Hôm nay,  

Thơ Thơ

05/03/200300:00:00(Xem: 6489)
Một ngày không còn mẹ

Mẹ ơi, Mẹ đã bỏ chúng con rồi
Thân Mẹ già, ốm yếu nên buông xuôi...
Giờ chúng con, lặng lẽ từng đêm trôi
Thương nhớ Mẹ, Mẹ ơi lặng lẽ quá!

Mẹ ơi, chúng con còn đây tất cả
Sao một mình lặng lẽ bỏ ra đi"
Lá vàng rụng, để lá xanh xum xuê
Giờ vắng Mẹ, lá xanh buồn ủ rũ.

Con về đây để được nghe Mẹ kể.
Chuyện ngày xưa, Trời đọa một kiếp người.
Chuyện ngày xưa, Mẹ, một mình nổi trôi
Nơi xứ lạ cùng bày còn quá nhỏ.

Nhưng Mẹ ơi! Mẹ nay đâu còn nữa
Xác nằm kia, mà hồn đã xa bay
Xác nằm kia, nào biết, nào hay
Nỗi xót xa... của một lần mất Mẹ!

Mẹ ơi, không gì thảm não hơn cả
Bằng chia lìa, giữa Mẹ và chúng con!
Không nỗi đau nào đau đớn hơn.
Mất Mẹ... Là niềm đau ghê khiếp nhất!

Mẹ ơi! Mẹ có nghe chúng con khóc"
Nước mắt nào cho Mẹ sống lại đây"
Nước mắt nào cay đắng hơn hôm nay"
Một ngày... Đã biết, Mẹ không còn nữa!

Mẹ ơi, chúng con làm gì khi thương nhớ"

nguyễnthuỵminhngữ
Ngày 20, tháng 2, năm 2003

*

Vì Tổ Quốc Mà Vươn Vai Phù Đổng

(Xin gởi những người bạn mọi lứa tuổi, quốc nội và quốc ngoại đang dấn thân cho tự do dân chủ của quê hương, dân tộc)

Cũng như bạn, lòng tôi đầy căm phẫn
Khi miệng người như rắn độc, đảo điên
Bán đất quê hương, bóp cổ dân hiền
Trước lịch sử dối gian và phản bội

Cũng như bạn, lòng tôi đau trăm mối
Giận cho đời và giận cả cho ta
Tôi giận đời vì trước bả vinh hoa
Thuyền cập bến, đời quên ngày giông bão.

Tôi giận tôi mắc lừa loài vô đạo
Và đớn hèn làm mất cả non sông
Bỏ nước ra đi đã thẹn với lòng
Nay lại muốn an thân vì khiếp nhược

Bởi có lúc tôi chán đời ô trọc
Muốn làm ngơ cho tim óc an nhàn
Nhưng tiếng gào từ quê mẹ Việt Nam
Đau đớn qúa làm lòng tôi quằn quại.

Và tôi thấy dù cõi hồn tê tái
Cánh buồm đơn trong bão tố muôn trùng
Nhưng trước giống nòi không thể quay lưng
(Quay lưng thế nghĩa là tôi bội phản!)

Phải góp sức để bình cơn quốc nạn
Phải chung tay dựng lại lá cờ vàng
Giống Lạc Hồng muôn trước đã vẻ vang
Nay con cháu phải bảo toàn truyền thống

Ta không thể ngồi im, chờ, thụ động
Trốn gian nan, trách nhiệm đẩy cho người...
Nước của ta thì bổn phận ta thôi
Nào, ta hãy cùng nhau, người một việc!

Anh, Nguyễn Huệ, xin chí hùng dựng nghiệp
Chị, Trưng Vương, xin liệt lẫm mình voi
Em, can trường, xin hậu thế gương soi
Vì tổ quốc mà vươn vai Phù Đổng

Nếu ta sống cho ta, ta phải sống
Cho quê hương và sống thật hào hùng
Dẫu yếu hèn tôi xin được góp công
Đây, máu thắm, những dòng thơ tâm huyết

Đừng nản chí, hỡi anh hùng hào kiệt!
Hãy chung lòng đứng dậy dựng đời vui
Đuốc sáng lên thì bóng tối phải lùi
Vì chính nghĩa muôn đời là chính nghĩa!

Hãy đứng thẳng, mỉm cười, lau ráo lệ
Rồi vùng lên, đồng loạt nhé, muôn người!
Thế giới ngoài kia rộng cánh tay mời
Chào dân tộc tìm về đường dân chủ

Ngày đã rạng, xin bừng cơn mộng dữ
Đêm đã tàn. Tàn cả bóng cờ sao!
Vì Tự Do, toàn quốc, đứng lên nào!!!

