Hôm nay,  

Thống Nhất Đất Nước

29/01/201200:00:00(Xem: 16200)

Thống Nhất Đất Nước

Trần Khải
Thống nhất đất nước là một cơ hội tuyệt vời, nhưng cũng là lúc cần nhìn lại cội rễ của những gì đã làm hư vỡ những cơ hội hàn gắn. Việt Nam đã thống nhất đất nước, nhưng 36 năm qua vẫn còn những vết thương chưa hàn gắn. Trong khi đó, nhiều nước khác vẫn còn chia đôi, cũng vẫn là một nối dài của cuộc chiến chủ nghĩa, như Trung Quốc và Đài Loan, như Nam Hàn và Bắc Hàn.
Nhưng tại sao lại chia cắt? Hẳn nhiên là vì chính thể dị biệt – không phải vì những gì ngoạị tại, hay vì sức ép quốc tế, hay vì đế quốc nào chiếm đóng, mà chỉ vì hai chế độ Đài Loan và Trung Quốc không sống chung nổi với nhau, cũng như Nam Hàn (còn gọi là Hàn Quốc) và Bắc Hàn (còn gọi là Triều Tiên) không thể chăn gối với nhau được. Đơn giản là như thế.
Mới tuần naỳ, Tổng Thống Mã Anh Cửu của Đài Loan nói rằng cuộc bỏ phiếu bầu tổng thống trong tháng này của Đài Loan là ‘món quà tuyệt vời nhất’ của đảo quốc tặng cho TQ, ca ngợi rằng khả thể cho cuộc bầu cử đa đảng sẽ mở đường cho dân chủ tại Hoa Lục.
Bản tin AFP ghi nhận rằng họ Mã nói hàng trăm triệu dân TQ ở lục điạ đã xem trực tiếp cuộc tranh luận giữa các ứng cử viên Tổng Thống Đài Loan trên TV tháng trước lần đầu tiên qua mạng Internet.
Cuộc bầu cử đa đảng ở Đàì Loan, theo lời họ Mã qua một bản văn gửi từ Phủ Tổng Thống, có thể gợi cảm hứng cho những người yêu dân chủ TQ. Văn thư này viết, “Bầu cử ôn hòa, một dấu hiệu của dân chủ cắm rễ và nở hoa trái trên đất của một cộng đồng người Hoa, sẽ làm cho họ cảm thấy như thế cũng sẽ xảy ra ở lục địa. Tôi tin đó là món quà tuyệt vời nhất từ chúng ta trao tặng lục địa.”
TQ và ĐàI Loan chia đôi theo 2 chính thể từ khi kết thúc nội chiến năm 1949, nhưng Đảng CSTQ chiếm lục địa và liên tục đòi sáp nhập Đaì Loan kể cả bằng chiến tranh nếu cần thiết. Tuy nhiên, trong khi Bắc Việt xua quân vào chiếm Miền Nam Việt Nam, hy sinh nhiều triệu người để chiến thắng, dẫn tới thống nhất VN, thì Bắc Kinh vẫn không còn nhân đạọ với những người cùng Hán tộc của họ, không hoặc chưa nỡ dùng bạo lực để ‘nhai xương, uống máu quân thù’ như Ông Hồ từng bắt nhịp bài quốc ca để ra lệnh vào Nam.
Một dấu hiệu cũng bất ngờ khi Triều Tiên dịu giọng, không còn kiểu sử dụng ngôn ngữ hung hăng với Nam Hàn kiểu như Bắc Việt từng dùng bạo hành bằng ngôn ngữ với Nam Việt. Đặc biệt, trong khi một thời hỗ trợ Bắc Việt xua nhiều triệu quân vào chiếm Miền Nam VN, thì Bắc Hàn bây giờ lại ‘kêu gọi hòa giải, thống nhất dân tộc’ với Nam Hàn.
Bản tin của thông tấn TTXVN từ Hà Nội, ngày 26/01/2012, viết:
“Ngày 26/1, báo Rodong Sinmun, cơ quan ngôn luận của Đảng Lao động Triều Tiên, đã đăng bài kêu gọi hòa giải và thống nhất dân tộc.
