Hôm nay,  

Hàng Mấy Tỷ Đô La

16/02/200000:00:00(Xem: 6448)
Trong một xã hội bế tắc và quyền phát biểu tư tưởng bị bóp nghẹt, quần chúng thường sử dụng chuyện tiếu lâm khôi hài để cười “lên một tiếng cho dài kẻo câm”. Thí dụ, chuyện một phi công hỏi người phụ lái “Đố anh tôi cần bao nhiêu tiền để thay đổi tình hình Việt Nam"” - “Chỉ cần một đồng (tên thủ tướng CSVN Phạm Văn Đồng, lâu đời nhất thế giới)”. “Mắc quá, tôi chỉ cần một chinh (tên Trường Chinh, tổng bí thư đảng CSVN). Vào nằm ấp ở Chí Hòa tôi được nghe một cán bộ trung cao bị tù vì kinh tế, đọc một thiệu về tiền, “Tiền là Tiên là Phật, là sức bật lò xo, là thước đo lòng người, là nụ cười tuổi trẻ, là sức khỏe người già, là cái đà danh vọng, là cái lọng để che thân, là cán cân công lý. Ôi! đồng tiền hết ý.” Ở một xã hội lấy đấu tranh giai cấp diệt tư bản, lấy vô sản làm chỗ dựa của chánh quyền mà xem tiền quí như vậy thật vô cùng phản động, vô cùng phản cách mạng về căn bản tư tưởng. Nhưng bài thiệu đó thực sự là cứu cánh của Hà Nội trong việc chiêu dụ Việt kiều về thăm quê và cho mua nhà (bất động sản) trong nước do Việt Báo Kinh Tế loan tải trang nhất ngày thứ bảy 12-02-2000.

Từ phản quốc cấp 2 đến yêu nước cấp 1, Việt gian và Việt kiều chỉ cách nhau có đường tơ sợi tóc, cách nhau bằng bề dày của tờ giấy đô la xanh của Mỹ. Tôi nhớ rất nhiều bạn tù vượt biên nhốt chung với kinh tế, chánh trị, bị kêu án từ một đến năm năm về tội phản quốc cấp 2 và di lý (nói theo quản giáo) đi Đồng Phú, Bùi Gia Mập... để chịu án với hình sự, không biết chết sống thế nào.

Tôi cũng nhớ khi ra tù, vì có con vượt biên, tôi được mời một cách trân trọng đến Mặt Trận Tổ Quốc thành phố để được long trọng “lên lớp” là yêu cầu con gửi tiền và tiền về. Và kết quả là đa số thân nhân đều trả lời là con, cháu còn đi học, hoặc làm công nghèo quá. Tự nhiên nếu có gửi thì gửi “chui” (bất hợp pháp) qua vô số đường dây đến nỗi người Tàu Hongkong vẫn chịu thua về kỹ thuật. Riêng tôi, tôi cấm đám con chở củi về rừng, lại còn rắc rối với người có “tiền sự” như tôi.

Nhưng trước Tết, đài Pháp quốc hải ngoại (RFI) loan tin số tiền người Việt gửi về là một tỷ hai. Thông tấn Reuters cũng thế. Riêng Thông Tấn Xã VNCS cho là 3 tỷ đô la. Số tiền đô la đó rất lớn so với ngân sách một quốc gia của 13 nước nghèo nhất thế giới. Nó cũng không nhỏ đối với 3 triệu nguời Việt đang tỵ nạn CSVN ở ngoại quốc, vì chân ướt chân ráo ở xứ lạ quê người, còn non một phần tư thế kỷ. Đọc con số tỷ, tôi liên tưởng tới các bà ngồi còm lưng cắt chỉ 12 giờ một ngày, bảy ngày một tuần, với giá một cái áo vài cents. Hay những ông cụ trên 65 tuổi được lãnh SSI chưa đến 700 đô một tháng, đi bộ để dè sẻn 15 cents xe bus cao niên, nhịn từng tô hủ tiếu vài đồng. Với những em công nhân làm thêm giờ trong ca khuya, ngày cuối tuần. Tất cả dành dụm, dè sẻn để gửi về cho gia đình trả tiền học, bịnh viện hay buôn bán nhỏ, trong cơn nguy ngập. Tất cả dành dụm, dè xẻn để về thăm quê, thăm xứ mà niềm thương nỗi nhớ đốt cháy tim gan qua bao nhiêu năm tháng xa cách.

