Hôm nay,  

Trợ Cấp Y Tế

05/07/201200:00:00(Xem: 12997)
Tối Cao Pháp Viện Mỹ tuần trước đã chấp thuận phần lớn luật bảo trợ Y tế của Tổng Thống Barack Obama. Số phiếu Pháp viện là 5-4, với lá phiếu của Chủ tịch Pháp viện là John Roberts, cùng với 4 Chủ tịch có tư tưởng tự do hơn.

Quyết định này là một thắng lợi của TT Obama và các dân biểu, nghị sĩ đảng Dân Chủ, xác nhận một đạo luật cột trụ của thời TT Obama và đảng Dân Chủ. Đạo luật này đòi hỏi những người có trách nhiệm phải để cho hầu hết người dân Mỹ được huởng bảo trợ Y tế, nếu không sẽ bị phạt.

Chánh án Roberts viết:” Đạo luật Trợ Cấp Y tế đòi hỏi một cá nhân nào đó phải đóng tiền phạt, coi như đóng thuế nếu không cho người dân hưởng trợ cấp Y tế. Roberts viết vì đại đa số dư luận và Hiến pháp cho phép thâu tiền phạt đó coi như đóng thuế. Ông còn viết:: “Hiến pháp coi đó như thuế, nên chúng ta không có nhiệm vụ cấm đoán, hay phán xét đó là khôn ngoan hay công bằng”.

Các quan tòa Tối Cao Pháp viện bác bỏ lập luận cho rằng chính phủ đã làm áp lực rất mạnh để được sự ủng hộ đạo luật, và vai trò của cá nhân đã được chứng minh bởi quyền lực của Quốc hội điều khiển các mối thương mại giữa các tiểu bang.

Tổng Thống Barack Obama đã hoan nghênh cuộc biểu quyết tại Tối Cao Pháp Viện. Ông nói quyết định hôm nay là một thắng lợi cho dân chúng toàn quốc sau khi quyết định của Tối Cao Pháp viện được công bố,

Những người của đảng Cộng Hòa đã từng có ý định ưu tiên là bác bỏ đạo luật “Trợ Cấp Y Tế”, nay tiếp tục lên tiếng chống đối. Mitt Romney, người ra tranh cử Tổng Thống kỳ tới nói: “Trợ cấp Y tế của Obama là chính sách xấu hôm qua, hôm nay nó vẫn xấu”.

Tại Hạ viện Mỹ dân biểu Cộng Hòa chiếm đa số, có dự định vào tháng tới sẽ có cuộc biểu quyết chống đối đạo luật của Obama. Chủ tịch Hạ Viện John Boehner, vốn là người của đảng Cộng Hòa nói: ”Quyết định thực sự của ngày hôm nay là tăng cường quyết tâm của chúng tôi bác bỏ đạo luật đó”.

Một đa số của Pháp viện lập luận rằng tiền trừng phạt cá nhân do Sở Thuế vụ dự liệu thi hành từ năm 2015 là tiền thuế chớ không có gì sai trái với Hiến Pháp. Bốn nhân vật tự do tại Pháp viện nói rõ là họ bất đồng với Chủ tịch Pháp viện Roberts vì quan điểm của ông này về khoản thương mại.

Trong một sự bất đồng khác, một thẩm phán của Tối cao Pháp viện là bà Tòa Ruth Bader Ginsburg, nói riêng cho bà và các vị Tòa Stephen Breyer, Sonya Sotomayor và Elena Kagan, rằng điều khoản của Tòa về Thương mại có ghi một bước thoái bất ngờ là không được nắm quyền hành nữa.

Chính phủ Obama cho đến nay chủ trương việc nắm quyền đó vẫn cần thiết. Nhiều việc bất ngờ có thể còn xẩy ra. Nhưng bất chấp chuyện gì, chúng tôi nghĩ TT Barack Obama sẽ giữ thêm một nhiệm kỳ nữa. Đó là một di sản quý giá ông lưu lại hậu thế.

