Hôm nay,  

Phần 57

28/02/201100:00:00(Xem: 15428)
Sáng thứ tư, tôi tới tiệm Cờ Tây lấy năm bảy món thịt chó như đã đặt hôm trước và một lít rượu đế ngon. Ông bà chủ biết tôi phải đưa đi xa nên gói ghém kỹ càng. Quán này nổi tiếng với 72 món ăn gia giảm khác nhau, đủ kiểu cả. Ông chủ hôm qua đã nói làm đặc biệt cho tôi con chó vàng, chứ không tìm ra đâu được chó trắng. Ông trích dẫn, "Nhất bạch, nhì vàng, tam khoang, tứ đốm" để chứng minh món ông bán cho tôi không phải xoàng xoàng. Ông nói:

-- Cậu phải lấy thêm món tiết canh thì mới đúng khẩu dân nhậu!
-- Thôi được rồi bác, để khi nào tụi cháu về đây, tụi cháu kéo nhau ra nhậu một phen đúng khẩu vị. Còn bây giờ, dồi, thịt chó rượu mận, kho riềng, và các món đặc biệt của bác là quá đủ rồi!

Thế là trong ba lô tôi đã đầy muối vừng, muối đậu phộng, lương khô và những thứ linh tinh khác, tôi xách một giỏ to bọc lá chuối, bao nhựa cẩn thận lên đường. Bác tài bảo lơ xe ra ngồi sau nhường chỗ cho tôi ngồi phía trước sợ mấy món đồ ăn của tôi đổ ra xe bác hay bị bụi bặm. Tôi không nói cho ai biết đó là các món ăn thịt chó, sợ người ta kiêng kị gì thì kẹt. Cũng may mà ông chủ quán Cờ Tây gói rất kỹ, chẳng mảy may mùi thịt chó gì hết! Nếu bay mùi không chừng tôi phải lội bộ!

Bác tài vừa lái vừa nói chuyện. Tôi trả lời sơ sơ không muốn phật lòng bác, chứ thực sự tôi chỉ muốn ngồi yên, nhắm mắt lại, dấu mình trong nỗi buồn riêng tư. Tôi vừa mất người yêu, người bạn trong cùng một ngày, có thể là do tôi, có thể là định mệnh. Tôi đâu biết làm sao nữa! Tự nhiên nhiều việc đến dồn dập. Như nước chảy đá mòn, những câu hỏi của bác tài cũng dần dần làm tôi bơn bớt buồn, đưa tôi ra khỏi vỏ ốc cô đơn. Bác tài hỏi:
-- Cháu ở rừng lâu, sao không đi săn đãi tiệc mà phải về thị xã, vừa tốn kém vừa mất công"
-- Đồ ăn rừng, đâu ngon bằng đồ ăn như ở tiệm họ làm sẵn bác!
-- Cũng tuỳ thôi, nếu biết nấu, thì còn ngon hơn tiệm!
-- Biết nấu thì còn nói gì! Ở tiệm họ có đủ dụng cụ, nồi niêu, soong chảo; chứ ở trên huyện có đâu được như vậy!
-- Cháu hôm nào đi kiếm cho bác ít thịt nai, bác làm đãi cháu!
-- Thật nhé! Hay chủ nhật tới nữa, bác ở lại lâu lâu một chút, hay bác để anh lơ xe lái xe về, bác ở lại phòng giáo dục với cháu, dạy cháu làm vài món ra mắt thiên hạ đi!
-- Nai đã có đâu mà làm như có rồi!
-- Cháu có hơn một tuần chuẩn bị mà! Coi như bỏ chủ nhật này, chủ nhật tới bác ở lại đi, cháu bảo đảm có nai cho bác! Thứ bảy tới mãn khoá học, cháu tổ chức đi săn, sáng chủ nhật thế nào cũng có nai cho bác trổ tài!

Vừa vụt câu nói ra, tôi chợt ân hận. Chưa kịp chữa lại thì bác tài đã nói:

-- Được, được, bác sẽ trổ tài, nhớ đó! Thầy giáo không được nói dối!

