Hôm nay,  

Thơ Thơ

07/07/200100:00:00(Xem: 6295)
Cảm đề thi tập Sông Thương Một Bến của Tú Phan-Đan Phụng

Kính tặng nữ sĩ Đan Phụng

Lai láng "Sông Thương..." một bể tình
Nước non duyên phận vẹn trung trinh
Hương hoa tỏa khắp tình bằng hữu
Thi tứ tô đời, mặc hiển vinh
Tuổi hạc thương thay thân gối chiếc
"Sông Thương" trọn ước tế hiền linh(*)
Vô thường bến hẹn mong còn gặp
Nối lại duyên thơ kiếp tái sinh.

Võ Nguyên Dự

(*)Hiền linh: vong linh cụ Tú Phan

*
Quên!

Ta đã quên mình tuổi học sinh
Tâm tư chôn giấu buổi đăng trình
Đinh ninh gặp gỡ là thương nhớ
Phút chốc vô tình khổ tâm linh.

Nguyễn Thị Mỹ Linh

*
Trên đường bay vô định

Em bay nghiêng theo em
Một đôi lần lảo đảo
Ta nín lặng đứng nhìn
Trái tim sầu nhỏ máu

Một hai ba dòng sông
Một hai ba cánh đồng
Em lượt là sóng sánh
Ôi! Đêm dài hư không

Em bay nghiêng theo em
Hồn thiên di mù thẳm
Ta mỏi mòn niềm tin
Chờ ước mơ gãy cánh

Trên đường bay vô định
Đôi mắt mù lối đi
Ta theo dòng lừa phỉnh
Không kịp neo ước thề

Em bay nghiêng theo em
Lũ hải âu dàn trải
Biển cả hồn thu không
Tình em: con sóng dữ...

Hà Huy Thanh

*
Nếu một mai...

(Mến tặng Bích Ngọc, Việt Nam)

Nếu một mai tôi không về Bình Thạnh,
Em có buồn, có giận dỗi tôi không"
Đường "Nơ trangLong": khuya vắng, mưa buồn,
Khách thưa thớt: cầu "Băng Ky" có lạnh"

Nếu một mai tôi không về Bình Thạnh,
Em có còn vào quán "hát giao lưu""
Đêm về khuya, khách "làng Nương" say nhừ,
"Niệm phút cuối" em buông lời ai oán!

Nếu một mai tôi không về Bình Thạnh,
Em rủ ai vào quán "cà phê vườn""
Đêm Bình Quới: không xua nổi cô đơn.
Đèn Thủ Đức: chẳng làm phai hiu quạnh.

Nếu một mai tôi không về Bình Thạnh,
Em đưa ai đi nhảy ở vũ trường"
Điệu "slow" buồn bước nhảy cứ lung tung,
Không thỏa thích bằng "Disco" nhịp mạnh.

Nếu một mai tôi không về Bình Thạnh,
"Tàu cánh ngầm" em lướt sóng với ai"
Núm đồng tiền trên đôi má hây hây:
Loài hoa ấy: có ai ngờ lận đận!

Nếu một mai tôi không về Bình Thạnh,
Có đêm nào em lên đỉnh lầu cao,
Nhìn Sài gòn trong ánh điện xôn xao,
Em có thấy: con chim nào... mỏi cánh"

Nếu một mai tôi không về Bình Thạnh,
Em có còn chút kỷ niệm về tôi"
Khuya Vũng Tàu, đêm Long Hải trăng soi,
Bờ biển đẹp, có làm em đỡ lạnh"

Nếu một mai tôi không về Bình Thạnh,
Ai cùng em lên tận miệt Củ Chi"
Thăm mộ bạn, vùng "địa đạo" gan lì...
Vào "Bến Dược" rong chơi và chụp ảnh.

Nếu một mai tôi không về Bình Thạnh,
Ai rủ em ra tận miệt Cần Giờ"
Thăm "Đảo Khỉ" trong rừng Sác, chơ vơ,
Toàn dừa nước với đước, bần ngập mặn...

Nếu một mai tôi không về Bình Thạnh,
Có lời nào em nhắn nhủ cùng tôi"
Chuyện qua đi: thì cũng đã qua rồi...
Kỷ niệm cũ: Biết làm sao quên được!

