Hôm nay,  

Trang Thơ Thơ

12/05/200100:00:00(Xem: 5378)
Tạ từ bầy chim trắng Sydney

Thân tặng thi hữu Đan Phụng và cháu Minh (bún bò Bến Ngự)

Trời vừa sáng chim trời vui ca hát
Ngắm vừng đông ló dạng ở phương xa
Ta chợt nghĩ ngày mai sẽ xa cách
Và không còn mỗi sáng đợi chim ca.

Rồi bình minh Sydney sao lạnh lẽo
Ta và chim là tri kỷ cùng nhau
Chim chia nỗi nhớ nhà cất tiếng hót
Để cho ta vời vợi tháng ngày qua.

Tách trà nóng đậm đà bao thi vị
Ta vẫn nghe lòng lạc lõng bơ vơ
Một gánh nặng tình ta vào năm tháng
Tỏ cùng chim chia sẻ một vần thơ

Xin tạm biệt ta về vùng Tas lạnh
Hẹn một ngày thăm lại Sydney xanh
Ăn tô bún cay, rau chắm, tô canh
Tìm lại được ân tình ngày xưa cũ.

Tình chim nhỏ nặng hành trang cất bước
Lưu luyến hoài qua muôn dặm màu pha
Ta vẫn nhớ trời Sydney chim trắng
Dù mai này biền biệt chốn phương xa.

*
Tas đợi chờ

Tas lạnh lẽo biển chờ sóng thở
Núi đồi hoa tuyết trắng hồn thơ
Trên không gió thổi mây giăng sóng
Thùy dương lặng lẽ... liễu vấn tơ
Đỉnh núi vàng hoa đang chờ đón
Người ơi ta nhắn mãi gắng chờ
Chiều chim về tổ ta bạt gió
Rời xa người mãi khóc mây thơ.

Thanh Tương

*
Ngẩn ngơ

Hôm nay cùng với Cộng Đồng,
Con dâng lên Chúa cuộc sống lưu vong.
Nghìn trùng xa cách, mỏi mong,
Ngày về Quê Mẹ, thỏa lòng ước mơ.
Quê con xa tít, xa mờ,
Cộng nô cưỡng chiếm, cõi bờ tối tăm!
Ba mươi, tháng Bốn, Bảy lăm,
Mặt trời đứng bóng, con nằm ngẩn ngơ...!
Thế sự thay đổi không ngờ,
Binh hùng, tướng dũng... hạ cờ vì ai"

Dương Minh tổng thống con bài,
Mỹ, Cộng, sai khiến làm cai lót đường.
Để Cộng dẵm nát quê hương.
Nhà tan, nước mất, tang thương chất chồng!
Tủi phận con cháu Tiên Rồng,
Bốn ngàn (năm) văn hiến, nay không còn gì.
Còn lại chăng là sầu bi,
Muôn vàn thảm cảnh chia ly gia đình.
Trăm ngàn chiến sĩ hy sinh.
Công lao mây gió... sinh linh oán hờn!

Hận bọn chính trị bán buôn,
Bán dân, bán nước, bán hồn cha ông.
Để rồi mua lấy xiềng gông,
Xích cha, xích mẹ, xích ông trong tù.
Tôn sư Cộng phỉ đần ngu,
Tạo nên thảm cảnh mây mù quê hương.
Dân lành lê lết khắp đường,
Bữa no, bữa đói... muối, tương khó tìm.
Con côi mắt loét... lim dim,
Quả phụ tan nát con tim vì chồng,
Chết Nam, chết Bắc, Biển Đông,
Hay chàng chết bởi xiềng gông Cộng thù!"
Mẹ già ngóng đợi... mắt mù,
Dáng con chẳng thấy, bao Thu, Xuân về...
Lòng mẹ, những tái, cùng tê.
Con ơi, con hỡi, sơn khê nơi nào!"
Ngước nhìn, mẹ hỏi trăng sao:
"Trăng ơi, sao hỡi, chốn nào con tôi.
Có còn thấy ánh mặt trời,
Có còn về lại quê tôi, hay là...
Xác thân tan nát trường xa,
Dưới lằn pháo đạn quân ma già Hồ.
Thây nằm phơi xác không mồ,
Không hoa, hương khói, tôn thờ hồn thiêng!""
Triệu người bỏ nước, vượt biên,
Sống phận tầm gửi, khắp miền năm châu.
Thương cha, nhớ mẹ, u sầu.
Chồng vợ ly tán, biết đâu ngày về!"
Thương binh què cụt, lết lê.
Bị đày "kinh tế", trốn về hè sương.
Đêm ngày lây lất khắp đường,
Cháo ăn không đủ, thân xương phơi trần!
Hằng triệu kẻ tù cơ bần,
Binh hùng, tướng dũng, cán, dân Cộng Hòa.
Đều bị tội ngụy.. đày xa,
Rừng thiêng, nước độc, xót xa kêu trời.
Đêm ngày lao động rã rời,
Cháo cơm chỉ đủ cầm hơi ngày tàn.
Gục đầu nức nở, than van...
Trời ơi, Chúa hỡi, Việt Nam anh hùng.
Sao lọt tay Cộng điên khùng,
Ngu xi, dốt nát, bần cùng toàn dân.
Áo chăn chia sớt từng phân,
Ba miền đói rách... gạo cân từng lạng.
Trẻ thơ thất học lang thang,
Người già lết phố, ngơ ngàng, khùng điên!