Bài báo nhấn mạnh hòa giải và thống nhất dân tộc là một tài sản quý báu để tạo nền tảng vững chắc cho sự tái thống nhất và thịnh vượng, đồng thời khẳng định sự khác biệt về hệ tư tưởng giữa hai miền Triều Tiên sau khi bị chia rẽ bởi các thế lực bên ngoài không bao giờ là nguyên nhân và điều kiện khiến dân tộc Triều Tiên không thể đạt được sự hòa giải và thống nhất.
Bài báo nêu rõ:"Thúc đẩy hòa giải và thống nhất dân tộc là con đường quan trọng quyết định số phận dân tộc một cách độc lập và hòa bình nhờ các nỗ lực thống nhất của người dân Triều Tiên."
Trước đó, ngày 1/1, ba tờ báo hàng đầu của Triều Tiên, gồm Rodong Sinmun, Joson Inmingun và Chongnyon Jonwi đã cùng đăng một bài xã luận nhân dịp Năm mới 2012 kêu gọi đạt được bước ngoặt trong nỗ lực hoàn thành sự nghiệp tái thống nhất dân tộc.”(hết trích)


Tuyệt vời, hóa ra Phương Bắc giết Phương Nam, bỏ tù và bắt đi cải tạo chỉ là chuyện của Đảng CSVN và của ‘Bác Hồ vĩ đại,’ còn Bắc Kinh và Bình Nhưỡng không nỡ xua quân tàn sát Đàì Loan và Nam Hàn bao giờ?
Nhưng có thực rằng có cần chiến thắng 1975 hay không?
Báo Giáo Dục Việt Nam hôm Thứ Tư 25/1/2012 có bài phỏng vấn nhan đề “Đại tướng Lê Đức Anh: ‘Bệnh thành tích thực chất là bệnh giấu dốt’” đã ghi nhận lời ông Tướng từng là Chủ Tịch Nước VN từ 1992 tới 1997, trích:
“PV: Theo như ban đầu ông có nói, bệnh thành tích đã dẫn đến chất lượng giáo dục không cao và xuất hiện nhiều tiêu cực trong thi cử. Xin đại tướng có thể nói rõ hơn về căn bệnh thành tích?
Đại tướng Lê Đức Anh: Bệnh thành tích trong giáo dục nói cho nhẹ chứ thực chất là bệnh nói dối và giấu dốt. Mà những người nói dối thì không thể tiến bộ được. Căn bệnh này lây cho cả gia đình và xã hội. Tôi đã dạy con tôi, trong việc gì cũng cấm được nói dối một câu.
Việc chúng ta năm nào cũng nói đến việc thắng Pháp, Mỹ trong các cuộc chiến tranh bảo vệ tổ quốc thì có đúng không? Theo tôi là chưa đúng. Pháp, Mỹ đều là các siêu cường cả về khoa học, kỹ thuật, quân sự đến Liên Xô thắng được phát xít Đức cũng phải nể.
Thời điểm đó, mình thắng Mỹ làm sao được, mình là một nước nông nghiệp lạc hậu, chưa có vũ khí gì hết, không làm ra được 1 chiếc ô tô, xe máy. Đó là chúng ta bảo vệ được độc lập và Pháp, Mỹ phải rút quân. Sự thực như thế nào nói như thế, không được nói dối...”(hết trích)
Không làm nổi một chiếc xe đạp mà tự hào là xua quân vào Nam tàn sát anh em? Hình như Bắc Hàn cũng không làm nổi một chiếc xe đạp, nhưng không hề xua quân vào đòi giảỉ phóng Seoul, không hề đưa quân ra xua đuổi 28,500 lính Mỹ còn trú đóng trên lãnh thổ Nam Hàn... Có phải thế không? Và bây giờ Triều Tiên xin hòa giải với Hàn Quốc? Trời ạ, sao Triều Tiên lại nhân đạọ thế? Sao không theo gương Hà Nội vĩ đại để đánh tan ‘bọn ngụy Seoul’?
Hay có phảỉ, Bắc Hàn đang suy nghĩ, ‘Đầu hàng Mỹ có phải hay hơn không?’