Kỳ Nguyễn

*
Eó le

Đời sao trăm nỗi éo le"
Cuộc tình dang dở tựa xe lạc đường
Lạc đường xe cộ là thường
Đường tình lạc lối đáng thương cuộc đời
Éo le nên trách ông trời
Làm cho tan vỡ lìa đôi thế này
Khi yêu mờ mắt mê say
Sống chung mới biết tình đây phũ phàng
Éo le chia rẽ đôi đường
Người Nam kẻ Bắc tình thương đâu còn
Nhớ nhung, nhung nhớ mỏi mòn
Xa xưa dĩ vãng... một con đường tình
.....
Éo le cho cảnh của mình!
Có người gọi điện trao tình chẳng yêu
Lại đi đón tận Ashfield
Rước về, đưa lại sớm chiều thấy vui
Éo le cảnh ngộ đôi nơi
Lúc nàng bận việc anh thời ở không
Khi em hẹn gặp yêu đương
Thì anh lại phải bên đường làm công
Éo le nên nhớ cùng mong
Sáng chiều điện thoại mà không hết lời
Lúc vui nghe rõ tiếng cười
Khi sầu não ruột thơ dài buồn ghê!
Éo le lòng dạ tái tê
Một tuần dài quá nhớ về người yêu
Mong ngày Chủ Nhật bao nhiêu
Hẹn, chờ, gặp gỡ sớm chiều bên nhau
Éo le tình đã gửi trao
Nhưng còn giữ kẽ bởi bao cảnh trường
Vì em gia đạo đường hoàng
Sợ lời đồn đại, thế gian "lắm mồm".
Éo le thay cảnh đôi đường
Nợ nần kiếp trước" Nên thương kiếp này
Tại sao chẳng gặp chuỗi ngày
Trẻ trung xinh xắn, tóc mây xuân thì
....Đến khi dang dở lạ kỳ
Éo le lại hợp duyên về với nhau
Hồi xuân đời vẫn đẹp sao
Gặp nhau trăm mến, dạt dào yêu thương
Éo le càng thấy vấn vương
Nếu tình đơn giản coi thường tình nhau
Tình yêu thực sự giá cao
Éo le lại đẹp, tình vào thơ ca.

Tâm Nguyên - NSW

*
Dạo cảnh vườn

Nhớ quê ta dạo cảnh vườn,
Cúc vàng rực rỡ hồng giơn thắm cành.
Giàn bầu, luống bí tươi xanh
Rau muống vươn ngọn, hố cần chen nhau.
Mùng tơi mơn mởn xanh màu


Hành răm, húng quế, mùi tầu, tía tô.
Cải xanh, cải trắng, tần ô.
Hiên trước trìu trĩu chùm nho mọng mòng.
Cuối vườn có một hốc ong,
Nắng lên mùi mật thơm nồng gió đưa.
Bên hè trĩu đỏ cà chua,
Dưa leo rụng rốn dài vừa gang tay.
Hai cây đào, mận gió lay.
Đào vàng, mận tím quả sai trĩu cành.
Trời cao lồng lộng mây xanh,
Chim đâu kéo đến trên cành véo von.
Nhớ quê ta lại dạo vườn.
Bốn mùa cây trái hoa thơm ngọt ngào.
Mà sao lòng những cồn cào,
Nhớ về cố quận kiếp nào mới khuây.
Xa quê mượn tạm nơi đây,
Làm quê hương đỡ những ngày xa quê.

Anh Mười

*
Bông so đũa

Nhớ tàn so đũa vườn sau
Thân cây cao ngọn hoa màu trắng trong
Nấu canh mát dạ mát lòng
Nhà em bên đó một sông một đò
Chiều nghe văng vẳng câu hò
Mục đồng rảo bước nghè ngo về chuồng
Cơm xong còn kịp coi tuồng
Chờ em bên đó bơi xuồng qua đây
Nhớ em má đỏ hây hây
Đồng tiền nho nhỏ tóc mây đuôi gà
Biết em tính nết thật thà
Lần đầu gặp mặt về nhà chẳng quên
Em qua đây có mình ên
Anh mơ hai đứa sau nên vợ chồng
Nhà em bên đó bến sông
Có hàng so đũa anh mong một lần
Nói cùng cha mẹ kết thân
Mâm trầu dạm hỏi đôi khăn áo dài
Thôi đành giọt lệ xé hai
Nửa cho anh đó tàn phai tình đầu
Em tròn bổn phận làm dâu
Bên duyên chồng lạ tưởng đâu là chàng
Ngày em cất bước sang ngang
Nhìn hàng so đũa lòng mang mang buồn
Nhớ hoài bóng dáng người thương...