Chúa ơi, Chúa thật dịu hiền,
Quê hương con đó, triền miên Cộng thù.
Con xin thấy lại trăng thu,
Con xin sớm hết Cộng thù quê hương.
Con xin thù, bạn yêu thương,
Con xin triệu kẻ tha phương trùng phùng,
Cùng nhau góp mặt anh hùng,
Chung lưng, hiệp sức... phục hưng "Việt Hùng".
Để Nam, Trung, Bắc vui chung,
Hòa bình, dân chủ, hưởng cùng tự do.
Nhà nhà xum họp, chăm lo...
Người người áo ấm, cơm no đề huề.
Chồng vợ, trọn nghĩa phu thê.
Không còn thảm cảnh xa quê đoạn trường.
Ba miền kết hiệp yêu thương,
Dựng xây công xưởng, nhà trường, vườn chơi...
Trẻ, già, trai, gái... thảnh thơi,
Sống thật xứng đáng cuộc đời vị nhân.
Cùng nhau cảm tạ hồng ân,
Tiến dâng lên Chúa: Nước, dân "Việt Hùng".

Joseph Duy Tâm

*
Tình buồn của thế hệ

Sương mờ thấp thoáng, mút tầm khơi,
Kỷ niệm lung linh, nét nhạt mờ.
Nhớ thuở gian truân thời gió loạn,
Thương đời sương phụ, vạn lời thơ.

Núi rừng trùng điệp, khoảng đường xa,
Gồng gánh nghĩa tình, bao thiết tha.
Chôn chặt nỗi niềm, theo tháng nhớ,
Thời gian giết chết, tuổi trăng ngà.

Từng năm, từng tháng, tính từng giờ,
Nhung nhớ hằng đêm, theo giấc mơ,
Trằn trọc năm canh, nghe gió thở,
Âm thầm tìm mối nhện giăng tơ.

Rồi mưa, rồi nắng, gió sương rơi,
Thấp thoáng thời gian mãi mãi trôi.
Tủi nhục hờn câm, ôm uất nghẹn,
Canh thương, khắc nhớ, dạ bồi hồi.

Sài gòn vắng vẻ, đã bao ngày,
Nhung nhớ buồn tênh, tỉnh tỉnh say.
Ngoài ngõ mưa rơi, đêm tịch mịch,
Chuyến đi, trả nợ kiếp làm trai.

Một lần tạm biệt, một lần thôi,


Hơn chục niên qua, vùn vụt trôi,
Nhận tuyết, ôm sương, đầu đã bạc,
Mơ màng, câm lặng, mắt xa xôi.

Trầm ngâm suy gẫm chuyện ngày xưa,
Mấy độ phong sương, kiếp sống thừa.
Tuổi trẻ, gởi theo ngày loạn lạc,
Quê hương, tan biến, một chiều mưa.

Mưa rơi, mù mịt, phố phường buồn,
Xuyên suốt canh dài giọt mưa tuôn,
Màng trắng giăng giăng, mờ ảo ảo,
Từ đây, khởi điểm chuyện đau thương.

Những năm, nhiều tháng đốn cây rừng,
Nặng trĩu trên vai, mác giắt lưng,
Khí núi mờ mờ, màu xám đục,
Âm thầm từng bước, đôi chân rung.

Mồ hoang ai đó, nấm mồ hoang"
Bè bạn ra đi, dứt buộc ràng,
Nhắm mắt, thảnh thơi, biệt cõi thế,
Quên thù, xóa hận, hồn lang thang.

Người ơi! Còn nhớ một đêm nào"
Dưới túp lều tranh, gió thét gào,
Nhạc khúc Thiên Thai, đêm vắng lạnh,
Ngước nhìn mái lá, điểm vì sao.

