Hôm nay,  

Thất Hiền

02/11/200400:00:00(Xem: 5523)
2
Thất Hiền, tức bẩy đứa bạn thời trung học chúng tôi, trừ Tín ra, là Bắc Kỳ di cư. Và đều dân bần cố nông, ít nhiều đều có mặc cảm giai cấp.
Chúng ta đi mang theo quê hương. Tôi còn nhớ, Tết năm đó, hình như sau 1954, một hay hai năm thì phải, trên trang bìa báo Xuân tờ Tự Do, là bức tranh của họa sĩ Phạm Tăng, ghi lại ba trò chơi Xuân đặc biệt của dân miền bắc: đánh đu, đánh tam cúc, thổi cơm thi… Thất Hiền, tôi nghĩ, dù chẳng muốn mang theo, nhưng chẳng làm sao rũ ra khỏi, cái mặc cảm nhà quê, và cùng với nó, nỗi sợ đói.
Nói rõ hơn vào nam rồi mà vẫn sợ đói. Và tìm mọi cách để cho khỏi bị đói!
Với bạn Sủng, Gấu biết, trong thâm tâm bạn tôi, và anh cũng chẳng thèm giấu, là làm sao học cho giỏi, đậu cho cao, rồi bắt cho bằng được em nhà giầu, dân trường dược là tốt nhất. Làm ông chủ một tiệm thuốc tây ở Sài Gòn là giấc mộng lớn của chàng.
Và anh đã được như ý. Đời anh lấy tới hai bà vợ. Và đều là dược sĩ.
Về Sủng, tôi có một số kỷ niệm rất ư là thú vị.
Lần đó, anh mê một em, lẽ tất nhiên, phải là dân nhà giầu. Sáng sớm hôm đó, nhớ em quá, mò đến nhà. Em con nhà giầu, đâu dậy sớm nổi. Bồi mời vô phòng ăn, cho thân tình. Bếp lo phục vụ ông chủ bà chủ và các cô các cậu bữa điểm tâm. Trên bàn, là mấy ổ bánh mì nóng hổi, mới lấy từ lò ra.
Sủng chờ, chân tay dư thừa không biết làm gì, bèn cứ thế bẻ bánh mì bỏ vô miệng, một loáng, sạch cả mấy ổ!
Sủng than, chưa bao giờ gặp cái cảnh mấy anh bồi, chị bếp và gia đình ‘người yêu’ thương hại nhìn anh như bữa đó!
Lần khác, cả hai anh Sủng và Quốc gặp nạn, tại nhà anh chàng Tín.
Bữa Tín mời bạn bè đến chơi nhà đó, không có Gấu. Hình như khi đó, Gấu chưa nhập bọn thì phải.

Sủng kể, đó là lần đầu tiên, tao vô một cái toa lét của dân nhà giầu. Ở nhà, mình cứ ngồi chồm hổm. Ông bà, bố mẹ, anh em mình đều ngồi cầu kiểu đó hết, thì làm sao mình có thể tưởng tượng ra được, cái kiểu ngồi ị của dân nhà giầu nó lại khác biệt đến mức như thế!
Anh nói, bữa đó, tao vẫn ngồi chồm hỗm như ở nhà và không thể nào ị nổi!
Sau này, nghe nói, mấy anh bộ đội vô giải phóng Sài Gòn, có anh đã sử dụng cái nơi để ị đó, làm bể nuôi cá!
[Tôi viết ở đây không hề có ý xỏ xiên. Nhưng nghĩ ra được cái việc nuôi cá cảnh ở cái bô nhà cầu, thì… tuyệt thật! Thi vị, và thú vị thật!]
Còn Quốc, thì mắc cái tật lịch sự dởm. Khi người làm đưa ra món đầu tiên, kiểu ăn Tây, thường là một món ăn lỏng ("). Anh lịch sự, khen đi khen lại mãi. Bà cụ Tín bèn gợi ý, cháu dùng thêm dĩa nữa nhé…
Bữa đó Quốc chỉ ăn độc một món cháo! Đâu còn bụng để ăn món khác!
Tín, là bà con Trần Trung Dung. Anh có ông anh Trần Trung Hậu, làm ở toà án Sài Gòn. Anh sau làm bên tòa án nhà binh, uỷ viên chính phủ, như Chất, chắc vậy.
Tín thi tú tài hai cũng lận đận. Rớt mấy năm liền. Thành thử cứ đi thi, là nghĩ rớt. Lần đó, đậu, mà anh vẫn nghĩ là mình thi rớt. Tức cười, tiếu lâm như vậy đó.
Bữa đó, ra bảng. Anh cũng đi coi, cùng với ông anh. Ông anh coi giùm, nói, không có tên mày. Anh cũng chẳng thèm coi lại. Chừng mấy tiếng sau, tôi cũng ghé. Thấy tên, tôi ghé nhà mừng cho bạn. Anh ngạc nhiên, nói, tao coi rồi, rớt rồi. Tôi nói, làm gì có chuyện đó, mày đậu trăm phần trăm. Bà cụ cũng ngạc nhiên, nhưng có vẻ thú vị, nói, hai thằng ra coi lại, bác ở nhà làm món cậu Quốc bữa trước mê lắm, chờ tin mừng!
Bữa đó, cụ ôm thằng Gấu, cười: Nhà này chưa từng được ai đem cho ‘tin mừng’ như thế này bao giờ hết.
Gia đình Tín là dân đạo Thiên Chúa. Người đem tin mừng, là Gấu!
Thú thiệt!
NQT
tanvien.net

