứu về dự luật này, đa số những người được mời đến điều trần - kể cả bà Prue Goward, ủy Viên Chống Kỳ Thị Giới Tính do chính TT Howard bổ nhiệm - đều nêu lên nhiều mối quan ngại về những ảnh hưởng tai hại của dự luật này đối với đời sống dân Úc. Giới công đoàn cũng dồn rất nhiều nỗ lực vào việc vận động quần chúng tỏ thái độ chống đối sự thay đổi to lớn nhất của nước Úc trong nhiều thập niên qua.

Thế nhưng, cuối cùng rồi thì tất cả mọi hành động, mọi nỗ lực nêu trên đều sẽ chẳng đưa đến một mảy may thay đổi gì trong dự tính của TT Howard. Trong tuần lễ sắp tới, ông sẽ đưa dự luật Work Choices - vốn đã được Hạ Viện thông qua một cách thật nhanh chóng - ra trước Thượng Viện. Chắc chắn trong vòng chưa đầy một tuần lễ sau đó, Thượng Viện - vì cũng nằm dưới sự kiểm soát của chính phủ Howard - sẽ thông qua dự luật này. Nếu dự luật có bị tu chỉnh thì cũng tí chút ở ngoại vi, thế thôi, và những tu chỉnh này chắc chắn sẽ không có ảnh hưởng gì đến kế hoạch thay đổi toàn diện hệ thống lao tư ở Úc của ông.

Kể từ đầu năm 2006, cán cân quyền lực sẽ nghiêng hẳn về giới chủ nhân. Thay vì một loạt những điều kiện làm việc luật định đang hiện hữu để bảo vệ quyền lợi của người làm công thì giới chủ nhân chỉ cần phải tuân thủ theo 5 điều kiện căn bản: mức lương tối thiểu là $12.75 một giờ, bốn tuần nghỉ phép thường niên, 10 ngày nghỉ bệnh, 12 tháng nghỉ hậu sản không ăn lương và giờ làm việc trung bình là 38 giờ một tuần. Tất cả mọi thứ khác như giờ phụ trội, tiền phụ trội theo ca khuya (shift allowance), giờ nghỉ giải lao cũng như ngày lễ công cộng - đều có thể được “thương lượng”.

Những điều kiện nói trên không những chỉ áp dụng cho những người bắt đầu xin việc từ đầu 2006 mà còn có thể áp dụng đối với tất cả mọi người làm công khác vốn đang ký hợp đồng cá nhân một khi hợp đồng này hết hạn. Những người duy nhất có thể vẫn còn được bảo vệ là những người vẫn còn được thuê mướn theo quy chế lao động (Awards). Họ sẽ vẫn giữ được những điều kiện và quyền lợi như hiện hành. Thế nhưng, theo thời gian, thì ngay cả mức lương của họ cũng sẽ không bắt kịp với thời giá, bởi vì tốc độ gia tăng của mức lương tối thiểu sẽ bị kềm giữ lại ở một mức chậm hơn xưa rất nhiều.

Quyền viếng thăm các cơ sở làm việc của công đoàn sẽ bị luật pháp giới hạn tối đa. Quyền đình công cũng sẽ bị hạn chế vô cùng. Công đoàn vẫn được quyền đại diện công nhân nhưng sẽ không còn quyền thương lượng đồng loạt (collective bargaining rights) như hiện nay, một quyền dân chủ căn bản vẫn hiện hữu ở những quốc gia như Anh, Hoa Kỳ.v.v. Công đoàn vẫn có thể đại diện công nhân có hợp đồng cá nhân, hoặc được thuê mướn theo AWA (Australian Workplace Agreements) thế nhưng, công đoàn sẽ bị ngăn cấm không được phép vào những cơ sở làm việc “để thảo luận” (for discussion purposes) nếu tất cả người làm công ở đấy đều ký AWA. Nếu vi phạm, công đoàn và các viên chức đại diện công đoàn sẽ có nguy cơ bị phạt vạ nặng nề hoặc bị truy tố ra tòa.

