Hôm nay,  

Lá Phiếu Và Đơ La

21/04/199900:00:00(Xem: 24160)
Bạn nghĩ rằng lá phiếu có sức mạnh quyết định tại Hoa Kỳ" Dĩ nhiên, bất kỳ nước dân chủ nào cũng lấy lá phiếu làm quyết định tối hậu. Nhưng tại Hoa Kỳ, nơi mà đồng tiền quyết định gần như hầu hết mọi vấn đề, có thực là đô la không chuyển hướng được lá phiếu" Thí dụ, tại sao lòng dân Mỹ đều hỗ trợ nhân quyền, nhưng các quyết định về mậu dịch đều cố ý bỏ lơ nỗi cảm xúc này" Đây chính là vấn đề mà cộng đồng Việt cần phải suy nghĩ cho cặn kẽ trước khi đề ra các chiến lược vận động cho nhân quyền và tự do tôn giáo tại Việt Nam. Cộng đồng chắc chắn là vận động nổi phiếu bầu, nhưng không thể quyên góp nổi tiền để xoay chuyển các quyền lợi lớn cho Hoa Kỳ.
Chúng ta có thể nhìn vấn đề cặn kẽ hơn tại tiểu bang California, nơi có nền kinh tế lớn thứ bảy thế giới. Bạn cứ thử suy nghĩ, chỉ cần một Hollywood ở Nam Cali và một thung lũng điện tử Bắc Cali cũng đủ tiền quậy khắp thế giới. Và do vậy, chính nơi đây mà cuộc chiến giành phiếu bầu, và cuộc chiến tung tiền vận động cũng là gay cấn nhất Hoa Kỳ.
Theo một bản phân tích của báo Los Angeles Times về các chi phí vận động chính trị trong năm 1998, cho thấy rằng 330 người, công ty và ủy ban hành động chính trị đã nộp 100,000 đô la hoặc nhiều hơn cho nền chính trị tiểu bang năm ngoái.
Dân Việt mình có thể góp tặng bao nhiêu" Chắc chắn là không thể bằng các con số sau. Trong nhóm 330 người và công ty trên, có 40 đã quyên tặng 1 triệu đô trở lên. Có 8 người/hãng tặng tới 8 hàng số, nghĩa là từ 10 triệu đô trở lên. Nhưng điều chúng ta lạc quan nơi đây: Những người/hãng quyên góp chính trị đó rất đa dạng, có đủ mặt cả Cộng Hòa với dân Chủ, bảo thủ với cấp tiến, doanh gia hạng gộc, tài tử Hollywood thứ dữ, tư bản truyền thông và cả các lãnh tụ công đoàn. Nghĩa là khá an tầm rằng không một nhóm đơn độc nào có thể lũng đoạn được chính trị Mỹ. Thí dụ, với lãnh tụ công đoàn John Hein của Hội Giáo Viên California đã bơm 21 triệu đô cho các đề luật và các ứng cử viên thân hữu, thì các nhà giáo phải an tâm rằng mình sẽ không bị đè ép quá đáng.

