Hôm nay,  

Quay Đầu Là Bờ...

23/09/201200:00:00(Xem: 17269)
Trong một chế độ dân chủ thực sự, tất cả quyền lực cao nhất thuộc về người dân. Và thực tế, từ độc tài tới dân chủ có khi rất là nhanh: hễ quay đầu là bờ....

Dân chủ, có nghĩa chính quyền không nằm luôn luôn trong tay một đảng nào, mà chính quyền phảỉ là của người dân. Người này làm việc không được, là sẽ bị dân chúng bỏ phiếu cho về vườn. Đảng kia làm việc hỏng, là dân chúng sẽ bỏ phiếu mời về hưu. Như thế, chế độ mới thực sự là của dân, do vân và vì dân.

Nếu không như thế, người dân trở thành kẻ bị cai trị, tiếng nói của dân không được lắng nghe, và tài sản của người dân dù là biển rừng hầm mỏ đều bị cán bộ băm xẻ mà không cơ quan quyền lực nào ngăn cản được – vì chống tham nhũng phảỉ thực sự từ người bảo vệ quyền dân, độc lập hẳn với các cơ quan quyền lực chính phủ.

Nhưng chuyện bây giờ tại VN là, cơ quan chống tham nhũng là trong tay của ai: trong những chuyện bàn mấy tháng qua là người anh Ba Dũng kình nhau với người của anh Tư Sang, khởi sự từ chuyện bà Đặng Hoàng Yến phe anh Tư bị phe anh Ba đánh văng khỏi ghế đại biểu quốc hội.

Còn quyền lực chống tham nhũng: nếu trong tay Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng thì tham nhũng của cán bộ đàn em sẽ được Dũng bao che, nếu trong tay Tổng Bí Thư đảng Nguyễn Phú Trọng thì các cấp đảng sẽ rủ nhau bưng bít tham nhũng... Và nếu trong tay anh Tư Sang thì cũng là chung một “ngôi làng thiên đường xã hội chủ nghĩa” của các quan lớn.

Một số nhà phân tích nói rằng những cơ hội dân chủ đa đảng đã hiển lộ trong bản Tuyên Ngôn Độc Lập ngày 2/9/1945 do ông Hồ tuyên đọc ở quảng trường Ba Đình. Có đúng như thế không? Có đúng rằng nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà là “chính thể cộng hoà do nhân dân làm chủ” hay không? Tác giả Lê Anh Hùng qua bài “Cái giá của sự tự do là sự cảnh giác thường trực” trên mạng Bauxite VN đã tin như thế, khi dẫn ra rằng vào ngày 13/9/1945, tức chỉ 11 ngày sau Lễ Tuyên ngôn Độc lập, dẫn câu “xét vì tự do hội họp là một trong những nguyên tắc của chế độ dân chủ cộng hoà”, ông Hồ “đã ban hành Sắc lệnh Số 31, theo đó những người tổ chức biểu tình chỉ việc phải khai báo với uỷ ban nhân dân sở tại trước 24 giờ.”

Có lẽ, suy luận như thế không nói lên đúng căn để của chế độ, bởi vì thực tế là vào lúc đó người dân Việt Nam đã quen thuộc với rất nhiều cuộc biểu tình, từ Nam ra Bắc, quen thuộc với rất nhiều phong trào từ thiện cứu đói, quen thuộc với rất nhiều cuộc tụ tập hội họp của các đoàn thể như Hướng Đạo, Phật Hóa Phổ...

Và như thế, bản văn của ông Hồ quy định rằng biểu tình phải thông báo trước 24 giờ có thể là một sách lược để kềm xiết biểu tình khéo léo: vì trước đó, dân chúng Việt Nam đã từng biểu tình hàng chục ngàn người. Trong đó nổi bật nhất là ngày lễ tang cụ Phan Chu Trinh.

Tự Điển Bách Khoa Wikipedia viết, trích:

“...Hơn 6 vạn người dân đã đến Sài Gòn, không phân biệt chính trị, đảng phái, tôn giáo tham dự, đã đưa linh cữu Phan Châu Trinh đến nghĩa trang của hội Gò Công tương tế lúc 6 giờ sáng ngày 4 tháng 4 năm 1926.

“Ngày đi chôn, dân chúng sắp hàng dài đi dọc đường Pellerin, qua Norodom, quẹo Paull Planchy đến Phú Nhuận rồi thẳng lên Tân Sơn Nhất. Hàng chục ngàn người nghiêm trang, tay đeo băng tang xếp hàng đi, có thanh niên của Đảng Jeune Annam giữ gìn trật tự suốt dọc đường. Một đám tang lớn chưa từng có ở Sài Gòn, đám tang thể hiện sự giác ngộ của quần chúng, đám tang là tấm lòng của đồng bào đối với nhà ái quốc suốt đời chỉ nghĩ đến dân”. —Nguyễn Thị Minh, Nguyễn An Ninh – “Tôi chỉ làm cơn gió thổi”...”