Một trong những điều khoản khá quan trọng trong đạo luật này là việc nó cho phép chủ nhân được quyền đưa “điều kiện để thuê mướn” là người làm công phải ký AWA mới được nhận việc làm. Mặc dù ông Howard khăng khăng khẳng định rằng điều khoản này chỉ áp dụng cho những người đi xin việc mà thôi, và chỉ là việc sao chép lại luật lệ hiện hành, cũng như ông vẫn tuyên bố rằng chuyện sa thải công nhân vì không chịu ký AWA là một hành vi phạm pháp. thế nhưng, sự thật thì đạo luật không hề có một câu một giòng nào phân biệt giữa công nhân đang làm việc và công nhân đi xin việc cả. Hơn thế nữa, đạo luật còn khẳng định một cách rõ rệt là việc yêu cầu công nhân ký AWA không phải là một hành vi “cưỡng bức ép buộc” (“duress’). Và vì thế, một loạt những áp lực từ chủ nhân để buộc công nhân phải ký AWA - kể cả việc kỳ thị, đối đãi khác biệt tại chỗ làm - đều hợp pháp nếu người công nhân từ chối không ký AWA.

Một điều khoản nổi bật khác là việc chủ nhân có thể đơn phương chấm dứt hợp đồng với công nhân một khi hợp đồng đáo hạn và chỉ cần thông báo trước 90 ngày. Sau đó, các điều kiện mà người công nhân đang hưởng sẽ bị cắt giảm xuống còn 5 điều kiện căn bản đã nêu trên, trong bất kỳ một cuộc thương thảo nào giữa chủ nhân và họ.

Thêm một điều khoản nữa là mặc dầu TT Howard cả quyết rằng, luật chống đuổi việc bất công vẫn áp dụng với những công ty có trên 100 công nhân, thế nhưng thực tế thì đạo luật mới cho phép chủ nhân những công ty này sa thải nhân công vì “những lý do liên quan đến sự hoạt động” (operational reasons) của công ty khi những lý do này liên quan đến “bản chất kinh tế, kỹ thuật hoặc cơ sở” (of “economic, technological or structural” nature).

Mặc dù lãnh tụ đối lập Kim Beazley mạnh miệng tuyên bố rằng chính phủ Lao động của ông sẽ “vứt đạo luật này vào sọt rác”, thế nhưng, đấy có lẽ chỉ là một viễn tượng, nếu không nói là một ảo tưởng, xa vời. Nếu quả thật trong kỳ tổng tuyển cử tới, vấn đề quan hệ lao tư sẽ là vấn đề chính yếu để quyết định phe nào sẽ nắm chính quyền thì Lao động sẽ thắng được bao nhiêu ghế" Không bao nhiêu, theo sự phân tích của ký giả George Megalogenis.

Theo ông, hiện nay chỉ có chín đơn vị thuộc chính phủ Howard với tỷ lệ khác biệt rất mong manh mà dân số đa số là giới làm công. Nếu Lao động giật cả 9 đơn vị này thì họ vẫn còn thiếu 7 ghế nữa mới chiếm được đa số tại Hạ Viện để giành chánh quyền. Trong khi đó, có năm đơn vị hiện thuộc đảng Lao động mà đa số cử tri là giới tiểu thương, vốn ủng hộ việc cải tổ luật lao tư, sẽ bầu cho chính phủ Tự Do. Như vậy, Lao động chỉ có thể thắng được tối đa là 4 ghế mà thôi. Chuyện tung hê của ông Beazley khi ấy quả là một chuyện viễn vông.

Hơn thế nữa, trong trường hợp mà Lao động giành được đa số ở Hạ Viện năm 2007 để lập chính phủ, thì phe đối lập vẫn khó lòng giành được cán cân quyền lực ở Thượng Viện. Và chuyện hô hào của ông Beazley bây giờ lại càng là chuyện hão huyền không tưởng. Hơn thế nữa, trong thời gian gần đây, ngay cả các công đoàn cũng lên tiếng phàn nàn rằng phe đối lập liên bang, dưới sự lãnh đạo của Kim Beazley, đã không có những hành động cụ thể trong việc chống lại dự luật quái ác này.