Xa rồi thuở ấy, mộng khanh hầu,
Đất khách âm thầm, kiếp ngựa trâu,
Duyên nợ ba sinh không trọn kiếp,
Mất danh, hết lợi, cuộc tình sầu.

Từ Nguyên

*
Sân cỏ, sân nhà

Thân tặng dân ghiền đá banh

Thứ Bảy này đây F.A Cúp (*)
Coi đài Sắc Tộc nhé dân ghiền
Liverpool phe ta áo đỏ
Phe địch ô kìa Arsenal
Ra quân tất cả đều dưới trướng
Hai gã cáo già "Phú Lang Sa"
Đám gà trống Pháp đang có giá
Gáy ó vang trời bên đất Anh
Áo đỏ trung phong trự đen xì
Ông thần nước mặn tên Heskey
Michael Owen nhanh như cắt
Chỉ tội nhỏ con đá rất chì
Tiền vệ cáo già lão Hamann
Xuất thân từ đất Germany
Fowler thủ quân bên áo đỏ
17 Gerrard trẻ rất lì
Seaman thủ thành Arsenal
Keown trung vệ bức thành đồng
Lên công về thở Adam đó
Cánh phải Dixon đã bao thầu
Ueira linh hồn ở giữa sân
Tay này chuyên tổ chức tấn công
Henry sáng chói cùng Wiltord
Cộng với Bergkamp kể như trùm
Điểm qua cầu thủ để coi giò
Để xem bọn họ đá làm sao
Nếu mà đêm trước chơi sân nhỏ
Cầm chắc hôm sau mệt bơ phờ
Chẳng biết miêu nào cắn miêu nào
Bên thì tám lạng kẻ nửa cân
Mọi quyền quyết định: vua sân cỏ
Hoặc bởi bên xui tại số trời
Sân lớn già này không chơi nổi
Thôi đành sân nhỏ đá lai rai
Cuối tuần bày trận cùng bà xã
Sân lạ không chơi chỉ sân nhà.

Lão tướng về chiều

*
Từ tâm

Mình về trồng mấy hàng rau
Che ngang mái lá tô màu nắng hanh
Với tay dọn chỗ tu hành
Nghìn trang kinh vẫn tươi xanh trong lòng
Một mình ngồi ở ven sông
Thấy tôi con nước theo dòng trôi đi.

Cúi hôn ngọn cỏ xanh rì
Vườn ai hoa bí nở kỳ thượng ngươn
Ai đi khất thực đầu thôn
Màu trăng sáng cả càn khôn trên đồi
Dường như có một nụ cười
Vẫn hằng hữu ở môi người từ tâm.

Lý Thừa Nghiệp

*
Chiếc găng tay

Nhớ đêm giá lạnh đưa em
Taxi quanh quẩn thấy thêm bực mình
Dẫu sao cũng trọn nghĩa tình
Em về tới chốn là lòng anh vui...
Nhưng khi quay lại lẻ loi
Thấy sao lạnh cóng đôi tay thế này
Tìm tòi chẳng thấy, ô hay!
Rơi đâu một chiếc găng tay mất rồi"
Đành mang một chiếc mà thôi,
Thương thay chiếc bạn nó rơi đường nào"
Lạ ghê, chẳng bước qua cầu,
Gió thì đâu có, đường nào nó bay..."
Nhưng khi em điện mới hay!
Em mang nhầm chiếc găng tay theo về,
Vui, buồn nên viết tựa đề,
Găng tay cách biệt chia lìa lứa đôi.
....
Mong là tạm biệt mà thôi
Mai em mang đủ nó thời bên nhau

Tâm Nguyên

*
Đất Quảng

Riêng kính tặng cụ Phan Vỹ

Mở rộng về nam đây đất Quảng
Bước mở đầu Nam tiến của giang sơn
Cùng Nam Quan, Cà Mau một giải liền
Quê hương Việt bốn ngàn năm tươi đẹp.

Ôi đất Quảng có đi rồi thêm nhớ
Mà ở thêm thương ai nỡ dứt tình
Rượu hồng đào nghe quen dù chưa nhấm
Đất nảy mầm chờ mưa thấm vươn lên.

Quê hương của lịch sử mãi ghi tên
Nơi sản sinh nhiều anh hùng, hào kiệt.
Nơi con người dặn nhau lòng khí tiết
Cùng cha ông làm rạng rỡ sử Việt nhà.

Nơi Ngũ Phụng cùng về cho người rạng mặt
Để vang danh Ngũ Hổ, Tứ Kiệt nhân ra
Rồi Tây Du - Cần Vương như chuỗi ngà
Khai trí dân Nam - gọi nhau cứu nước.