Bởi vì, sau khi Đức Quốc Xã đầu hàng đồng minh, và chia đôi thành Tây Đức và Đông Đức.... để rồi Tây Đức trở thành một cường quốc, thịnh vượng tới nổi dân Đông Đức rủ nhau chạy qua tỵ nạn không thôi.... thế là Đông Đức phải xây bức tường Bá Linh chận lại.
Tương tự, Nhật chịu nổi nhục đầu hàng khối đồng minh do Mỹ lãnh đạọ năm 1945, và bây giờ Nhật trở thành một siêu cường kinh tế, để cho khối dân dưới sự cai trị của ‘nhà nước CSVN chiến thắng’ phải rủ nhau sang Tokyo làm thuê...
Phảỉ chi ông Hồ tuyên bố đầu hàng Mỹ, thì bây giờ đất nước đông dân hơn, tiết kiệm rất nhiều xương máu. Phải chi Hà Nội đầu hàng và chịu sự chiếm đóng của Mỹ như Tây Đức và Nhật thì bây giờ VN có thể cường thịnh hơn Hàn Quốc, nơi bây giờ 28,500 quân Mỹ vẫn còn ‘chiếm đóng’ chưa chịu rờì bỏ.
Ông Lê Đức Anh nói đúng ở chỗ, VN không làm nổi một chiếc xe đạp, và nhờ quân Mỹ chịu lui về, rời bỏ VN. Nhưng bây giờ thì VN có thể đã làm được xe đạp rồi cơ mà. Vậy mà sao cứ bị Trung Quốc lấn đất, lấn biển mà không thấy ai đòi ‘nhai xương, uống máu’ quân Tàu, kể cả đòi đối phó những tàù Hải Giám TQ đang hung hãn cướp bóc ngư dân Việt.
Không lẽ xương máu mấy triệu người Việt kể như là chết oan uổng hay sao? Để rồi, TQ và Đàì Loan bắt tay hòa giải, trong khi Triều Tiên và Hàn Quốc ngồi họp về thống nhất đất nước.

Ý kiến bạn đọc
01/02/201223:14:11
Khách
Cùng là Cộng sản nhưng CS Việt Nam khác biệt rất xa với CS quốc tế chẳng hạn như khác với CS Bắc Hàn và CS Tàu trong vấn đề thống nhất đất nước như tác giả Trần Khải bình luận.
Đối với người dân từ Bắc chí Nam lúc nào cũng sắt máu kêu gào "phanh thây uống máu quân thù" nhưng đối với quân thù thực sự hiện nay là Tàu Cộng thì họ lại hèn nhát khiếp sợ cúi mặt.
Tôi còn nhớ trước khi TBT Nguyễn Văn Linh mở cửa, tất cả các bài viết của các tay trong Ban Văn Hoá Tư Tưởng Trung Ương, kể cả Mai Chí Thọ, Trần Văn Giàu, Trần Bạch Đằng trong Nam khi viết đều giương giươg tự đắc một câu tủ "để xem ai thắng ai" và tha hồ khoe khoang thành tích mê sảng đánh thắng các đế quốc sừng sỏ. Lúc đó, CSVN hăng lắm, mỗi khi quốc khánh của Bắc Hàn, CSVN tổ chức lễ mừng rình rang và đọc diễn văn kêu gào giái phóng Nam Hàn, nhưng Bắc Hàn không nghe xúi dại nên chẳng bao giờ cám ơn lòng tốt xúi giục giải phóng Nam Hàn của Việt Cộng. Đùng một cái, cuối năm 1989 sang đầu thập niên 1990, Khối CS Quốc Tế sụp đổ. Hết đường sống, CSVN vội vàng quay ngoắt 180 độ, muối mặt áp dụng kinh tế thị trường (tư bản) rồi gian manh chữa thẹn là "inh tế thị trường theo định hướng xã hội".
Bản chất lừa đảo, gian dối, khát máu bất lương, tàn bạo,luân, bất cố liêm sỉ của CSVN có từ thời Hồ vừa ra mặt hoạt động với Đảng CS Đông Dương cùng với ác đảng kéo dài đến nay, tuyệt đối không thể gột rửa, sửa chữa được. Cái đảng thổ tả, ông hoàng dịch vật, trời đánh thánh đâm này phải bị phế thải thì Việt Nam mới có đời sống tự do, dân chủ và hội nhập với thế giới văn minh, tiến bộ ngày nay.
