Hôm nay,  

Thơ Cù Nèo

28/02/200300:00:00(Xem: 5943)
Vịnh Cái Gọi Là “Nhân dân làm chuœ”

Trời ơi! Thưœ ngó xuống coi đi,
“Đầy tớ nhân dân” cái kiểu gì"
Tiền bạc gom vô đầy tuœ sắt,
Hột xoàn cất giấu chật va ly.
Thằng nào, thằng nấy đều no đuœ,
Đứa kỉa, đứa kia cứ mập phì.
Chỉ tội cho thằng cha chuœ nó,
Quanh năm suốt tháng độn khoai mì.

“Bác Hồ” Dốt Ca Dao Tục Ngữ

Trong cuốn kể chuyện thành ngữ, tục ngữ, do cái gọi là “Trung tâm khoa học xã hội nhân dân quốc gia viện ngôn ngữ học Hà Nội xuất baœn năm 1994” (sao mà dài hơi thế) trang 22-23, có đoạn viết như sau: “Trong câu thơ: Dân bị hai tròng vào một cổ, ta liều trăm đắng với ngàn cay. Chuœ tịch Hồ Chí Minh đã sưœ dụng thành ngữ một cách độc đáo: người vừa đaœo trật tự, vừa chia cách các thành ngữ một cổ hai tròng, trăm đắng ngàn cay nhằm đạt hiệu quaœ cao hơn trong cách thể hiện tư tươœng và tình caœm cuœa mình... “(sic). Đọc đoạn quaœng cáo trên, đứa Nam Man viết bài này:

Chaœ biết ba thằng Vẹm nghĩ sao,
Mà khen bác nó quá ồn ào.
“Chia” vầy đã chẳng hay ho mấy,
“Đaœo” thế, càng không bóng bẩy nào.
Chắc “bác” chưa hề coi tục ngữ,
Nên “người” chaœ thể thuộc ca dao.
Ngu đà boœ mẹ, còn cương ẩu.
Cứ thế mà thêm “với” mí “vào”.

Bác Bin, Bác Trốn Đâu Rồi"

Đọc baœn tin “Tình báo Mỹ xác nhận Bin Laden còn sống (SGT 287) đứa Nam Man chợt nhớ lại số tiền thươœng 25 triệu cho những ai cung cấp tin tức để bắt Bin Laden, do đó mà viết bài này:

Bác Bin, bác đã trốn đâu rồi,
Sớm muộn gì đành bị tóm thôi.
Cái giá đầu ông đâu phaœi reœ,
Mà sinh mạng bác cũng không hời.
Em đang cho lục tìm nhiều chỗ,
Tớ đã phaœi lùng kiếm khắp nơi.
Gặp bác, là Nam Man bắt sống,
Bác Bin, bác đã trốn đâu rồi"

Phaœi Đập Nó Co Vòi

Con này, chỉ biết bám đuôi nheo,
Lộ mặt ra rồi vẫn oœng eo.
Giaœ bộ... lo người ta sẽ “giữ”,
Làm tuồng... sợ bọn vẹm “còn neo"
Đồ ranh, khéo mặt dày mày dạn,
Thứ nỡm, chuyên ăn hớt nói leo.
Mẹ, dám khoe mần “văn hóa” chớ,
Hay là trót đã ký giao kèo"

Nên đâu có ngại mất công toi,
Thừa giấy nhiều lần đã vẽ voi.
Kiểu nói năng thì như đứa ơœ,
Tài tâng bốc giống hệt con đòi.
Thay đen đổi trắng vầy đâu đẹp,
“Chuốt lục tô hồng” thế, khó coi!
Người xứ Biên Hòa (*) đâu có vậy,
Chắc em phaœi đập nó co vòi.