Do chính trị bá đạo là căn bản, cứu cánh biện minh phương tiện; do lạc quan với xảo thuật phi nhân trong việc đầu cơ trên xương tàn cốt rụi của quân nhân Mỹ, để được ngưng cấm vận, bình thường hóa bang giao với Mỹ, Hà Nội thừa thắng xông lên trong mặt trận đầu cơ tình thương nhà, tình thương nước của những người mà cách đây chưa đầy một thập niên bị họ xem là Việt gian và phản “quốc xã hội chủ nghĩa”.

Tôi ngoặc kép “quốc xã hội chủ nghĩa” vì tôi là một người của hàng trên 70 triệu (cộng sản chỉ chiếm 3.7% dân số) người Việt Quốc Gia xem và tin “Quan nhất thời, Dân vạn đại”. Qua dòng lịch sử, mấy lần Bắc thuộc, Pháp thuộc, bao nhiêu triều đại lên xuống, đi vào bóng tối, bao nhiêu chính quyền mất, dãy non sông gấm vóc của dân tộc Việt vẫn còn. Chúng tôi yêu non sông đất nước, yêu làng nước gia đình. Vì non sông đất nước, vì làng nước gia đình chứ không vì tĩnh từ nặc mùi và chói đỏ màu xã hội chủ nghĩa đó. Tình yêu, tình thương đơn sơ mà thiêng liêng đó hoàn toàn vô vị lợi như tình mẹ thương con.

Chúng tôi dẫu biết CSVN đang cần đô la - chỉ tệ mạnh - để cứu nguy kinh tế là cái phao cuối cùng, sự chính thống mỏng manh của chánh quyền đã quá mất lòng dân và trên đà sụp đổ, chúng tôi vẫn về thăm quê, thăm nhà. Đất nước chẳng của riêng ai, gia đình là của chúng tôi dù CSVN có cấp hộ khẩu hay không.