29/01/201204:22:41
Khách
Tôi cũng có những trăn trở tương tự. Phải chi Triều Tiên “giải phóng” Hàn Quốc, Trung Quốc “giải phóng” Đài Loan thì bây giờ lao động xuất khẩu Việt Nam đi về đâu? Phải chi Đức thống nhất theo kiểu đỉnh cao trí tuệ Việt Nam xã hội chủ nghiã thì làm gì có những chiếc xe Mercedes hoặc BMW bóng loáng đang khoe hàng ở Hà Nội.
Cảm ơn tác giả về bài viết rất sâu sắc.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bạn cứ thử tưởng tượng đi: Tác giả qua Mỹ lúc mới 11 tuổi, đã lớn lên và thành đạt trong ngành y khoa ở quê người, nhưng có lẽ vì ‘đam mê thơ văn từ nhỏ’ như tác giả tâm tình, nên năm 1986 cũng đã xuất bản tập thơ ’Khi Bóng Chiều Rơi’, và bây giờ là một Tuyển Tập Truyện Ngắn & Thơ đầy tính tự sự và cảm xúc bằng ngôn ngữ của lời ca dao Mẹ.
The Guardian trong này 21/10 đã đưa ra những hình ảnh đáng buồn cho quân đội Mỹ tại bắc Syria. Họ đã phải rút quân trong sự la ó phản đối, và người dân còn ném thức ăn vào đoàn quân xa khoảng 100 chiếc của Hoa Kỳ.
Thời gian gần đây, “văn hóa đọc” dường như đã trở thành một mỹ từ thường xuyên được nhắc đến với nhiều bài viết rất tha thiết, rất nhiệt tình cổ xúy chuyện đọc sách giấy, nhất là đối với thế hệ trẻ hiện nay.
WESTMMISTER (VB) – Nhà văn Nhã Ca, chủ nhiệm sáng lập của nhật báo Việt Báo đã được đại gia đình Việt Báo và bạn hữu xa gần chúc mừng đại thọ 80 và tái bản phát hành Nhã Ca Hồi Ký và truyện dài Phượng Hoàng trong đêm Thơ Nhạc và Bạn Hữu rộn ràng tiếng cười và đầy ắp tình thân tại hội trường Việt Báo
Dưới cái nhìn của nhà nước Bắc Kinh, Hồng Kông kể như món đồ nằm sẵn trong túi, dù có biểu tình cỡ nào cũng khó tách rời.
Khoảng giữa tháng 10/2019, Samsung Display công bố kế hoạch đầu tư hơn 11 tỷ USD (13,100 tỷ won) vào hoạt động nghiên cứu phát triển và sản xuất tấm nền QD-OLED dành cho TV.
SEOUL - Đối thoại quốc phòng hàng năm giữa Trungh Cộng và Nam Hàn sắp tái tục sau 5 năm gián đoạn.
TAIPEI - Vào ngày 20/10, Đảo quốc Taiwan tuyên bố không chấp nhận kẻ giết người Chang Tong-kai nộp mình tại Đài Loan, và khẳng định thẩm quyền Hong Kong phải giải quyết mọi thủ tục pháp lý cần thiết trước khi.
BEIJING - Phát biểu tại hội thảo an ninh hàng năm gọi là Xiangshan Forum ngày 20/10, bộ trưởng quốc phòng Wei Fenghe đả kích Hoa Kỳ kích động cách mạng màu tại các nước bằng chiến lược tầm xa, để gây ảnh hưởng nội bộ các nước này, trong đó có Trung Cộng.
Thủ  Tướng Do Thái Benjamin Netanyahu hôm Thứ Hai tuyên bố rằng ông không có thể thành lập chính quyền Do Thái mới, và rằng ông đang trả lại nhiệm vụ thành lập liên minh cho Tổng Thống euven Rivlin, đắp đường cho ứng viên khác để cố tắng thành lập chính quyền là lần đầu tiên trong hơn một thập niên.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.