Tạp chí Time tuần này ghi: ”Đây là điều chúng tôi biết chắc chắn: Cải cách trợ cấp Y tế của Obama là Hợp Hiến. Quốc hội không thể bắt các tiểu bang làm con tin để thỏa mãn sự ngông cuồng của mình.”

Ý kiến bạn đọc
08/07/201218:50:44
Khách
Có nhiều kẻ tiếc tiền cứ khư khư giử tiền "nghỉ ngơi " trong hòm khoá , hoặc dùng tiền cho những thứ xa xỉ mà không phải là thứ nhu cầu cấp thiết hằng ngày . Nếu dùng số tiền ấy mua bảo hiểm y tế để yên cái bản thân lại chẳng muốn , đến hồi đổ bịnh bất tử thì té ngữa ra khi phải cúng đi số tiền dành dụm biết bao nhiêu năm cho nhà thương rồi hối tiếc đủ điều : " phải chăng ngày ấy...mình khôn lên một chút nhỉ ! " . Cái bao cấp về y tế trên thế giới nầy tuy nghèo mà chơi sang chỉ có ở xứ...Cu Ba . Nhưng nhìn lại quê hương mình sao thấy thảm não , khi đổ bịnh mà không tiền chỉ còn cách cầu cứu đến...tử thần cho khoẻ tấm thân chứ biết dựa vào ai được . Câu ngạn ngữ ông bà thường nói :" sức khoẻ là vàng " hoặc : " còn người còn của " quả là chân lý ngàn đời đấy thôi !
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Buổi sáng Thứ Bẩy Ngày 9 Tháng 11, 2019 thằng cháu út Lam Sơn chở bố mẹ sang thăm hai bác Duy Thanh – Trúc Liên. Anh chị ở căn hộ trên lầu hai của một chung cư tại San Francisco.
Đụng độ giữa các đoàn biểu tình thân Thủ Tướng lâm thời Hariri, với phe Shites là Hizbol-lah và Amal đưa tới súng nổ tại thủ đô Lebanon hồi tối Thứ Hai, theo tin thông tấn chính thức NNA.
Amnesty International loan báo: ít nhất 143 người thiệt mạng (hầu hết bị lực lượng an ninh bắn) trong các cuộc biểu tình chống chính quyền do hàng ngũ giáo sĩ kiểm soát.
Thủ phủ hành chính của thẩm quyền Pal-estine chứng kiến hàng ngàn người biểu tình chống lại lập trường của chính quyền Trump công nhận nhà định cư của Israel tại đất chiếm đóng của Tây Ngạn hợp thức, là đảo ngược chính sách từ 40 năm.
Nhà làm phim Ukraine Oleg Sentsov được QH châu Âu tặng giải nhân quyền Sakharov báo động các quan hệ biến đổi với Nga – ông bị giam 5 năm trong án phạt 20 năm tù về tội âm mưu tấn công Nga tại Crimea, và sau được trả tự do trong 1 cuộc trao đổi hồi Tháng 9.
Viên chức ngoại giao cao cấp của châu Âu khẳng định đoàn kết chính trị là căn bản của 1 liên minh.
Tỉ lệ ủng hộ luận tội giảm trong thành phần cử tri độc lập trong khi phe DC tại Hạ Viện thấy luận tội là không đáng công để làm, theo kết quả thăm dò dân ý.
Cựu bộ trưởng hải quân bị bộ trưởng quốc phòng ép từ chức để làm vừa lòng TT Trump nói “Ông Trump không hiểu căn tính cốt lõi của quân đội”.
Hoa kiều Yujing Zhang, là nữ thương gia 33 tuổi từ Shanghai bị tình nghi do thám cơ sở an dưỡng cũng là câu lạc bộ golf của TT tỉ phú Donald Trump, bị bắt ngày 30-3, đã bị tuyên án 8 tháng tù.
Chỉ loại xe gọi là four-wheel drive với bánh xe gắn xích được phép lưu thông trên công lộ phủ tuyết tại thủ phủ của tiểu bang Utah hôm Thứ Hai trong khi thiên nhiên giận dữ bắt đầu gây khó khăn người lái xe từ bờ đông qua bờ tây.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.