Nhưng họ cũng vươn dài cánh tay ra ngoài tiểu bang, nhiều tay gộc (của 2 đảng) đã giúp tuyển chọn các tổng thống và thống đốc trong nhiều thập niên.
Nếu cộng chung thì nhóm hào phóng này đã bơm khoảng 300 triệu đô cho hệ thống chính trị tiểu bang trong năm 1998. Nghĩa là 60% của con số 500 triệu đô chi phí cho các cuộc vận động năm ngoái. Những con số này càng lúc càng tăng. Bạn cứ so với hai năm trước, lúc đó chi phí vận động tranh cử tại Cali chỉ là 297 triệu đô, thế mà năm ngoái đã 500 triệu.
Bạn sẽ thấy rằng giữa nước Việt Nam Cộng sản và nước Hoa Kỳ tự do khác nhau điểm nào" Đó là, khi một người gia nhập Đảng CSVN thì hy vọng kiếm thêm tiền, trong khi một người Mỹ vào Đảng Dân Chủ hay Cộng Hòa đều sẽ phải chi tiền. Phải chăng đó là cái giá của tự do"
Dĩ nhiên, cũng có một mặt tiêu cực nơi đây, những người không có tiền sẽ có tiếng nói yếu hơn, trừ phi bạn vận động nổi một khối lượng phiếu bầu để trấn áp các thế lực đen tối, thí dụ như chuyện hãng thuốc lá Philip Morris đã bơm 21.9 triệu đô riêng tại California để chống lại Đề Luật 10 (đề luật tăng thế 50 xu mỗi gói thuốc). Bây giờ thì phiếu bầu đã đè bẹp rừng tiền bể bạc của hãng thuốc lá này rồi: Đề Luật 10 được đa số dân chấp thuận.
Bài học của những con số này cho cử tri Việt chính là: chúng ta phải ghi danh đi bầu, phải sử dụng lá phiếu, làm ơn đừng có nghĩ là lá phiếu mình không làm nên gì cả. Và đồng thời, cũng tập thói quen quyên góp chính trị; đừng nghĩ rằng nộp 100 đô cho một vị dân biểu hay thượng nghị sĩ là hoang phí. Cứ nhớ tới nhà tỉ phú gốc Mễ A. Jerrold Perenchio, chủ hãng Univision, hệ thống truyền hình tiếng Tây Ban Nha lớn nhất Hoa Kỳ, đã tặng 3.06 triệu đô hồi năm ngoái để nhằm đánh bại Đề Luật 227, một đề luật hạn chế song ngữ gây nhiều khó khăn cho các học trò nhỏ gốc Mễ. Mặc dù Đề Luật 227 được cử tri thông qua, nhưng chúng ta học nơi đây rằng vẫn có những cá nhân sẵn sàng bơm hàng chục triệu vì quyền lợi của các thế hệ sau.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
WASHINGTON - Kế hoạch “Medicare for All” của nghị sĩ Elizabeth Warren tranh cử TT đại diện của đảng DC được chờ đợi từ lâu, dự định sẽ làm tăng chi tiêu công $20,500 tỉ.
WASHINGTON - Số việc làm được tạo ra trong tháng 10 là 128,000, xác nhận tiềm năng phát triển kinh tế tai Hoa Kỳ đang là vững mạnh.
WASHINGTON - 38% cử tri tin cậy ông Trump làm TT, là “thấp ổn định” theo thăm dò ABC mới nhất.
Cựu Dân Biểu Beto O'Rourke của Texas tuyên bố rằng ông sẽ rời khỏi cuộc đua tổng thống, kết thúc một chiến dịch mà ông đã đấu tranh trong nhiều tháng để giành lại năng lượng của ứng cử viên Thượng viện 2018 nổi lên của mình trên một sân khấu quốc gia đầy cá tính lớn và các nhà vô địch tự do khác.
Đã 5 năm qua, chùa Diệu Pháp (ở đường Nơ Trang Long, phường 13, quận Bình Thạnh, Sài Gòn) đã nhiều lần gửi đơn cầu cứu chính quyền vì bị những ngưới bán chim, cá, rùa... phóng sinh gây mất vệ sinh và an ninh trật tự nơi đây và càng nhếch nhác, xô bồ vào mỗi dịp lễ lớn,
Kết quả kinh doanh năm nay của Công viên nước Đầm Sen thể hiện rõ rệt tính mùa vụ là đạt cao điểm vào quý II và giảm dần vào cuối năm
Hai nhà Facebookers đã bị tòa án CSVN kết án tù chỉ vì “những bài viết trên mạng chỉ trích chế độ,”
2 người mà công an Hà Tĩnh nói là có liên quan đến vụ 39 người chết trong thùng đông lạnh của xe tải tại Anh đã bị khởi tố
BIÊN HÒA, VN -- Cơ quan USAID của Mỹ đã viện trợ 183 triệu đô la để dọn dẹp ô nhiễm thuốc độc dioxin thời chiến tranh Việt Nam còn lại tại khu vực phi trường Biên Hòa
VIỆT NAM -- Du khách đến VN trong tháng 10 lên tới 1.6 triệu người là cao nhất từ trước tới nay tính theo tháng mà trong đó du khách TQ là nhiều nhất


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.