Ngô Minh Hằng

*

Thu Chưa Qua Mà Đông Đã Rộn Ràng

Trời chưa thu mà nghe lòng rười rượi
Mây chưa về, tình đã vội bay xa
Nếu mai ngày - hết một thời dong ruổi
Em có vui, bơœi những cuộc tình hờ"
Mưa ơœ đây, caœ một trời khốn khó
Chuyện vui buồn - ai biết được mai sau
Ta nhìn ta - mà mãi hoài bỡ ngỡ
Gần hay xa, bơœi: cũng một chuyến tàu
Nắng ơœ đây, cũng một trời khốn khó
Đường thênh thang nóng nhớ những trưa gầy
Hoa chưa lớn để nghe mùa thổn thức
Em chưa về để thấy lá me bay
Trời chưa thu mà hơi thu đã chết
Tay chai mòn, đêm thương tiếc làn da
Môi ngọt môi thơm, môi lời tình tự
Có còn không - em, lụa trắng mượt mà
Đêm đứng đó, trăng nghiêng đời chếch bóng
Canh khuya tàn đèn lưœa lụn trầm tư
Buổi đò ngang - cùng sương mai thức sớm
Ta maœi mê, nhìn con sóng vỗ bờ
Nếu bước đi thì xin em nhè nhẹ
Linh hồn tôi rất khẽ sợ sương tan
Ánh dương lên, một đàn chim kể lể
Thu chưa qua mà đông đã rộn ràng.

Thy2000

*

Sinh Nhật Cuœa Cô

Tháng Hai nắng hạ đón chúa xuân
Mười tây ngày tốt có cô Nhuần
Thấm thoát xuân đi rồi xuân đến
Đến nay sinh nhật tuổi lục tuần
Sáu mươi mà vẫn mặn mà
Khôn ngoan dày dặn dịu dàng deœo dai
Chúc cô treœ mãi không già
Ăn ngon nguœ kỹ đậm đà vui tươi.

Trần Hoàng Mai

*

Tiếng Gọi Tình Yêu

Tìm em khắp cõi trần gian,
Mà sao em mãi theo làn khói mây"
Cuộc trần băng giá đong đầy;
Hận thù, chia rẽ... tháng ngày đấu tranh!
Em ơi hãy trơœ về nhanh,
Cho tươi cuộc sống, cho xanh ân tình.
Em là sứ giaœ hòa bình,
Tên em tìm thấy... an bình mọi nơi.
Bơœi em, Sứ Giaœ Tình Trời,
Mọi người mong đợi, em ơi hãy về.
Tình yêu; em hỡi có nghe,
Ta đây sẵn đón em về gom vui!

Joseph Duy Tâm

*

Lo Âu

Một ngã rẽ đời
Vì yêu em
Lo âu
Buồn thuœng mặt

Một ngã rẽ tình
Vì em boœ ta
Lo âu
Buồn thuœng tim

Một lần biệt ly
Vì nhớ em
Vô vàn lần hấp hối
Ta nghe ta
Nằm giãy chết
Giữa cánh đồng tình
Muôn thuơœ yêu em

Anh Hạ (Melbourne)

*

Ngắm Tượng

Nhân một lần ngắm tượng “sống” ơœ Men’s Gallery Melbourne

Tươœng lầm mai, cúc hóa thân,
Nên tôi ngắm tượng từ chân lên đầu.
Dừng... khu trù mật hơi lâu,
Vùng lau - lách động, rì rào suối khe.
Ngước nhìn lên đỉnh đam mê,
Thấy đôi bồng đaœo gồ ghề... căng ra...
Tai ù, mũi điếc, mắt hoa
Ngắm hoa, ngắm tượng hóa ra... ngắm người!
Là hoa, là tượng hay người"

Kỳ Nguyễn

*

Niềm Tin và Em Gái

Buổi sáng ơœ đây có học trò nhoœ
Rất dễ thương bước ríu rít trên đường
Trời tháng chín - nắng hồng chim seœ hót
Mùa khai trường nào cũng rất dễ thương

Vẫn thường lệ đến hiện trường buổi sáng
Anh tay liềm tay cuốc bước nặng đời
Cô giáo mới bên đường duyên áo trắng
Nhớ đến em - Lòng mơœ hội reo cười...

Sáng nay em đang đến trường dạy học
Mùa khai trường lòng em gái nơœ hoa
Gió buổi sáng vẫn đùa vui lên tóc
Bước chậm buồn ẩn dấu nét kiêu sa...

Bên lớp học em vui đời con gái
Tìm tuổi thơ trên gương mặt học trò
Em không khóc dù cuộc đời ngang trái
Nhưng vẫn buồn như thuơœ mới làm thơ...!

