Hôm nay,  

Thất Hiền

02/11/200400:00:00(Xem: 5494)
2
Thất Hiền, tức bẩy đứa bạn thời trung học chúng tôi, trừ Tín ra, là Bắc Kỳ di cư. Và đều dân bần cố nông, ít nhiều đều có mặc cảm giai cấp.
Chúng ta đi mang theo quê hương. Tôi còn nhớ, Tết năm đó, hình như sau 1954, một hay hai năm thì phải, trên trang bìa báo Xuân tờ Tự Do, là bức tranh của họa sĩ Phạm Tăng, ghi lại ba trò chơi Xuân đặc biệt của dân miền bắc: đánh đu, đánh tam cúc, thổi cơm thi… Thất Hiền, tôi nghĩ, dù chẳng muốn mang theo, nhưng chẳng làm sao rũ ra khỏi, cái mặc cảm nhà quê, và cùng với nó, nỗi sợ đói.
Nói rõ hơn vào nam rồi mà vẫn sợ đói. Và tìm mọi cách để cho khỏi bị đói!
Với bạn Sủng, Gấu biết, trong thâm tâm bạn tôi, và anh cũng chẳng thèm giấu, là làm sao học cho giỏi, đậu cho cao, rồi bắt cho bằng được em nhà giầu, dân trường dược là tốt nhất. Làm ông chủ một tiệm thuốc tây ở Sài Gòn là giấc mộng lớn của chàng.
Và anh đã được như ý. Đời anh lấy tới hai bà vợ. Và đều là dược sĩ.
Về Sủng, tôi có một số kỷ niệm rất ư là thú vị.
Lần đó, anh mê một em, lẽ tất nhiên, phải là dân nhà giầu. Sáng sớm hôm đó, nhớ em quá, mò đến nhà. Em con nhà giầu, đâu dậy sớm nổi. Bồi mời vô phòng ăn, cho thân tình. Bếp lo phục vụ ông chủ bà chủ và các cô các cậu bữa điểm tâm. Trên bàn, là mấy ổ bánh mì nóng hổi, mới lấy từ lò ra.
Sủng chờ, chân tay dư thừa không biết làm gì, bèn cứ thế bẻ bánh mì bỏ vô miệng, một loáng, sạch cả mấy ổ!
Sủng than, chưa bao giờ gặp cái cảnh mấy anh bồi, chị bếp và gia đình ‘người yêu’ thương hại nhìn anh như bữa đó!
Lần khác, cả hai anh Sủng và Quốc gặp nạn, tại nhà anh chàng Tín.
Bữa Tín mời bạn bè đến chơi nhà đó, không có Gấu. Hình như khi đó, Gấu chưa nhập bọn thì phải.

Sủng kể, đó là lần đầu tiên, tao vô một cái toa lét của dân nhà giầu. Ở nhà, mình cứ ngồi chồm hổm. Ông bà, bố mẹ, anh em mình đều ngồi cầu kiểu đó hết, thì làm sao mình có thể tưởng tượng ra được, cái kiểu ngồi ị của dân nhà giầu nó lại khác biệt đến mức như thế!
Anh nói, bữa đó, tao vẫn ngồi chồm hỗm như ở nhà và không thể nào ị nổi!
Sau này, nghe nói, mấy anh bộ đội vô giải phóng Sài Gòn, có anh đã sử dụng cái nơi để ị đó, làm bể nuôi cá!
[Tôi viết ở đây không hề có ý xỏ xiên. Nhưng nghĩ ra được cái việc nuôi cá cảnh ở cái bô nhà cầu, thì… tuyệt thật! Thi vị, và thú vị thật!]
Còn Quốc, thì mắc cái tật lịch sự dởm. Khi người làm đưa ra món đầu tiên, kiểu ăn Tây, thường là một món ăn lỏng ("). Anh lịch sự, khen đi khen lại mãi. Bà cụ Tín bèn gợi ý, cháu dùng thêm dĩa nữa nhé…
Bữa đó Quốc chỉ ăn độc một món cháo! Đâu còn bụng để ăn món khác!
Tín, là bà con Trần Trung Dung. Anh có ông anh Trần Trung Hậu, làm ở toà án Sài Gòn. Anh sau làm bên tòa án nhà binh, uỷ viên chính phủ, như Chất, chắc vậy.
Tín thi tú tài hai cũng lận đận. Rớt mấy năm liền. Thành thử cứ đi thi, là nghĩ rớt. Lần đó, đậu, mà anh vẫn nghĩ là mình thi rớt. Tức cười, tiếu lâm như vậy đó.
Bữa đó, ra bảng. Anh cũng đi coi, cùng với ông anh. Ông anh coi giùm, nói, không có tên mày. Anh cũng chẳng thèm coi lại. Chừng mấy tiếng sau, tôi cũng ghé. Thấy tên, tôi ghé nhà mừng cho bạn. Anh ngạc nhiên, nói, tao coi rồi, rớt rồi. Tôi nói, làm gì có chuyện đó, mày đậu trăm phần trăm. Bà cụ cũng ngạc nhiên, nhưng có vẻ thú vị, nói, hai thằng ra coi lại, bác ở nhà làm món cậu Quốc bữa trước mê lắm, chờ tin mừng!
Bữa đó, cụ ôm thằng Gấu, cười: Nhà này chưa từng được ai đem cho ‘tin mừng’ như thế này bao giờ hết.
Gia đình Tín là dân đạo Thiên Chúa. Người đem tin mừng, là Gấu!
Thú thiệt!
NQT
tanvien.net