Tôi bật cười, kể lại chuyện đồng bào thượng nói với tôi một lần sau một buổi họp. Họ nói:
-- Thầy giáo không được nói dối như cán bộ!
-- Đồng bào sao lại nói vậỷ
-- Hối chiến tranh, cán bộ nói sau chiến tranh, ai muốn sống đâu thì sống, muốn làm gì thì làm, bây giờ có được vậy đâủ
-- Thời buổi lúc đầu mà! Sau này sẽ khác hơn!
-- Thầy giáo định làm cán bộ hả! Đừng có nói dối như thỏ!

Tôi giải thích cho bác tài biết, người thượng rất thành thật, và chuyện con thỏ và con cọp, thỏ thì dựa vào trí khôn lanh hay lừa dối, cọp thì chỉ có sức khoẻ thôi, hay bị lợi dụng lừa phỉnh. Bác tài trố mắt ngạc nhiên khi nghe câu: juan nah tơ pai, jrai nạ amoông ( người kinh con thỏ, người Jrai con cọp).
Bác nói:
-- Không ngờ, người thượng đơn sơ vậy mà có những nhận xét chí lí! Nhưng hơi phản động đó, thầy cẩn thận!

Về tới Phòng Giáo Dục thì mọi người đã ăn trưa, tôi đưa mấy món nhậu cho chị Chức để hấp lên cho bữa ăn tối, rồi báo anh Nhật mời huyện qua, chứ chờ tới cuối tuần đồ ăn thiu mất, trừ ít khô cá thiều và mực khô thì lúc nào cũng được. Mấy thứ sơ sơ đó mà cuỗm trọn tháng lương của tôi rồi, nhưng việc cần phải tiêu xài, thì cứ việc xài thôi, dù gì cũng là dầu mỡ bôi cho trơn để công việc của mình có đà xuôi, trôi chảy thôị


Không biết anh Nhật nói sao, mà bên huyện nói tối hôm đó 6 người có cả huyện uỷ, đảng ủy sẽ sang chơị Coi bộ món nhậu tôi đưa lên không đủ, anh Nhật đưa tôi một số tiền, nói với tôi:

-- Quang chút nữa chạy vào làng kiếm vài con gà làm tiệc đãi bên huyện!

Làm sao mua được gà lúc trưa, gà đã ra khỏi chuồng đi kiếm ăn, đồng bào thượng cũng đã đi làm. Chiều tối thì dễ chứ giờ này kiếm đâu ra được gà. Tôi nói với anh Nhật:
-- Kiếm gà bây giờ không ra đâu, thôi để em bắt 2 con gà mái tơ đang đẻ trứng cho chị Chức luộc, mai mốt em mua 2 con khác bù!
-- Cũng được, cậu giữ tiền đi, tài vụ đã cho để chi tiêu đãi huyện ủỵ
-- Cám ơn ah Nhật!
-- Có hề gì, bọn mình cám ơn cậu mới đúng, lâu lắm mới được ăn món thịt chó! Bởi vậy khi nghe mời, huyện ủy đòi sang hết, thay vì chỉ một hay hai người!

Tôi cười:
-- Coi như mình có quan hệ tốt với huyện, càng dễ dàng công việc mình mà!

Tôi ra chuồng gà coi có con gà mái nào đang đẻ trứng không, chẳng có con gà nào nằm trên ổ cả. Bắt gà ban ngày thì khó đây! Tôi lên phòng lấy nắm hạt bắp ra sân sau gọi gà:

-- Bầm, bầm, bầm, bầm, bầm...

Bầy gà đi ăn quanh quẩn đó chạy về, tôi rắc vài hạt bắp nhử mồi, rồi ngồi xuống giữ một ít trên lòng bàn tay, một tay kia thì sẵn sàng trong tư thế chụp cẳng gà. Mấy chú gà nhỏ lanh chanh chạy tới, tôi để chúng ăn ít hột rồi đẩy ra, chờ mấy mụ gà lớn hơn sáp lại gần.