Bất chấp sự ngăn cản của chính quyền thực dân, phong trào làm lễ truy điệu Phan Châu Trinh được tổ chức rộng rãi ở khắp ba kỳ, trở thành một sự kiện chính trị nổi bật lúc bấy giờ...” (hết trích)

Như thế, lệnh ông Hồ quy định biểu tình phảỉ thông báo là hành vi chiến thuật, chỉ muốn xiết bớt quyền này của dân VN.

Tuy nhiên, tác giả Lê Anh Hùng đã bày tỏ một sự thật rằng quyền tự do của người dân VN đã bị chính nhà nước của ông Hồ từ từ xiết lại. Tác giả viết sau đó trong bài, trích:

“...Trong bài phát biểu ra mắt cương vị chủ tịch Đảng Dân chủ Tự do Đức (FDP) ở Rostock trung tuần tháng 5/2011, chính trị gia người Đức gốc Việt Philipp Rưsler đã so sánh hệ lụy khi người ta hạn chế tự do từng chút một với một câu chuyện ngụ ngôn về con ếch. Nếu ném con ếch vào nồi nước nóng nó sẽ phản xạ tức thì, nhảy ra khỏi nồi ngay. Nhưng nếu ném nó vào nồi nước lạnh rồi đun nóng dần thì nó sẽ nằm yên cho đến khi bị luộc chín. Hạn chế quyền tự do từng chút một rốt cuộc sẽ dẫn tới kết cục như vậy, bởi xã hội dần dần bị mất khả năng đề kháng...”(hết trích)

Trong khi đó, đất nước Miến Điện – không cần tới một ông Hồ, không cần tới một “đảng vinh quang, vĩ đại” và không cần tới đường vinh quang xây xác 3 triệu mạng người... -- lại đang hiên ngang làm một cử chỉ tuyệt vời: quay đầu là bờ...

Bản tin RFI hôm Thứ Ba cho biết, theo tin từ đảng đối lập của bà Aung San Suu Kyi, khoảng 60 tù nhân chính trị đã được phóng thích hôm 18/09/2012, trong khuôn khổ lệnh ân xá thêm 500 tù nhân, được chính quyền Miến Điện loan báo hôm qua.

Nine Nine, thành viên của Liên đoàn Quốc gia Vì dân chủ cho AFP biết, có khoảng 60 người tù chính trị đã được trả tự do, trong khi tổng số tù chính trị tại Miến Điện được ước tính khoảng 300 người. Hiệp hội hỗ trợ tù nhân chính trị (AAPP), có trụ sở tại Thái Lan, khẳng định con số 58 người vừa được phóng thích.

Còn phong trào đấu tranh cho dân chủ, mang tên "Thế hệ 88", nói rằng khoảng một trăm tù chính trị có thể được ân xá trong đợt này, nhưng hôm nay chỉ có thể xác nhận 15 trường hợp. Trong số các tù nhân chính trị vừa được thả, có ít nhất tám thành viên của Liên đoàn Quốc gia Vì dân chủ, được ra khỏi nhà tù nổi tiếng Insein ở Răngun.

RFI nhắc rằng, sau khi tập đoàn quân sự cầm quyền từ nửa thế kỷ nay giải thể vào tháng 3/2011, các cựu tướng lãnh lên lãnh đạo chính phủ mới đã liên tục đưa ra những cải cách. Đáng chú ý nhất là việc cho phép lãnh tụ đối lập Aung San Suu Kyi tham gia tranh cử và nay đã trở thành đại biểu Quốc hội, và trả tự do cho hàng trăm tù chính trị, trong đó có những lãnh tụ cuộc nổi dậy năm 1988. Đợt ân xá mới này diễn ra trong lúc bà Aung San Suu Kyi đến Mỹ hôm Thứ Hai 17-9-2012 trong chuyến viếng thăm ba tuần, còn Tổng thống Thein Sein cũng sẽ công du Hoa Kỳ tuần tới.

Một bản tin khác của RFI cũng cho biết, hàng trăm người Miến Điện trong đó có nhiều tu sĩ Phật giáo, hôm Thứ Ba 18/09/2012, tập họp tại Răngun để kỷ niệm «cuộc cách mạng áo cà sa» năm 2007. Đây là lần đầu tiên các nhà đối lập tổ chức được lễ kỷ niệm cuộc nổi dậy từng bị tập đoàn quân sự đàn áp làm hàng chục người thiệt mạng.

Dammha, một nhà sư đã từng ở tù hơn bốn năm nói với AFP : «Những năm qua chúng tôi không tổ chức được một buổi lễ như thế này vì đang còn bị tù, nhưng chúng tôi vẫn cầu nguyện cho những người đã hy sinh».