Dáng xưa đó xuân hồng em trang điểm
Nay đơn sơ trong bụi phấn học trò
Rất nhung nhớ khi chiều mây sắc tím
Làm sao ngăn lòng ngập ý thương mơ...

Trên bục giaœng dáng nghiêm buồn em đứng
Kể chuyện ngày xưa lịch sưœ veœ vang
Có tuổi treœ quên mình vì lý tươœng
Những anh hùng - nay lịch sưœ sang trang...

Em thích thú nhìn từng đôi mắt bé
Đang say sưa theo dõi tiếng giaœng bài
Trong thực tại em thuộc từng trang sưœ
Gương bạo tàn rồi cũng bị đổi thay...

Anh chậm bước thầm xây mơ ước nhoœ
Xin một lần được sống tuổi học trò
Anh cuối lớp say nhìn em đứng giaœng
Môi xuân hồng e ấp mắt trong mơ...

Nghe em giaœng chuyện anh hùng lỡ bước
Những thanh niên kiêu dũng bước gông cùm
Rất vững chắc trong niềm tin lý tươœng
Và can trường trong bóng tối lao lung...

Anh ơœ đây - Bụi gió mờ nô lệ
Vẫn không quên cô giáo nhoœ ngoan hiền
Trời sẽ sáng đêm chỉ dài giới hạn
Nên an lành trong nưœa giấc cô miên...

Thy Lan Thaœo

*

Trọn Đời Chung Thuœy Một Đường Bay

Kính tặng Lý Tống, người vì đại nghĩa

Anh yêu tổ quốc không gian
Yêu thương quê mẹ xóm làng người thương
Thư sinh boœ bút rời trường
Nghe theo tiếng gọi lên đường tòng chinh
Không gian chiến hữu bao tình
Cánh chim ngang dọc thất kinh quân thù
Không gian sáng đẹp sương mù
Bao nhiêu đồng đội thiên thu không về
Quê hương nặng một lời thề
Chim bằng tung cánh đam mê dạt dào
Đau lòng bạn hữu chiến hào
Bắc quân tràn ngập máu đào tuôn rơi
Chim bằng cánh sắt tung trời
Lao vào trận địa Tống ơi quên mình
Tròn câu huynh đệ chi binh
Chí trai nghiệp caœ thân mình xá chi
Thương người yêu treœ xuân thì
Quên câu hạnh phúc từ khi quê nghèo
Tháng ngày khói lưœa gieo neo
Lênh đênh vận nước trôi theo giòng đời
Anh mê nghiệp dĩ trong đời
Cánh chim giông bão ôm trời Việt Nam
Sức người cô độc chẳng kham
Gót giày xâm lược tham tàn Bắc quân.
Tống ơi, còn một phi tuần
Chim bằng gãy cánh vang lừng chiến công
Cho dù nghiệt ngã cùm gông
Hiên ngang khí phách một lòng sắt son
Còn dân còn nước còn non
Còn tình chiến hữu anh còn đấu tranh
Chẳng màng chút baœ lợi danh
Nguyên lòng tranh đấu an lành quê hương
Gian nan anh vượt dặm trường
Trốn tù, vượt trại tìm đường vượt biên
Ó đen Lý Tống võ biền
Đời anh là caœ trường thiên ngục tù
Mai này đời đẹp ngàn thu
Chim bằng lướt cánh trên trời quê hương
Thân trai tù ngục coi thường
Không sờn chí caœ vì thương quê nhà
Đời anh tình sưœ hùng ca
Lòng vì đại nghĩa bôn ba tháng ngày
Nguyện lòng dâng hết đời trai
Cho quê hương Việt tương lai rạng ngời
Đời anh chí caœ tuyệt vời
Tống ơi, chung thuœy một đời đường bay
Cho dù đá nát vàng phai...

Vĩnh Hòa Hiệp

*

Nụ Hôn Người

Lang thang dạo phố chiều qua
Vô tình bắt gặp áo tà trắng bay
Dáng gầy liễu xõa bờ vai
Giăng tay với được bóng ngày mộng mơ
Sương sa sao rụng không ngờ
Để đêm đổi lấy tình hờ bên em
Cho buồn cơn lốc dấy lên
Lời thơ trĩu nặng mông mênh tình buồn
Đã cùng dụng một con sông
Keœ đầu người cuối một dòng Tương Giang
Dù đồng hoa nội trổ lan
Xôn xao nhân thế tình đang lạc loài
Trong em ta vẫn ru hời
Trong ta em có thực lời thơ không"
Chao ơi nhạn nhốt trong lồng
Có mơ ngoài cổng mười phương xanh trời
Rõ ràng ôm trái đơn côi
Rung lên phiếm đập tim người nơœ thơ
Trăng khuya sao nguœ dật dờ
Em nghe chuyển mộng khoœi bờ vực sâu"
Gơœi em mấy đóa hoa đầu
Giơ tay gom lại trái sầu riêng rơi
Xuân sang gơœi nụ hôn người!