-- Bầm, bầm, bầm, bầm....

Một con gà mái lại gần mổ hạt bắp trên bàn tay trái của tôi, tay phải tôi trờ tới chụp ngay chân mụ gà mái tơ làm bầy gà chạy tản mác. Tôi đưa con gà bỏ vào lồng trong nhà bếp, rồi lại theo kế cũ kiếm thêm một con nữạ Giống gà cũng lạ, vừa thấy tôi bắt mất một con, cũng không nghi ngờ gì cả lại quay lại kiếm ăn khi tôi rải bắp và gọi bầm bầm dụ dỗ gà về.

-- Bầm, bầm, bầm, bầm...

Bắt được hai con gà lớn rồi, tôi cùng phụ với chị Chức nấu nước sôi, vặt lông gà, và luộc gà lên cắt ra từng miếng vừa ăn. Chị Chức giã gừng làm nước mắm ớt, pha muối với chanh xôm tụ lắm.

Tối đó tiệc tùng vui vẻ lắm, huyện uỷ, đảng ủy cứ khen Phòng Giáo Dục chúng tôi nhiều sáng kiến, có nhiều khả năng, tạo dựng quan hệ tốt với dân, với huyện... Anh Nhật giới thiệu mọi người, nhất là thầy Tình với huyện, rồi nhấn mạnh vai trò của tôi trong khoá nàỵ Anh cũng không quên thêm vào:

-- Cậu Quang còn có một tài ít ai biết đến là rất năng nổ trong việc xã giao với đồng bào Jrai, kiếm thức ăn, rượu thịt lúc nào cũng được!

Cái anh Nhật này rượu vào thì miệng nói quá thì thôi! Tôi muốn lên tiếng phản đối, nhưng thấy mọi người nhao nhao lên:

-- Vậy mãn khoá này, phải khao các giáo sinh, phòng giáo dục và huyện một phen nữa!
-- Đúng vậy chứ, phải đãi mọi người trước khi cho họ về chứ!
-- Không đãi tiệc không mãn khoá!

Chờ những đề nghị ồn ào lắng xuống rồi tôi mới lên tiếng:
-- Đãi tiệc mãn khoá vào chủ nhật cũng được thôi, nhưng không có rượu đế đâu, trừ khi các anh có ai về thị xã muạ Ở đây, em có thể tìm rượu cần, và thịt rừng, nhưng không biết bên huyện có thể kiếm cho em ít đạn cho súng CKC không" Em sẽ nhờ đồng bào đi săn, thế nào cũng được một con naị Em lo chuyện đó, nhưng chị Chức phải phụ trách việc nấu đó!
-- Cậu Quang bày vẽ cho chị mệt hả Nấu sơ sài thì được chứ nấu cho dân nhậu thì chị không đủ tay nghề đâu!

Bên huyện ủy xung phong:
-- Cứ đem nai về, huyện cử một anh nuôi qua phụ nấụ Anh ta cũng giỏi một cây!

Quả thật ông bà xưa nay nói chí lý, có thực mới vực được đạọ Bữa tiệc đơn sơ đã làm huyện uỷ, đảng ủy, và phòng giáo dục chúng tôi cởi mở thân thiện, không còn mang tính cách chính trị. Đã ngồi cùng ăn một mâm, thì không cùng ngồi một chiếu, cũng không còn là người xa lạ mà! Tôi nhớ tới bác Thông, bác tài xế! À bác Thông sẽ là vũ khí bí mật của tôi! Tôi sẽ nhờ bác trổ tài cho thiên hạ lác mắt. Phải cho mọi người ăn một bữa hả hê, say túy húy, ngất ngư con tàu mà!