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Garden Grove, Nam California (Bình Sa)- - Tại hội trường Thư Viện Việt Nam vào lúc 10 giờ sáng Thứ Bảy này 2 tháng 11 năm 2019, Ủy Ban Vận Động Việt Nam Cộng Hòa Trở Lại do ông Hồ Văn Sinh, Chủ Tịch Ủy Ban Vận Động Việt Nam Cộng Hòa Trở Lại đã tổ chức buổi họp báo nhằm mục đích tường trình lại cuộc hội thảo lịch sử đã diễn ra vào ngày 25 Tháng Mười, 2019
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
“Giang hồ hiểm ác!” là châm ngôn thường được nhắc tới trong các truyện kiếm hiệp của nhà văn Kim Dung. Thực tế giang hồ trong tiểu thuyết và giang hồ ở ngoài đời có lẽ chẳng khác nhau bao nhiêu, như chuyện các tay giang hồ đâm chém nhau tại Sài Gòn, Bình Dương trong mấy ngày qua mà báo mạng VNExpress cho biết dưới đây.
Một nghiên cứu mới của Kaiser Permantente đã đưa ra thông tin đáng lo ngại về tỉ lệ tử vong cao do chứng suy tim. Nhưng có một tin vui: theo một bác sĩ tim mạch, một số loại thuốc tiểu đường có thể cứu nhiều mạng sống, do cũng làm giảm nguy cơ mắc chứng bệnh này.
Những loại thuốc ghi toa là để chữa bệnh, nhưng cũng có thể gây bệnh năng hơn hay tử vong. Hàng năm có khoảng 1.5 triệu người Mỹ chết vì dùng thuốc sai. Nhiều người trong số họ là người cao niên.
Những ai thích ăn nhiều cheese trên pizza nay phải dè chừng: theo Hiệp Hội Xương Hoa Kỳ, ăn quá nhiều cheese và những sản phẩm từ sữa sẽ làm tăng nguy cơ bị ung thư tuyến tiền liệt.
Việc trẻ sơ sinh, trẻ tập bò, trẻ ở tuổi pre-school xem những màn hình (screen) tăng vọt trong thập kỷ qua. Tuy nhiên, giới chuyên gia đang lo ngại việc quan sát màn ảnh tivi, máy tính bảng, điện thoại thông minh đối với trẻ em ở trong độ tuổi quan trọng này có thể làm ảnh hưởng đến sự phát triển não.
Một nghiên cứu mới vừa cho thấy bằng việc chạy bộ- ở bất cứ mức độ nhanh chậm, nhiều ít khác nhau- đều đem lại lợi ích cho sức khỏe, và làm giảm nguy cơ đột tử cá nhân.
Từ Halloween đến Tết Tây là mùa lễ hội, tiệc tùng. Điều này đồng nghĩa với việc ăn nhậu nhiều và… lên cân.
Một chuyên gia khẳng định: rửa tay đúng cách với xà phòng và nước là một trong những cách tốt nhất để phòng ngừa cảm cúm trong mùa cúm hằng năm.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.