Hôm nay,  

Zen Thơ

09/02/201100:00:00(Xem: 14032)

1

Zen Thơ


Zen hai mươi ba 

1.

Châm điếu khói thơm trong cơn mưa chiều Bolsa tầm tã trên đồi tứ giác - nhớ Eiffel.

Đêm Paris khỏa thân mùi mẫn với những con đom đóm điện tử phát tia sáng ngàn sao tan loãng vào không gian phẳng. "Gét lai" mua bàn Café de Flore ghế còn dấu Jean Paul Sartre đá lông nheo với Simone de Beauvoir - mắc như quỷ. Nhìn xéo qua bọn thi sĩ nghèo rớt mồng tơi phì phèo quán xá nốc bia cạnh Notre Dame thừa thãi phong lưu, bọn nhà giầu phỡn bụng mồm luôn nhân ái.

Mặc, mê mẩn - ngầy ngật kinh đô.


2.

Châm điếu khói thơm thứ hai quán bên đường yên ắng ly cà phê khuya về sáng - nhớ Berlin. Berlin gào thét gục ngã dưới chân tường xây mùi gạch nóng nòng súng đêm không ngủ đổ nát dưới búa riù say máu tự do, không phải như Zen Cali mà Berlin ngái ngủ suốt đêm rong rêu ngập ngụa con đường thuốc lá - đêm vỉa hè, ngồi xếp lớp chen dưới mái hầm lều bạt đủ sắc mầu ô tía hiphop om sòm, bóng tối ghen tị ánh sáng, bọn trẻ con ầm ĩ mặc khải dưới chân tượng Marx đổ dài.

Mặc, sử thi - thế kỷ chiến tranh.


3.

Châm điếu khói thơm thứ ba ở những nơi đã lâu không về thăm - nhớ Saigon. Sàigon sõng soài vệ nữ chân dài, má đào Đà lạt, mắt Huế lá dăm, môi son Hà nội, sóng mũi Nha trang, gáy thơm Ninh kiều, da mềm Bạc liêu. Không phải như ở Poland ngôi nhà thờ đá lạnh dấu vết giáo hoàng cô đơn, khu đèn đỏ bỏng mắt Holland phố thuyền ngược xuôi trên nước. Không phải như ở thành Rome hải âu rảo mắt, Sweden chờ nắng khỏa thân. Không phải như bọn lưu manh sục sạo rừng vàng biển bạc rập với bọn văn chương thực dân chiếm hữu. Nhớ gậy tầm vông hừng hực cách mạng khoác lên áo tình yêu nổi lửa mặt trời hôm xưa trai tráng hôm nay phản bội.

Mặc, thế giới - nội chiến tình ca.


4.

Châm điếu khói thơm cuối cùng ở một nơi không bao giờ tới được.

Đó là em./

(tháng 11 gởi Đông Âu )



ZEN ba mươi

Bước vào đây, em yêu, mở giúp ta cánh cửa u sầu bao nhiêu năm giam cầm trong khung trời luật lệ. Ta biết kiên nhẫn đối với em rằng thừa, chỉ mong em âu yếm đếm giùm ta mái tóc bạcmầu nhân thế. Ôi! Em cho là chuyện nhỏ nhưng chuyện đời kinh khiếp quá.

Này em! Nhẹ nhàng thổi tóc bay đi, qua cửa sổ cuộn vào mây lãng đãng.

Trả công cho em ta rưng rưng nhỏ lệ trần gian ngập trong đôi mắt chực chờ giây phút ấy, giây phút nguồn cội tuôn vào sông mênh mông. Đừng phụ lòng ta, dù hôm qua có trở lại hôm nay mấy dòng thơ quấy nhiễu trên giấy cơ hàn.


Mặt trời cổ đại, ngày cổ đại, đêm cổ đại, những vì sao xa cổ đại, trái tim cổ đại.

Ta sẵn lòng dâng hiến yêu thương cho em đục khoét.

Nếu em có đay nghiến hỏi:

"Có những gì trong đó để em bước vào""

Ta vui vẻ trả lời: Có đường nào thênh thang trên bãi thảm địa cầu!

"Đường về nhà thênh thang sao không tới""

Về nhà rồi, đêm qua!


Em không tin ta ư!

Tim ta vạn nẻo ưu tư

Có lối hồng hoang rẽ vào khu vườn nho táo dâu lê

Thử đặt bàn tay măng non vào ngực, ta hồn nhiên chảy máu, cho em len vào.

Hãy chậm rãi len vào hàng rào dâng bụt nhưng chớ đừng hôn nhé, đừng động đến thinh không, chực có thảng thốt thì hãy vụt đi như cánh chim sà xuống vẫy vùng sóng nước rồi khoan thai tung cánh bay đi.