Nguyên Đỗ

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Truyện thơ Nôm Bạch Viên Tôn Các bắt đầu bằng chuyện thầy Huyền Trang tìm được ngôi chùa ưng ý trong rừng để ẩn tu. Một con vượn bạch đến giúp thầy chuyện quét tước nhang đèn trong chùa. Ngày kia vượn bạch cởi lớp thành một cô gái đẹp
trích từ tuyển tập Mê Cung của nhà văn Đào Văn Bình. Mê Cung là một tuyển tập truyện ngắn hoàn toàn hư cấu nhưng mang tính tư tưởng và triết lý. Nói “hư cấu” nhưng đều dựa vào những sự kiện có thật trong cuộc sống
Những dấu chỉ chế độ cộng sản Hà Nội đến hồi cáo chung, qua hình ảnh không một lãnh tụ cộng sản nào trước đại hội XII, không bêu xấu nhau và nay đến đại hội XIII, họ đào huyệt chôn sống đồng chí mình cho bất đắc kỳ tử về các tội danh tham nhũng, dâm ô... quả thật, trong khi đào mồ chôn chủ nghĩa tư bản những người cộng sản tự chôn chính mình. Cộng sản Trung Quốc đang nuốt chửng Cộng sản Việt Nam!
Phật Giáo như một con khổng tượng đang ngủ và khi nó thức giấc, sẽ đem lại hòa bình vĩnh cửu cho nhân loại và chúng sinh Tam Giới. Nêu trên là thiển ý của một Phật tử tuy đã quy y Tam Bảo nhưng không hiểu biết nhiều về Phật Pháp. Dĩ nhiên có điều đúng và có điều sai. Hoặc có điều chưa thi hành được trong thời điểm này, nhưng trong tương lai có thể. Nếu có điều mạo phạm mong Chư Tôn Đức niệm tình tha thứ.
Chủ đề của ĐHTC lần thứ 7 năm 2019 là “Tinh Thần CVA Qua Các Thời Đại” nhằm nói lên lòng yêu nước thiết tha, tinh thần bất khuất trước bạo lực, ý chí sắt đá chống ngoại xâm phương Bắc, cùng sự hy sinh vô bờ bến của bao thế hệ Bưởi-CVA từ ngoài Bắc vào trong Nam để bảo vệ quê hương Việt chống lại giặc cộng
Tháng 9 năm 2019, là tháng Mỹ thách thức tối đa Trung Cộng ở Biển Đông bằng tàu chiến súng ống, hoả tiễn, hải quân sẵn sàng tác chiến. Còn TC thì tỏ ra tức giận, phản đối chiếu lệ, đánh võ mồm, chớ không dám có hành động quân sự ngăn chận, xung đột nào.
không có một thái độ nào thuộc về tinh thần dân tộc có thể thay đổi sự thật là sự sụp đổ của Đảng hiện ra gần hơn bất cứ lúc nào kể từ khi thời đại Mao kết thúc
Người Việt tiếp tục bỏ nước ra đi, đảng viên cộng sản muốn diễn biến hòa bình, dân thì nghèo, xã hội khủng hoảng, đất nước đối mặt với chiến tranh, nếu có một cuộc trưng cầu dân ý chắc có tới 99,99% người Việt muốn thay đổi thể chế. Nhưng tại sao đến 99,99% muốn có tự do mà tình trạng chính trị tại Việt Nam vẫn như cũ.
Chỉ cẫn giữ lại “700 KG ma túy bắt được tại Nghệ An” cũng dư sức cho người dân địa phương “xoá đói giảm nghèo” rồi. Thiệt là ơn Bác. Nếu không nhờ Người tìm đường qua nước bạn để nhận chỉ thị từ Mao Chủ Tịch, hồi giữa thế kỷ trước, nay làm sao có lối khiến cả tấn ma túy lọt vô được quê choa
Trận Chiến của Đặng Tiểu Bình, hay Cuộc Chiến Tranh Tàu Việt 1979-1991 - Bộ chỉ huy tiền phương Quân khu Quảng Châu ban hành một chỉ thị rất chi tiết yêu cầu các binh sĩ phải thật chú ý đến 5 vấn đề khi họ chuẩn bị cho cuộc xâm lăng Việt Nam


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.