RFI ghi nhận thêm: “Buổi lễ kỷ niệm được các nhà sư từng bị tù đày tổ chức trong một ngôi chùa ở ngoại ô Răngun. Họ bị giam cầm vì đã tham gia các cuộc biểu tình diễn ra vào tháng 9/2007, thu hút hàng trăm ngàn người tham gia...”

Tại sao Việt Nam không như thế được? Tới một quyền biểu tình đơn giản cũng bị cấm... Hóa ra, thiên đường chủ nghĩa xã hội kiểu Ba Đình thực ra chỉ là một nồi nước sôi luộc ếch.

Tại sao không đơn giản quay đầu là bờ... để trút hết mọi nỗi khổ đau, hờn oán nhiều thập niên nhằm chung sức xây dựng một quê hương Việt bền vững, dân chủ, tự do, phú cường?

Ý kiến bạn đọc
26/09/201210:03:08
Khách
Quay đầu là bờ... Tất nhiên là đúng nhưng phải quay đầu như thế nào phù hợp với thực tế Việt Nam . Quay đầu không phù hợp với thực tế Việt Nam là chết - quay đầu theo Lộ Trình Dân Chủ 2 Giai Đoạn là đúng nhất. Điều này giúp ĐCSVN trường tồn dưới dạng 2 đảng kế thừa trong hệ thống chính trị dân chủ xã hội lưỡng đảng - về chính trị giống y hệt như hệ thống chính trị lưỡng đảng của Mỹ
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạp chí Văn Học Mới số 5 dày 336 trang, in trên giấy vàng ngà, bìa tranh nghệ thuật của Nguyễn Đình Thuần, sáng tác từ hơn 50 nhà văn, nhà thơ, nhà biên khảo và phê bình nghệ thuật.- Văn Học Mới số 6 sẽ ấn hành vào tháng 3/2020, có chủ đề về nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ Nguyễn Đình Toàn
Một tuyệt phẩm thi ca gồm những bài thơ dị thường chưa bao giờ xuất hiện bất cứ đâu, viết bởi một thi sĩ dị thường. Tựa: Tuệ Sỹ Ba ngôn ngữ: Việt - Anh - Nhật Dịch sang tiếng Anh: Nguyễn Phước Nguyên Dịch sang tiếng Nhật: G/s Bùi Chí Trung Biên tập: Đào Nguyên Dạ Thảo
Mùa thu là cơ hội bước sang trang mới khi nhiệt độ bắt đầu dịu lại. Trong mùa này, người dân California không cần mở điều hòa không khí lớn hết cỡ và cũng còn quá sớm để lo chạy máy sưởi.
Garden Grove xin mời cộng đồng tham gia chương trình đóng góp tặng quà cuối năm nhằm mang lại niềm vui, hy vọng và giúp đỡ cho những trẻ em địa phương không có quà trong mùa lễ Noel.
Ngồi niệm Phật miên man, dù cố tâm vào Phật hiệu nhưng hôm nay vẫn không sao “ nhập” được, đầu óc nó cứ văng vẳng lời anh nó lúc sáng: - Tu hú chứ tu gì mầy!
Một đường dây buôn người bán qua TQ do một phụ nữ Việt là nạn nhân buôn người trước đây tổ chức vừa bị phát hiện và bắt 2 người tại tỉnh Nghệ An, miền Trung Việt Nam, theo bản tin hôm 5 tháng 12 của Báo Dân Trí cho biết.
Điều trần luận tội đầu tiên của Ủy Ban Tư Pháp Hạ Viện đã nhanh chóng nổ ra cuộc đấu đá nội bộ đảng phái hôm Thứ Tư, 4 tháng 12 năm 2019, khi các nhà Dân Chủ cáo buộc rằng Tổng Thống Donald Trump phải bị truất phế khỏi chức vụ vì tranh thủ sự can thiệp của nước ngoài vào cuộc bầu cử ở Hoa Kỳ và đảng Cộng Hòa giận dữ vặn lại không có căn cứ cho hành động quyết liệt như vậy.
Đó là cuộc khảo sát của công ty tài chánh WalletHub đối với 182 thành phố khắp Hoa Kỳ, để xếp thứ tự an toàn nhất cho tới bất an nhất. Cuộc nghiên cứu dựa trên 41 thước đo liên hệ tới an toàn
Cảnh sát đã bắn chết một người đàn ông cầm dao tại El Monte, Nam California hôm Thứ Hai.
Một phần thưởng 50,000 đô la được đưa ra để bắt một người đàn ông của thành phố Burnaby đã bị truy nã trước đây vì tội rửa tiền như một phần của nhóm tội phạm có tổ chức người Việt Nam hoạt động tại Canada và Hoa Kỳ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.