Nam Man

(*) Trước năm 75, có dạo đứa Nam Man sống ơœ Biên Hòa (bến Bưœu Long, Tân Uyên) nên đâu có “lọa” cái “cô nường”

Than Với Cô Gia Đại Gia

Nghe đâu họ cũng đã điều nghiên,
Chỉ việc tung ra một số tiền.
Nhưœ nhưœ... là y vô bẫy gấp,


Quơ quơ... ắt nó cắn câu liền.
Gài sơ một nước cờ là thắng,
Thí bậy vài con tốt sẽ yên.
Sớm muộn gì thôi ông sẽ thấy,
Ai là keœ nắm giữ toàn quyền.

Chúc Tết Cô Dân Biểu Reba Meagher và Thuœ Hiến Bob Carr

Nhân đọc baœn tin “Bà Reba Meagher hỗ trợ cộng đồng người Việt NSW tổ chức Hội Chợ Tết” đăng trên SGT số 294, ngày 30.01.03, trang 14. Đoạn đầu baœn tin viết: “Hiểu rõ truyền thống tổ chức Tết Nguyên Đán hàng năm cuœa cộng đồng người Việt tự do tại NSW, đồng thời qua tham khaœo bác sĩ Nguyễn Mạnh Tiến, chuœ tịch CĐNVTD/NSW, biết được những khó khăn về tài chánh, ban tổ chức Hội Chợ Tết VN đang đối diện, dân biểu Reba Meagher đã nhanh chóng trình bày những khó khăn đó với chính phuœ tiểu bang và được chính phuœ chấp thuận giúp đỡ Hội Chợ Tết Quý Mùi 2003 một ngân khoaœn 10,000 đồng. Kết quaœ, trưa ngày 23.01.03, bà Reba Meagher, đã ghé thăm văn phòng Cộng Đồng Người Việt Tự Do NSW để trao cho bác sĩ Nguyễn Mạnh Tiến tấm ngân phiếu $10,000 Úc kim”. Đứa Nam Man xin mạn phép được thay mặt quý bà con cô bác để toœ lòng caœm ơn cô Dân biểu Reba Meagher, và chúc Tết cô, cùng ngài thuœ hiến Bob Carr bằng một bài thơ:

Cô, và thuœ hiến quaœ chơi sang,
Tặng cộng đồng em caœ chục ngàn.
Đã nặng ân tình ai baœo trợ,
Đâu quên nghĩa cưœ keœ cưu mang.
Vui xuân những thấy lòng phơi phới,
Đón Tết vừa nghe dạ rộn ràng,
“Xin kính chúc cô, và thuœ hiến,
Một năm đầy thịnh vượng, an khang”.

Vịnh Thằng Vũ Thaœnh

Dường như dạo trước ơœ trang này,(*)
Cũng có thằng như Vũ Thaœnh đây!
Cứ troœ mồm dơ vô hớt leœo,
Rồi chìa miệng thối để thày lay.
Bày khôn bày khéo hòng qua mặt,
Nói xoœ nói xiên để tiếp tay.
Nếu đã đội trời, chân đạp đất,
Sao nằm rúm ró, đứng lay nhay!"

(*) Diễn đàn độc giaœ

“Buồn 5 phút thôi!”

Caœm hứng sau khi đọc bài thơ “nỗi buồn” cuœa bác Phạm Thanh Phương đăng trên mục “Thơ thẩn mà chơi”, SGT số 295, ngày 6.2.2003.

Bác Phạm Thanh Phương... “lãng mạn” ghê,
“Nỗi buồn” gì quá xá lê thê"
Nếu cần em gơœi dăm tài liệu,
Bằng muốn tớ khơi ít vấn đề.
Đếch phaœi điều này em chẳng tính,
Đừng lo chuyện đó tớ không tề.
“Buồn sơ 5 phút” thôi thôi ông ạ,
Tớ hứa sẽ mần cậu ấy quê.

Cậu ấy con ai" Tớ biết rồi,
Biết nhiều hơn thế nữa ông ơi.
Nhưng vì chưa tới giờ em tố
Cũng tại chẳng nhằm lúc tớ chơi.
Bác cũng nhìn ra ngay đứa sạo,
Ông đã thấy rõ được thằng tồi.
Phần em, em nghĩ em dư sức,
Vạch mặt cậu ta đâu mấy hồi.

Nam Man

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.