Hôm nay,  

Csvn Củng Cố Nội Bộ, Sửa Sai, Bắt Cán Bộ Phê, Tự Phê 2 Năm

12/05/199900:00:00(Xem: 11124)
HÀ NỘI (Reuters) - Có phải là càng sửa càng sai" Hay chỉ là củng cố nội bộ, kiếm chuyện thanh trừng nhau" Đảng Cộng sản cai trị Việt Nam chỉ ôm mộng hão huyền nếu hy vọng có thể đánh bóng được hình ảnh bằng một phong trào phê và tự phê 2 năm, nhằm bài trừ tham nhũng và nếp sống hủ hóa của đảng viên. Một nhà phân tích nổi tiếng về tình hình Việt Nam đã cho biết như trên.
Kể từ ngày 19-5 sắp tới, phong trào phê và tự phê sẽ được phát động diễn ra hàng ngày cho tất cả 2.3 triệu đảng viên trong một nước mà tham ô hối lộ và lạm dụng quyền hành đã lan tràn, làm các nhà đầu tư ngoại quốc bực bội.
Tự phê là biện pháp tiêu chuẩn để sửa sai trong các chế độ cộng sản. Phong trào lần này ở Việt Nam là lớn nhất kể từ hơn 10 năm nay.
William Turley, một chuyên gia về vấn đề Việt Nam của Phân khoa Khoa hoc Chính trị Đại hoc Southern Illinois, nói thời gian kéo dài của phong trào này cho thấy đảng đã hiểu sự mất uy tín của đảng rất nghiêm trọng đối với 79 triệu dân Việt Nam.
Turley là người đã phân tích tình hình Việt Nam từ mấy chục năm nay và được coi là một chuyên gia có uy tín thế giới về chính trị Việt Nam. Những bài viết của ông được phổ biến rộng rãi.
Turley nói những lời tuyên bố của Tổng bí thư Lê Khả Phiêu cho thấy ông ta đang thúc đẩy phong trào và tìm cách giải quyết trung tâm điểm của các tai họa hiện nay - tham ô và nhũng lạm quyền thế - đang hăm dọa nghiêm trọng đến tư thế chính đáng sự cầm quyền cai trị của đảng.
Nạn tham nhũng đã khiến một số đảng viên kỳ cựu viết thư ngỏ lên án và phổ biến. Tham những cũng đã từng gây ra những vụ nổi loạn của dân chúng thôn quê, trong khi bất mãn lan tràn khắp trong nước. Những lời tố cáo tham nhũng trên cấp cao vẫn được truyền bá thường xuyên trên Internet.

Ông Turley tin rằng ngoài việc đánh các đảng viên tham nhũng, Lê Khả Phiêu còn muốn nắm đầu những tổ chức đảng ở địa phương đã trở thành những cường hào phong kiến, mọc ra từ ngày Việt Nam đổi mới kinh tế năm 1996. Những tay bá chủ địa phương này thường bất chấp cả lệnh của trung ương.
Lê Khả Phiêu, 67 tuổi nhưng trông còn trẻ, đã nắm vai trò lãnh đạo chóp bu đảng từ cuối 1997. Theo nhận xét của nhiều nhà phân tích, Phiêu chỉ là một anh dàn hòa, làm môi giới hàn gắn giữa các phe phái kình chống trong đảng, nhau chớ không phải là loại lãnh tụ tối cao.
Phong trào phê và tự phê lớn nhất trong đảng CSVN trước đây diễn ra trước ngày họp Đại hội đảng lần thứ VI năm 1986, khi đảng chấp nhận đổi mới khi tình hình kinh tế xã hội chủ nghĩa đã sa sút đến mức độ nghiêm trọng.
Thế nhưng lần này phong trào rầm rộ phê và tự phê cũng không gây được tin tưởng của dân chúng, vì họ đã chán ngấy những trò sửa sai của đảng.
Người ta không rõ có anh nào lớn mất chức lần này không, nhưng khi các vụ tố cáo tham nhũng trong đảng hiện nay trở thành một thứ vũ khí để đấu đá nhau về chính trị viện cớ giáo điều ý thức hệ, không mấy ai còn tin tưởng nữa.
Turley nói dân chúng Việt Nam thấy phong trào này như một cái thùng rỗng, không ăn nhằm gì đến cuộc sống hàng ngày của họ.
Ông nói; “Các loại phong trào này mong dựa vào áp lực tâm lý để được hiệu quả, nhưng khi áp lực nhạt đi, thói quen vẫn trở lại”.
Những lời hô hào đao to búa lớn chống tham nhũng và phe đảng ăn cách với nhau lũng loạn kinh tế, không phải là chuyện mới lạ ở Việt Nam. Các nhà ngoại giao và đầu tư ngoại quốc nói cần làm chớ không cần nói nếu đảng CSVN muốn xóa bỏ ấn tượng của bên ngoài đã nhận thấy là đảng không có ý chí chính trị để giải quyết vấn đề.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.