Ôi đẹp thay những con người đi trước
Để quê hương linh kiệt cháu con noi
Sử đấu tranh từng thế hệ đem soi
Mà gìn giữ giang sơn này - đất Việt.

Ôi đất Quảng cháu con lòng tha thiết
Mây ngũ hành quyện sóng nước sơn chà
Sông Thu Bồn xuôi ngược điệu hò ca
Đem tươi mát tưới về Hòa vang - Cồn nổi.

Ôi đất Quảng lòng cháu con vời vợi
Ăn tô mì khoe hương vị trái Nam trân
Chẳng chia xa - lòng chẳng ngại ngần
Tay bắt mặt mừng chào nhau - Xứ Quảng...

Lê Văn Bá

*
Bạn tôi

Riêng tặng hai thi lão TT&ĐP)

Bạn tôi khắp bốn phương trời,
Kẻ còn ở lại, kẻ rời quê hương.
Bạn tôi chẳng phải giàu sang,
Đầu đen máu đỏ..., Việt Nam... đấy là...
Bạn tôi người đã quá già,
Răng long tóc bạc thế mà vẫn tươi.
Có ông tuổi quá nửa đời,
Có bà tới tám chín mươi tuổi ngoài.
Da nhăn, da trổ đồi mồi,
Khi đi chống gậy, khi ngồi tựa lưng,
Bạn tôi ở tận Meo-Bần.
Úc-Châu, Mỹ, Pháp kẻ gần người xa,
Quens-land - Tas-ma-nia.
Bốn phương tám hướng là nhà bạn tôi.
Dẫu cho cách biệt phương trời
Xa xôi vẫn nhớ đến người tri âm.
Mượn vui xướng họa ca cầm,
Đem chia tâm sự với trăng gió gầy,
Bạn tôi ở thế gian này,
Buồn vui mây nước... tối ngày làm thơ...

Việt Nhi

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cụ bà Ruth Kundsin ở Quincy chứng minh rằng người ta không bao giờ quá già. Dù đã 103, bà vẫn tập thể dục có thể khiến những người trẻ tuổi nhìn cũng cảm thấy… mệt!
Hiện nay, thành phố Lawrance- Kansas đang nhộn nhịp phát triển. Thành phố có Đại Học Kansas này đã lọt vào top 20 trong bảng xếp hạng Bloomberg Brain Concentration Index.
Sáu mươi ba phần trăm người Mỹ nói rằng họ ủng hộ tự do của người khác để thực hành tôn giáo tại nơi làm việc hoặc ở nơi khác trong cuộc sống "ngay cả khi điều đó tạo ra sự áp đặt hoặc bất tiện cho người khác"
Cựu nhân viên của Fox News, Shepard Smith cho biết ông đang quyên góp 500,000 đô la cho Ủy Ban Bảo Vệ Các Nhà báo, theo báo New York Times cho biết.
Theo quy định mới, kể từ ngày 1/1/2020, các hãng hàng không không được thuê máy bay đã xử dụng quá 10 năm, tính từ ngày xuất xưởng đến thời điểm nhập vào Việt Nam
Westminster (Bình Sa) Tại văn phòng tòa soạn Việt Báo vào Thứ Ba ngày 19 tháng 11 năm 2019, phái đoàn Ủy Ban Góp Ý với Ủy Ban Xây Dựng Đài Tưởng Niêm Hoàng Sa gồm có các cựu Sĩ Quan Hải Quân Nguyễn Mạnh Chí, HQ. Lê Bá Chư và HQ. Đặng Thành Long đã đến thăm tòa soạn Việt Báo, sau đó trình bày một vấn đề khá quan trọng để nhờ tòa soạn loan tin.
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Trộm kỹ thuật của Hoa Kỳ, Nhật Bản, Anh quốc, Pháp quốc… Lấn chiếm Biển Đông của VN, Philippines… Bây giờ TQ cũng chôm cả văn hóa VN, nói rằng áo dài VN là truyền thống thời trang Trung Hoa…
Mùa lễ đến gần, cũng là mùa mà nhiều người sẽ lên cân, và mất đến cả vài tháng sau để xuống trở lại. Đối với nhiều người Mỹ, “mùa lên cân” bắt đầu từ tháng 10, và đạt đến đỉnh điểm là Mùa Giáng Sinh. Thủ phạm không đâu xa, là đủ loại kẹo từ Halloween, đến gà tây Thanks Giving, tiếp nối đến chocolate Christmas.
Theo một nghiên cứu mới, việc bỏ thuốc sẽ gẫn đến một sự thay đổi lớn về hệ vi khuẩn trong ruột. Tuy nhiên, việc thay đổi này có tác dụng như thế nào thì cần phải có nghiên cứu thêm.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.