Nhưng chúng tôi là con người tự do. Không ai có thể cấm chúng tôi đem niềm tin, cách hành sử, tư tưởng tự do dân chủ vốn vì nó mà chúng tôi phải đổi mạng sống trên các thuyền nan trên bể lớn, để lại sau những năm tù vằng vặc, làng nước, gia đình, ra đi tị nạn CS để lập lại từ đầu. Không một răn đe nào - diễn biến hòa bình - chống phá cách mạng - làm yếu lòng chúng tôi trên đường về quê về nhà cả: Vì quê nhà là của dân tộc VN, tuyệt nhiên không riêng của CSVN, Quan, các ổng chỉ nhất thời, dân, chúng tôi mới vạn đại. Chúng tôi là những giọt nước tràn cái ly vốn đã quá đầy, nhân dân đã chịu hết nổi trong mấy chục năm độc trị của CSVN.
Dù chúng tôi biết là số tiền gửi ngoài và trong cao hơn một tỷ hai đô la nhiều, có thể nuôi sống bộ máy an ninh, công an, cảnh sát để kềm kẹp nhân dân trước cơ nguy nổi dậy. Ngoài tình thương bất vụ lợi đối với quê nhà, số tiền đó bơm vào lãnh vực tài chánh tư qua tiêu thụ gia đình, cá nhân, có thể là đòn bẫy để vực lên nền sản xuất của kinh tế tư nhân có lợi cho nhân dân đang bị đè bẹp bởi thuế khóa vì bù lỗ quốc doanh và nuôi bộ máy quan liêu cồng kềnh và vô hiệu nhất thế giới của đảng và nhà nước CSVN. Nó sẽ là viên thuốc trị bịnh nếu được dùng cho nhân dân. Nó sẽ là thuốc độc bọc đường làm băng hoại đảng CSVN nếu ngoại tệ được Đảng và Nhà Nước xem như phần xôi thịt để chia nhau. Cho đến bây giờ từ chuyên viên đến học giả vẫn bi quan về kinh tế VNCS. Vậy con số 1 tỷ 2 đô la do người Việt tị nạn CSVN gửi về sẽ là con dao hai lưỡi. Người biết xài là công cụ hữu ích cho đất nước. Người tham và ngu sẽ bị đứt tay. Năm châu bốn biển người Việt đang chờ xem màn chót của vở kịch mà CSVN các ông giành độc diễn. Nhân dân và lịch sử sẽ là búa rìu phê phán trong những ngày tháng sắp tới.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tháng 12 sắp đến năm nay 2019, là tháng cuối cùng trước khi Hiệp Ước Thành Đô được áp dụng. Năm tới, 2020, Việt Nam sẽ chánh thức do Nhà cầm quyền Tàu Cộng kiểm soát …... Con đường đấu tranh để Việt Nam thoát khỏi quỷ đạo Cộng Sản Tàu e rằng bế tắc!
Lời Tòa Soạn: Họa sĩ Duy Thanh vừa từ trần vào giờ 9:30 PM, đêm Chủ Nhật 24/11/2019 tại bệnh viện General Hospital San Francisco, tại thành phố San Francisco, California.
Trong khi nhiều người Trung Quốc nhờ công dân Việt Nam đứng tên lập công ty, bơm tiền mua nhà đất ào ạt tại các thành phố du lịch ven biển, xem như đầu tư bất động sản và xây khu nghỉ dưỡng… một số công ty khác lặng lẽ thâu tóm, mua lại nhiều công ty Việt Nam để nắm chặt cổ họng nền kinh tế Việt…
Tội phạm Trung Quốc đóng giả cảnh sát, công tố viên để lừa đảo trực tuyến chuyển hướng sang Đông Nam Á khi bị trấn áp tại quê nhà.
COPENHAGEN - Đan Mạch nhận trọng trách dẫn đầu kế hoạch huấn luyện không tác chiến tại Iraq từ cuối năm 2020.
Theo báo cáo mới nhất của Cục điều tra liên bang Mỹ (FBI), các hãng sản xuất xe hơi Mỹ trở thành mục tiêu tấn công hàng đầu của tin tặc trong năm 2018.
Tăng sĩ Phật Giáo Thiền Tông Gregory Filson đang đạp xe xuyên qua nước Mỹ trong một nỗ lực nối kết với đất mẹ và nâng cao ý thức về bệnh Alzheimer’s.
Cảnh Sát Tiểu Bang Massachussetts trở thành đơn vị đầu tiên thử nghiệm Spot, một loại robot chó, được chế tạo bởi Boston Dynamics, để tham gia các đơn vị tháo dỡ bom.
Giá nhà tại 20 thành phố Hoa Kỳ đã tăng cao hơn dự kiến trong tháng 9, cho thấy tín hiệu rằng giá trị nhà đang ổn định ở mức cao, và nhu cầu nhà ở vẫn cao. Đây là đợt tăng giá đầu tiên kể từ năm 2018.
Ronna McDaniel – Chủ Tịch Uy Ban Quốc Gia Đảng Cộng Hòa (RNC)- đã tuyên bố hôm 26/11 rằng: hành động đầu tiên của tỉ phú Michael Bloomberg khi chính thức tuyên bố tranh cử ửng viên tổng thống đảng Dân Chủ không khác nào cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.