Hôm nay,  

Ðâm Cá Nhái

24/02/201100:00:00(Xem: 20902)

Vào mùa nước lớn, nước sông cuồn cuộn chảy, thì dưới những cây cầu sắt thường có đàn cá nhái nổi lên, bơi đứng một chỗ cho dù nước chảy mạnh thế nào đi nữa.
Cá nhái chính là con cá lìm kìm trong câu hát ru em:
-Má ơi con vịt chết chìm
Thò tay vớt nó cá lìm kìm nó cắn con.
Cá lìm kìm làm sao dám cắn người" Nó nhát hít mà, chỉ một tiếng động nhỏ là nó phóng như hỏa tiễn, lặn mất tiêu.
Con cá nhái nhỏ hơn ngón tay cái, nhưng dài hai ba tấc, nguyên cái mỏ nhọn đã dài bằng một phần ba thân mình.
Bọn thiếu niên lấy gọng dù hay căm xe đạp làm thành cái lao có bốn năm chĩa. Cán bằng cây tầm vông, ở cuối cán có cột sợi dây nhỏ, để thâu hồi cây lao sau khi được phóng đi.
Từ trên thành cầu cao, người ta phóng cây lao xuống ngay giữa đàn cá, có khi dính một, có khi hai con cá nhái. Những con còn lại phóng lặn mất tăm dưới làn nước. Nhưng chỉ một phút sau,

cả đàn cá nhái lại xuất hiện y chang chỗ cũ như không có gì xẩy ra. Cái này là lì, hay là ngu"
Người phóng lao giỏi có khi đâm được bốn năm chục con trong vài tiếng đồng hồ. Nhưng loài cá này bán không được giá cho lắm, chỉ phơi khô để dành làm mồi nhậu. Còn nếu kho khô để ăn

cơm thì phải bỏ vô thiệt nhiều ớt và tiêu, vì nó tanh thầy chạy!

Những chỗ nước xoáy ven sông là do giòng nước đụng cái gì cản trở như gốc cây, đám chà v v .. thì thường có cá lớn lởn vởn rình mồi là cá con. Người ta lấy cục đá hay cái cối dằn một bên

xuồng cho nó lệch nghiêng hẳn qua một bên. Người bơi xuồng cũng ngồi lệch như thế. Ông ta chèo chầm chậm, mạn xuồng sát vô bờ, thỉnh thoảng lại thọc mạnh mái chèo xuống nước, giữa

xuồng và bờ theo một góc độ nào đó, khiến con cá hoảng sợ nhảy vọt lên cao rồi rớt vào lòng xuồng .
Cái khó là làm sao đoán biết được chỗ nào có cá. Thật là tuyệt cú mèo.

Đi soi và đâm cá đêm cũng thú vị lắm. Nếu con cá ngủ ở chỗ nước sâu thì đâu có dùng nôm được, chỉ có cách dùng chĩa cán dài mà đâm.

Người đâm cá đeo đèn trên trán (Chế biến lại từ đầu đèn pin hay đèn xe đạp).
Đứng ở đầu xuồng, tay cầm bơi chèo, tay cầm chĩa.
Người đâm được cá nhiều chưa chắc đã là người đâm cá giỏi, phải đâm từ khoảng rốn ra phía đuôi, cho con cá không chết vì vết thương để hôm sau đem ra chợ bán. Chớ nếu nó chết khi đâm

ngang khoảng bụng trúng ruột, thì chỉ có nước làm mà nấu cháo trong đêm, chớ bán cho ai được.
Đâm khoảng đuôi thì phải xoay làm sao để đâm ngược vảy, hông thôi sẽ trợt "trớt quớt".

Mùa sau tết, nước sông sẽ cạn gần sát đáy, người ta vừa đi vừa dậm một hàng lỗ bàn chân dưới sông. Lúc trở lại vừa đập nước đùng đùng vừa lấy xình quăng tứ tán tạo tiếng động, rồi dùng

hai bàn tay không, vừa bịt vừa bắt cá trốn trong lỗ bàn chân, có khi được cá lớn cả nửa ký lô chứ không phải toàn cá nhỏ.
Có người cầm cào, cào mạnh xuống bùn, răng cào liền khít như lược chải chí. Họ làm gì vậy" Thưa họ bắt cá chạch. Con chạch lấu to lắm, thịt béo nên nấu canh chua ăn rất ngon, nhưng

chạch thường thì chỉ to bằng ngón tay. Nó sống dưới hang như lươn, nhưng hang cạn xều. Vì đầu nó nhỏ nhưng lại có khấc, nên khi bị cào thì dính vô răng cào. Nhiều khi cào trúng ổ, dỡ lên cả

năm sáu con.
Cá chạch chỉ kho tiêu để ăn cơm thôi chứ chẳng biết làm món gì cho ngon.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.