Trần Quang Lữ Thứ

*

Nặng Màu Sương Tuyết

Nhìn gương tóc bạc lên nghìn sợi
Em cũng hai màu nặng tuyết sương
Trăng cũ mấy mùa thương kyœ niệm
Xót xa một thuơœ thoáng vương hương

Ừ thôi! Mộng đã xa vời quá
Đếm bóng thời gian tóc ngaœ màu
Năm tháng chất chồng thêm nỗi nhớ
Bóng câu thoáng vội cũng qua mau

Tám hướng mịt mờ... mây cách trơœ
Muôn trùng xa vắng biệt đường về
Ly hương vọng tươœng niềm quê Mẹ
Bãi gió, Cồn trăng lộng bốn bề!

Tuyết phuœ sương giăng sầu ngập lối
Đôi bờ ngăn cách mộng hồn quê
Nước non chìm đắm trong thương hận
Một maœnh hồn đơn... dạ não nề

Ta đã như em - bạc mái đầu!
Một đời phong vũ được gì đâu
Em hờn chia cách - ta cay đắng...
Gói ghém chung nhau một nỗi sầu

Gió đẩy thuyền trăng về bến cũ
Chơœ lời thệ ước đến người xưa
Rì rào hoa lá buồn trong nắng
Mộng thoáng xa rồi... như bóng mơ!

Trần Trúc Duyên

*

Nhớ

Caœm hứng khi đọc bài thơ “Vườn xuân” cuœa Vân Lam trong Gia Phẩm Xuân SGT 2003. Thân tặng Lê Em

Nhớ người"
Ta nhớ mãi thôi!
Giật mình thức giấc
Bồi hồi giữa đêm
Tình xưa
Đã hết êm đềm
Sao còn nhớ quá
Còn thương tiếng cười
Bâng khuâng
Chén rượu quên đời
Chụp trăng mà ngỡ
Em tôi nay về
Tàn mộng
Tàn canh ê chề!
Nghe tiếc nuối
Mùi hương còn đâu đó.

Khánh Hòa

*

Chín Năm

Anh ơi, đã chín năm chưa
Để em quạt mộ cho vừa cỏ xanh!"
Vết dầu khô chửa, hở anh
Cho em tròn nghĩa, vuông tình với ai
Người ta chồng chết hôm mai
Sau ba năm cũng khoan thai xuống thuyền
Ba năm rồi cũng lành duyên
Ba năm rồi cũng xuôi miền lãng quên
Còn em vướng một lời nguyền
Bao nhiêu năm vẫn còn nguyên lời thề
Đêm dài, ngày cũng lê thê
Quạt thương nỗi quạt, lòng tê nỗi lòng
Chín năm đất có khô không
Ai đem dầu đổ vào trong mộ tình"!
Ngồi đây, quạt mộ một mình
Bao giờ thì cỏ mới xanh hở người"
Mộ tình một nấm vẫn tươi
Chín năm chưa nhỉ mà đời vô minh"
Chín năm anh, mấy lộ trình
Chín năm em, một nẻo tình đơn côi
Chín năm, bên mộ em ngồi
Chín năm, tưởng bóng mơ người chín năm!
Song Châu Diễm Ngọc Nhân

Hỏi Thầm


Hỏi thầm em nhé, em ơi
Rằng tim em đã có người hay chưa"
Tháng này, lạ thật, trời mưa!
Sắt se tiếng gió như vừa lập Đông!
Cho anh vào trú, được không"
Ngoài hiên thôi, cũng ấm lòng tha hương
Hẹp gì em, chút tình thương
Giúp cho con bạc lỡ đường trắng tay
Đời anh, một ván bài say
Đứng lên cháy túi, thua cay. Mộng tàn!
Mịt mù bụi đỏ quan san
Vết đau lịch sử da vàng màu đen!
Anh cần ánh lửa tim em
Sưởi cho ấm lại cõi đêm mịt mùng...
Hôm xưa đã lạnh cả lòng
Hôm qua tuyết trắng mênh mông, lạnh trời
Hôm nay thì lại mưa rơi
Biết mai có nắng cho đời ấm hơn"
Lỡ sau sỏi đá nguồn cơn
Sóng chìm bão nổi ta còn có nhau
Mưa giăng từng sợi mưa sầu
Lạc đàn vỡ tổ từ lâu lắm rồi!
Hỏi thầm em nhé, em ơi
Rằng tim em đã có người hay chưa"""

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.