Vì thế, giới lãnh đạo công đoàn có vẻ đã sẵn sàng sử dụng nhiều chiến lược khác vốn khả dĩ mang đến nhiều nguy cơ cho công đoàn. Một trong những chiến lược này là chiến lược “hy sinh tử đạo”. Ông Greg Combet, tổng thư ký tổng liên đoàn lao công ACTU đã lên tiếng báo động rằng “một số người trong chúng ta sẽ bị tống giam”. Giới viên chức công đoàn sẽ từ chối không chịu trả tiền phạt vạ khi vi phạm luật lao tư mới và vì thế sẽ chịu nhiều hình phạt khác, chẳng hạn như bị truy tố, bị tù tội. Lần cuối cùng mà một viên chức công đoàn bở Úc bị tống giam là năm 1969, khi bà Clarrie O’Shea, tổng thư ký nghiệp đoàn xe lửa điện ở Victoria bị tống giam vì không chị nộp tiền phạt vạ. Phản ứng mãnh liệt dữ dội của công chúng sau đó đã khiến chính quyền không dám sử dụng đến quyền tống giam này một lần nào nữa.

Phải chăng, với Work Choices, Thủ Tướng Howard quả thật đang đẩy Úc trở về thời kỳ đen tối trong lịch sử quan hệ lao tư"

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tác giả Đinh Xuân Quân sinh trong một gia tộc Miền Bắc theo Công Giáo từ vài thế kỷ, qua các thời kỳ Quốc-Cộng đảng tranh, Hoàng Đế Bảo Đại, TT Ngô Đình Diệm, Đệ Nhị Cộng Hòa, du học, về VN làm việc, vào tù cải tạo sau 1975, vượt biên, làm một số dự án LHQ giúp các nước nghèo (kể cả tại VN)
Một chiếc máy bay rớt tại South Dakota hôm Thứ Bảy làm thiệt mạng ít nhất 9 người, gồm phi công và 2 trẻ em.
Cảnh sát lập hồ sơ khởi tố Nguyen về tội bạo lực gia đình, say, và 2 tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Nguyen được tạm rời nhà tù quận Polk County Jail vào sáng Thứ Sáu 29/11/2019.
Mười người đã bị bắn tại Khu Phố Pháp ở thành phố New Orleans vào sáng Chủ Nhật, 1 tháng 12, theo cảnh sát cho biết.
Diễn cẩn thận từng bước, hết sức chậm rãi đi xuống đồi do bờ triền dốc đứng. Hân đi sau tay phải ôm chặt tay trái Diễn và nửa thân xô nghiêng ép vào người anh.
Như chúng ta biết, đảng SPD (Đảng Dân chủ Xã hội Đức) đã tìm kiếm lãnh đạo mới từ sáu tháng nay. Vào mùa hè 2019, nhà lãnh đạo đảng trước đó Nahles đã từ chức sau các cuộc tranh giành quyền lực nội bộ. Có nhiều ứng cử viên nhưng sau cuộc bầu cử sơ bộ chỉ còn hai cặp vào chung kết.
Hàng triệu người nghèo có thể bị mất phiếu thực phẩm (food stamps) quan trọng theo những thay đổi luật lệ được đề nghị bởi chính phủ Trump.
Con sông Hoàng Hạ chảy xuyên qua trấn Hoàng Hoa quanh năm xanh biếc, nước từ miền tuyết lãnh tan ra nên tinh khiết vô cùng.
Lý do để viết bài này là vì bản thân người viết có sai lầm cần bày tỏ. Tuy rằng sai lầm đã hiệu đính, nhưng cũng cần nói ra, vì Đức Phật đã dạy rằng hễ sai thì nên tự mình bày tỏ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.