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
WASHINGTON - Trước khi điều trần công khai tại ủy ban Hạ Viện, 1 nhà ngoại giao chuyên nghiệp làm phụ tá của PTT Pence, bị TT Trump tấn công.
WASHINGTON - Nghị sĩ DC Chuck Schumer tuyên bố vào hôm Chủ Nhật 17/11: TT Trump nên điều trần trong cuộc điều tra luận tội với lãnh đạo hành pháp, thay vì phát biểu các lo ngại của mình về cuộc điều trần bằng twitter.
Trung Cộng ngày càng phô trương thanh thế quân sự ở Biển Đông để đe dọa các quốc gia trong vùng mà hành động cụ thể nhất là việc nước này đang đưa hàng không mẫu hạm tự đóng vào Biển Đông
Một người Việt bị tòa án ở Bỉ kết án 3 năm tù vì tội buôn người, theo bản tin của Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA) cho biết hôm 19 tháng 11.
Sau đây là Thông Cáo Báo Chí/Thư Mời của Hội Đồng Quản Trị Chùa Bảo Quang. Hội đồng quản trị Trung Tâm Văn Hoá Phật Giáo Chùa Bảo Quang (Vietnamese - American Buddhist Center For Charitable Services Bao Quang) trân trọng thông báo và kính mời quí Chư Tôn Đức Tăng Ni Phật Giáo Việt Nam Hải Ngoại, cơ quan báo chí, truyền thông, truyền hình đến tham dự phiên họp bất thường năm 2019 của Trung Tâm Văn Hoá Phật Giáo Chùa Bảo Quang.
SANTA ANA (Bình Sa) -- Tại Chánh Điện Chùa Bát Nhã, Văn Phòng Thường Trực Hội Đồng Điều Hành GHPGVNTNHK (4717 W. First Street, Santa Ana, CA 92703) vào lúc 02 giờ chiều, thứ Bảy, ngày 16 tháng 11 năm 2019, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hoa Kỳ (GHPGVNTNHK) đã long trọng Tổ chức Lễ Truy Tán Công Hạnh của Đức Cố Đại Lão Hòa Thượng Thích Trí Quang
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Mặt trăng tròn vành vạnh treo trên đỉnh tháp, từ bốn phương nhìn lên đồi cứ ngỡ một đài gương khổng lồ vậy. Ánh trăng bàng bạc như sữa loang khằp sơn hà, laị như tơ óng ả giăng mắc khắp đất trời. Làng Lộc Thọ dường như đã chìm sâu trong giấc ngủ, tiếng côn trùng rả rích như khúc hoà tấu của giàn giao hưởng tự nhiên.
Hiện nay China xem như là làm ‘bá chủ võ lâm’ trên thế giới về việc sở hữu đất hiếm, ta thử xem chất nầy là gì và tầm quan trọng của nó như thế nào.
Người ta nói Xing An là thành phố Tần Thủy Hoàng. Nó là tên của một quận lỵ rất cổ xưa, nằm ở phía Đông Bắc của khu tự trị người Choang Tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc. Xing An là một phần của thành phố Quế Lâm.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.