Hôm nay,  

Thiếu Tế Nhị

20/08/199900:00:00(Xem: 6324)
Ai ai cũng có thể biết rằng hiệp ước thương mại vừa được ký kết, dù là trên nguyên tắc, giữa Hoa kỳ và Cộng sản Việt nam, sẽ mở đường cho cho nhiều sự hợp tác mới giũa hai nước, chứ không phải chỉ riêng có phương diện kinh tế, tài chánh hay thương mại.
Chính vì thế mà cũng không ai ngạc nhiên khi được biết bà Madeleine Albright, bộ trưởng ngoại giao Hoa kỳ sẽ viếng thăm Việt nam vào ngày 6 tháng 9 tới đây, dù là chỉ để nói chuyên nhân quyền như tin báo chí loan báo. Cùng với tin đó cũng có tin cho biết rằng ông William Cohen, bộ trưởng Quốc phòng Mỹ cũng ngỏ ý muốn đến thăm Việt nam 3 tuần lễ sau bà Albright.
Việc nhiều nhân vật quan trọng bực nhứt của chính phủ Hoa kỳ đến thăm tới tấp Việt nam như vậy đặt Cộng sản Việt nam vào một tình thế khó xử đối với quốc gia anh em “môi hở răng lạnh”, nên việc ông William Cohen muốn đến thăm Việt nam đã bị từ chối. Và đây không phải là lần thứ nhứt mà lần thứ hai, bộ trưởng quốc phòng Mỹ bị từ chối. Điều nầy chứng tỏ rằng chính sách của Hoa kỳ đối với CSVN thiếu tế nhị, nếu không muốn nói là quá sổ sàng, đến nổi một nhân vật chính thức của Mỷ tại Hà nội - có lẽ là nhân viên sứ quán Hoa kỳ - xin được dấu tên, hiểu rỏ việc đó hơn ai hết nên đã tuyên bố rằng còn lâu...lâu lắm ông Cohen mới có thể tới thăm Việt nam.
Thật vậy, việc ký kết bản thương ước Việt-Mỹ là một bước tiến xáp lại gần nhau giữa hai kẻ thù của 30 năm trước. Sự xáp lại gần nhau đó không được nhiều giới người tán thưởng hay chấp nhận, nhứt là đối với người “anh em” phương Bắc của CSVN. Có ở Hà nội người ta mới thấu rõ được áp lực “ngàn cân” mà Hà nội phải chịu đựng đối với người “anh em” đó. Áp lực đó đã được thể hiện trên nhiều phương diện, từ quân sự đến chính trị và kinh tế mà CSVN phải cắn răng đối phó dù trên bề mặt vẫn “anh anh em em”. Sự xáp lại gần nhau giữa Hà nội và Hoa thịnh đốn không bao giờ được Bắc kinh nhìn với đôi mắt thiện cảm và điều đó đáng lý phải được Hoa kỳ thấu hiểu thay vì gây cho Hà nội những phiền phức khó xử đối với người “anh em” phương Bắc.

