Hôm nay,  

Bé Viết Văn Việt/ Bài Dự Thi Số 771

10/11/201300:00:00(Xem: 5606)
Các bạn thân mến,

Đây là bài của Christopher viết bằng tiếg Mỹ, bài viết kể chuyện làm việc tốt của bạn nhưng không có tựa đề. Chúng mình sẽ phải nhờ bà ngoại Quỳnh Chi đặt tên bài dùm. Xin bà ngoại giúp cho, thưa bà ngoại Q. Chi. (Bảo Ngọc)

Everyday until now, I was told about the poor and sick people around the world but never actually witnessed it. Until today, I went back to my parent’s homeland Viet Nam and visited a cancer hospital called The Nguyen Van Hoc Hospital.
resized-christppher-lam-viec-thien
Christopher (áo trắng, đeo kiếng) tặng tiền cho bạn thiếu nhi.

Many kind hearted people in the US assisted me by making donations to give to the cancer patients.

We managed to split all the donations evenly upon the patients. We managed to give each patient 100,000 VD or $5 US dollars. Although this may seem little to us, it may seem like a lot to the patients. When we first entered I saw a sign that said: “welcome to the hospital.” Then I noticed a sign right next to that said: “Smoking can cause lung cancer”. Suprisingly, as we approached, doctors and staff members smoking by the sign (?). I thought that was pretty ironic. When got in, I started to see poverty. All of them were sick and poor, and were also suffering from pain and hunger. Most of them have no shoes and worn out clothes. Some patients have no eyes after surgery and most patients have tumors in there body. Some patients are abnormally skinny and others need tube feeding. Most patients lose hair after radiation and chemotherapy. We came not just to give money and visit them, but give them love and hope. My dad and I were led down a crowded hospital and into an even more crowded room. Some kids have to sleep in halls because there aren’t enough beds. Some kids have to sleep under the beds to reserve space. In the six rooms we visited there were twelve kids but only six beds. While we were going room to room, other patients followed me seeing I had money. Coming out of room four, I saw a boy who just removed his eye cover and all I saw were enormous but no eyes. When we were heading out of the hospital and to my dad’s motorcycle, people persistently asked my dad for money. But we only had enough money for parking. On the way home, I realized how much luckier and easier we have it. I learned a lesson how to appreciate life. I also appreciate everybody’s help. I couldn’t have it done this without everybody.
resized-2-christppher-lam-viec-thien
Christopher (đứng giữa) làm việc thiện tại bệnh viện ung bướu Nguyễn Văn Học.

Please continue to support me in the future for charity events. A big thank you to Ms. Mimi, Ms. Nga, Aunt Lệ, Aunt Trang, Uncle Phong, Ms. Tâm, Ms. Tâm’s sister, my Dad, my Mom, my Grandparents and myself.

Sincerely yours,

Christopher Nguyen

Christopher Tran Nguyen
July 2013

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.