Biết lấy gì đền đáp dù biết em đến với ta với lòng thương hại. Như em đã đến trong chiều không hẹn, trước cửa nhà e ấp bên người khác.

Cố mở then cài khóa chặt nỗi lòng bí mật, ta nhẹ nhàng chúc tụng đôi uyên ương, lặng lẽ rót rượu nồng mời chàng và em thắm hồng đôi má xấu hổ vừa được chàng âu yếm chạm hôn.


Biết lấy gì an ủi khi xe chàng đưa em đi dần vào xa vắng.

Chỉ còn lại mình ta trong căn nhà trống trải thoang thoảng mùi hương kín đáo gởi lại bên ghế vô duyên. Con chó con giữ nhà sủa ma ăng ẳng, nó chẳng bao giờ làm ta giật mình, cũng chẳng màng rúc vào lòng ta ra chiều thân thiết. Nếu có ai quá bộ ghé thăm, hỏi, ồ sao ông không cầm đàn lên khẩy cho khuây nỗi u hoài phủ trên đôi mắt hoắm.


Tuyệt vọng. Một ngày nào đó ta sẽ nhỏ lệ vì tuyệt vọng. Mà hình như ta đã nhiều lần tuyệt vọng đuổi theo cánh nhạn. Tựa như cánh chim chiều cố tha về nhúm cỏ khô làm tổ, chiếc nệm rơm tiền sử cuộn tròn tâm vũ trụ luôn ở riêng ta trong suốt cô đơn.


Lịch sử luôn cô đơn

Khóc như chuỗi dài kỷ niệm kéo về mối tình thời mới lớn quanh quất riêng ta

Vui như ngày nào em hạnh phúc ra đi hay em đau khổ chia ly cũng ở riêng ta.

Thân đau muốn nằm không lúc nào bằng lúc này ta chỉ muốn yên thân./


LKT2010

2-content
Bản vẽ Duy Thanh 2010


Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Westminster (Bình Sa)- - Tại hội trường Thành phố Westminster địa chỉ 8200 Westminster Blvd, Westminster, Nam California, vào lúc 1 giờ chiều Chủ Nhật ngày 3 tháng 11 năm 2019, Đảng Tân Đại Việt đã long trọng tổ chức lễ kỷ niệm 55 năm ngày thành lập đảng, nhân dịp nầy một buổi Hội thảo chính trị chuyên đe về: “Bá Linh- Hồng Kông-Việt Nam đã được tổ chức, với sự tham dự của các chính đảng
Dân Biểu Liên Bang Lou Correa và Dân Biểu Liên Bang Alan Lowenthal cùng với Thành Phố Garden Grove sẽ tổ chức buổi lễ thượng kỳ nhân Ngày Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ vào thời gian như sau:
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Hay tin con Tina T mở tiệm ở trung tâm thương maị (shopping) đối điện làm cho chị Julie N tức giận: “Đồ phản phúc, đồ ăn cháo đá bát… “
Hàng ngàn người dân cư ngụ tại một chung cư tại tỉnh Nghê An đã phải di tản vì chung cư bốc cháy dữ dội, theo bản tin của báo Người Đưa Tin cho biết hôm 6 tháng 11.
Mới đó mà đã 37 năm, tính từ khi chúng tôi vượt biển, vượt biên giới hải phận Việt Nam sang Hồng Kông, rồi tới Phi Luật Tân và đến Hoa Kỳ năm 1982.
Cái chết là nỗi sợ lớn nhất trong mọi nỗi sợ của con người. Tuy nhiên, có những người đã gắng vượt qua nỗi sợ, đi cạnh thần chết… để được Sống. Và, cũng có rất nhiều người, vì sợ đã chọn một cuộc sống… như đã Chết.
Tại Thủ đô tị nạn Little Saigon miền Nam California ngày 27 tháng 10/2019, đông đảo Người Việt từ khắp lục địa Bắc Châu Mỹ đã tham dự Đại Hội tôn vinh Chữ Nuớc Ta & vinh danh QLVNCH, tại Hội trường GYMNASIUM 2250 ghế, thành phố Westminster .
Với một lời nguyền: “Thà chết trong thùng xe tải lạnh nơi xứ đang giẫy chết; chứ nhất định không ở lại chịu sống đời ‘Hạnh phúc, Tự lo Độc lập’ trong thiên đường cộng sản.”
Chùa này nằm trên đỉnh núi lửa Asama của Nhật Bản, thờ Đức Quan Thế Âm Bồ Tát để tưởng niệm các nạn nhân chết trong trận núi lửa Asama bùng nổ năm 1783.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.