Tình trạng khó khăn đó của CSVN không ai là không thấy, trừ ông William Cohen, vì chủ quan hay vì một lý do nào khác đã không nhận thức được. Và người ta tự hỏi việc gì mà ông William Cohen muốn tới thăm Việt nam trong lúc nầy" Cam Ranh, bán võ khí hay tìm một “bạn đường chiến lược” (Strategic partnership)"
Chắc chắn là CSVN cũng muốn những việc đó, đặc biệt là việc tân trang lại cho quân đội họ. Đã một phần tư thế kỷ qua, từ ngày CSVN cưởng chiếm được miền Nam, tất cả vũ khí của họ ngày nay chỉ là một mớ sắt vụn, từ những khẩu AK tới các phi cơ chiến đấu qua những xe tăng T54. CSVN để đối phó với áp lực từ phương Bắc,lo ngại về bài học thứ hai, thứ ba của người anh em “môi hở răng lạnh”, phải nghĩ tới việc hiện đại hóa quân đội của mình như Đặng tiểu Bình lo việc hiện đại hóa quân đội của Trung quốc vậy. Trên thế giới ngày nay, quốc gia nào, Nga hay Trung quốc, có thể giúp CSVN thực hiện việc hiện đại hóa đó, nếu không phải là chỉ có Hiệp chúng quốc Hoa kỳ"
Vì thế nếu ông William Cohen không qua Việt nam - mà việc gì phải qua - thì có một hôm nào đó, thình lình người ta thấy bộ trưởng quốc phòng Cộng sản Việt nam khăn gói lên đường để gỏ cửa phòng làm việc của bộ trưởng quốc phòng Mỹ tại Ngủ giác đài. Chuyên đó đối với các giới quan sát tại Hà nội, chẳng có ai ngạc nhiên nên vì thế có nhân vật Hoa kỳ kia ở Hà nội mới nói lên rằng bộ trưởng quốc phòng William Cohen còn lâu, lâu lắm mới có thể đến thăm Việt nam.
Việc gì phải tới sẽ tới, có gì mà vội hở ông Cohen! Giao thiệp với nhau cần phải hiểu rỏ nhau, và đặc biệt là đối với người phương Đông sự thiếu tế nhị và sổ sàng là điều đáng tránh nhứt. CSVN sẳn sàng làm tay sai cho Hoa kỳ để tồn tại, nhưng xài dược hay không lại là một vấn đề khác.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tháng 12 sắp đến năm nay 2019, là tháng cuối cùng trước khi Hiệp Ước Thành Đô được áp dụng. Năm tới, 2020, Việt Nam sẽ chánh thức do Nhà cầm quyền Tàu Cộng kiểm soát …... Con đường đấu tranh để Việt Nam thoát khỏi quỷ đạo Cộng Sản Tàu e rằng bế tắc!
Lời Tòa Soạn: Họa sĩ Duy Thanh vừa từ trần vào giờ 9:30 PM, đêm Chủ Nhật 24/11/2019 tại bệnh viện General Hospital San Francisco, tại thành phố San Francisco, California.
Trong khi nhiều người Trung Quốc nhờ công dân Việt Nam đứng tên lập công ty, bơm tiền mua nhà đất ào ạt tại các thành phố du lịch ven biển, xem như đầu tư bất động sản và xây khu nghỉ dưỡng… một số công ty khác lặng lẽ thâu tóm, mua lại nhiều công ty Việt Nam để nắm chặt cổ họng nền kinh tế Việt…
Tội phạm Trung Quốc đóng giả cảnh sát, công tố viên để lừa đảo trực tuyến chuyển hướng sang Đông Nam Á khi bị trấn áp tại quê nhà.
COPENHAGEN - Đan Mạch nhận trọng trách dẫn đầu kế hoạch huấn luyện không tác chiến tại Iraq từ cuối năm 2020.
Theo báo cáo mới nhất của Cục điều tra liên bang Mỹ (FBI), các hãng sản xuất xe hơi Mỹ trở thành mục tiêu tấn công hàng đầu của tin tặc trong năm 2018.
Tăng sĩ Phật Giáo Thiền Tông Gregory Filson đang đạp xe xuyên qua nước Mỹ trong một nỗ lực nối kết với đất mẹ và nâng cao ý thức về bệnh Alzheimer’s.
Cảnh Sát Tiểu Bang Massachussetts trở thành đơn vị đầu tiên thử nghiệm Spot, một loại robot chó, được chế tạo bởi Boston Dynamics, để tham gia các đơn vị tháo dỡ bom.
Giá nhà tại 20 thành phố Hoa Kỳ đã tăng cao hơn dự kiến trong tháng 9, cho thấy tín hiệu rằng giá trị nhà đang ổn định ở mức cao, và nhu cầu nhà ở vẫn cao. Đây là đợt tăng giá đầu tiên kể từ năm 2018.
Ronna McDaniel – Chủ Tịch Uy Ban Quốc Gia Đảng Cộng Hòa (RNC)- đã tuyên bố hôm 26/11 rằng: hành động đầu tiên của tỉ phú Michael Bloomberg khi chính thức tuyên bố tranh cử ửng viên tổng thống đảng Dân Chủ không khác nào cộng sản.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.