Vĩnh Hòa Hiệp

*
Những mùa xuân ân tình

Viết cho em, ngày em kỷ niệm tròn bốn sáu.
Em vẫn là vườn xuân để hồn anh nương náu.
Là đóa hồng... thơm hương tình, tỏa ngát cho nhau,
Là bài thơ tuyệt diệu! Đúng âm điệu gieo vần,
Lá ý nhạc thanh thoát lung linh nhịp ái ân!
Hơn một lần anh ngây ngất trong tình em dâng hiến;
Bởi Chúa chúc phúc cho tình ta bất biến,
Và em vẫn là tình nhân là vợ hiền!
Em có biết không, anh sung sướng thật vô biên...
Ba mươi năm trước, em là cô bé hồn nhiên:
Mười sáu trăng tròn, em là đóa hồng trinh trắng,
Anh là cánh bướm, say sưa hương tình nồng thắm...!
Còn nhớ không em, những phút dưới ánh trăng rằm;
Tim đôi ta, hòa điệu tiếng kinh cầu lâm râm...
Thân lạy Chúa, xin cho chúng con tràn hồng ân;
Và tình ta dâng mãi... trải qua những mùa xuân;
Những mùa xuân ân tình; mùa xuân vui bất tận!

Joseph Duy Tâm

*
Niềm vui trên cánh thiệp hồng

(Thân tặng anh chị Nghiệp, Hoa nhân ngày vui của Thế Trung, Anh Thư)

Nắng Springvale Thế Trung ngời ánh mắt
Gió Melbourne thêm thắm sắc Anh Thư
Hai tâm hồn kết đọng giọt tương tư
Trở nên khối tình yêu từ tâm huyết
Niềm vui đến với mày xanh mắt biếc
Khi thiệp hồng đôi lứa viết tên chung
Chén giao bôi hai họ kết tương phùng
Chung hợp cẩn Thư-Trung cùng sóng bước
Ngày hôn lễ Thiên Ân ban hạnh phước
Buổi giao hòa Thánh ý được gây nên
Lời hoan hô trong tiếng pháo vang rền
Chúc hai họ vững bền duyên giai ngẫu.


Trang Lãng Tử

*
Mùa Đông Sydney nhớ nắng Sàigòn

Sydney trời vào Đông,
Mưa rơi lòng buốt giá.
Nhớ Sài gòn, nắng đáng yêu chi lạ,
Nhớ mênh mang, nhớ nắng thật nhiều,
Nắng trải dài đùa tóc rối người yêu,
Nắng âu yếm vờn mắt, môi nồng ấm.
Khói thuốc lá quyện không gian chìm đắm.
Hương cà phê hòa hơi thở ngọt ngào.
Nắng lả lơi hò hẹ với mưa rào,
Che chung áo, kề vai trên đường vắng.
Trời Sài gòn chợt mưa, chợt nắng.
Người Sydney chợt đến, chợt đi.
Nhớ thương ai nắng đọng bờ mi.
Nắng đâu biết đông Sydney dài vô tận....

Kim Châu

*
Thôi em... nhắc làm chi

(Riêng tặng Văn - Kỳ - Thanh)

Thôi em... đừng nhắc lại,
Chuyện ngày xưa đăng trình.
Mẹ nhìn anh ái ngại,
Chia tay lòng tê tái...
Anh quay mặt bước nhanh.

Xin em... đừng nhắc nữa,
Tuổi thần tiên học trò.
Như lòng trang giấy trắng,
Ướp cánh hoa thơm tho.
Hương tóc bay đường vắng...
Chờ nhau nơi hẹn hò,

Xin đừng nhắc chuyện lòng,
Rối ren như mắc cửi!
Chỉ thêm buồn vời vợi
Mắt trinh nữ Gia Long.
Cũng xin đừng nhắc tới,
Người em Nguyễn Bá Tòng.
Dặn dò: "Giờ tan học...
...Anh nhớ đón em không""

Sao em còn nhắc mãi"
Ngàn xưa cuộc hí trường!
Ngàn khơi thuyền khua mái...
Là ngày vượt trùng dương...
Là đêm dài kinh hãi
Đắng cay lẫn đoạn trường
Đống tro tàn sót lại
Mang hệ lụy quê hương
Mang hình hài ma quái.
Còn ám ảnh đau thương...

Thôi em... nhắc làm chi!
Bi trường ca dìu dặt.
Tháng năm dài hiu hắt,
Khởi đầu bằng nước mắt...
Chung cuộc bằng chia ly...!

Việt Nhi

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.