Hôm nay,  

Mời Gọi Chất Xám

02/01/201400:00:00(Xem: 2982)
Trí thức luôn luôn là chìa khóa thăng tiến cho cả dân tộc. Luôn luôn là như thế. Nếu không có các nhà khoa học như Albert Einstein, như Bill Gates, như Steve Jobs... đời sống của chúng ta sẽ trống vắng hơn.

Hãy hình dung trên bàn làm việc không có máy điện toán, trong túi không có điện thoại di động... và vân vân.

Đó là lý do Nam Hàn muốn mời gọi các nhà khoa học thắng Giải Nobel tới dạy ở các đại học Nam Hàn để đào tạo các thế hệ trí thức mới cho Nam Hàn.

Nhật Báo Chosun Ilbo trong bài viết tựa đề “Why Are Foreign Academics Running Away?” ghi nhận rằng Thomas Sargent, người thắng Giải Nobel Kinh Tế và rồi được thuê bởi đại học Seoul National University (SNU) làm Giáo sư toàn thời gian với hợp đồng 2 năm, từ tháng 9 năm 2012.

Thế nhưng, GS Sargent bỏ ngang hợp đồng, đã về Mỹ từ tháng 8-2013.

Báo này nói, GS Sargent được thuê trong nỗ lực trong nỗ lực SNU muốn thu hút các vị trí thức có Giải Nobel -- vì hiểu rằng thầy giỏi mới có trò giỏi, nghĩa là ‘danh sư xuất cao đồ’ -- và lương trả cho GS Sargent là 500 triệu won (tương đương 474,000 đôla), cộng thêm 700-800 triệu won tài trợ nghiên cứu mỗi năm, và kèm với chi phí đắt đỏ đời sống là 200 triệu won (tương đương 189,600 đôla).

Nghĩa là, riêng về tiền chi dụng cá nhân, GS Sargent lãnh 663,600 đôla Mỹ. Nhiều hơn lương hầu hết các giáo sư đaị học ở Hoa Kỳ.

Chosun Ilbo nói, lương GS Sargent sẽ còn được tăng nếu hoàn tất hợp đồng 2 năm, thế nhưng ông đã ra đi với ‘lý do cá nhân’...

Bài báo nói, học giả ngoaị quốc tại các đaị học 4 năm ở Nam Hàn đã tăng từ 2.4% (1,021 người) trong năm 2000 tới 7.7% (5,358 người) trong năm 2013. Nhưng hầu hết đã ra đi sau vài tháng giiảng dạy.

Mới mấy năm trước, một nữ Giáo sư Mỹ được thuê dạy môn lịch sử nghệ thuật ở SNU đã ra đi giữa niên khóa mà không nói lời nào với SNU...

Tại sao? Có thể vì sinh viên ghi tên vào lớp các Giaó sư này ít, vì trình độ tiếng Anh không đủ nghe kịp, và do vậy có thể sẽ lãnh điểm thấp... Và vân vân...

Nhưng nan đề của Việt Nam là: du học sinh học xong đa số không chịu về nước.

Tất nhiên cũng nhiều lý do. Một phần là lý do chính trị... nên hiểu như thế. Nhưng một phần nữa, là hoàn cảnh thăng tiến cho trí thức ở VN bi quan hơn là mong đợi.

Trang Zing trong bản tin ngày 08/09/2013 có tưạ đề “Vì sao quán quân Đường lên đỉnh Olympia không về nước?” đã kể, trích:

“Sau khi nhận được học bổng toàn phần tại Úc, các quán quân của chương trình đều định cư và làm việc tại nước ngoài.

Một thực tế cho thấy, hầu hết các thí sinh đạt giải nhất trong chương trình Đường lên đỉnh Olympia sau khi du học Úc đều rất thành công và định cư tại nước ngoài. Tiêu biểu, nhà vô địch đầu tiên, Trần Ngọc Minh sau khi nhận bằng tiến sĩ tại Đại học Swinburne, thì vào làm việc cho một công ty về lĩnh vực viễn thông tại Úc.

Hay Phan Mạnh Tân - nhà vô địch năm thứ 2 - cũng đã hoàn thành chương trình nghiên cứu sinh tiến sĩ và làm việc tại công ty IBM (Melbourne, Úc). Lê Vũ Hoàng cũng là một trong những quán quân để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng khán giả. Sau khi chạm tay đến chiếc vòng nguyệt quế của năm thứ 6, Hoàng đã hoàn thành tốt chương trình học của mình và sớm có một công việc ổn định tại đất nước chuột túi. Anh cũng đang làm nghiên cứu sinh tiến sĩ được 3 năm.


Đâu là lý do khiến nhiều quán quân của chương trình Đường lên đỉnh Olympia quyết định không về nước làm việc?”(hết trích)

Trên báo Mực Tím, ngày 21/10/2013 có bài phỏng vấn tưạ đề “Du Học Xong, Về Hay Ở Lại?” trong đó, thử dẫn lời 2 người trẻ:

“Hiện nay, rất nhiều bạn trẻ sau khi du học, chọn ở lại nước ngoài làm việc thay vì trở về cống hiến ở quê nhà....

Nguyễn Thu Thảo (21 tuổi, du học sinh Nhật, Kyoto) – Đi rồi cũng sẽ quay về

Mình vừa mới đi du học ở Nhật được hơn 1 năm. Mình sẽ phải học thêm 3 năm nữa để lấy bằng đại học, và 2 năm nữa để học lên thạc sĩ. Mình xác định khi đi du học là để về Việt Nam làm việc tốt hơn, có mức lương cao hơn, học hỏi được nhiều điều hay ở nước ngoài để áp dụng ở nước mình. Hầu hết bạn bè người Việt tại Nhật của mình đa số đều không về nước. Họ đã quen với cuộc sống ở nước ngoài và khi về nước họ biết rằng rất khó tìm được việc làm phù hợp với chuyên môn của họ. Mình quay về nước, có thể lương thấp hơn, môi trường làm việc chưa chuyên nghiệp bằng ở Nhật, nhưng mình được sống bên bạn bè và gia đình. Mình không có nhiều tham vọng và cũng không bị áp lực bởi tiền bạc, nên mình sẽ trở lại Việt Nam sau khi học xong. Và mình biết vẫn còn rất nhiều bạn du học sinh có tư tưởng giống mình.

Võ Hoàng Thịnh (21 tuổi, quận 12) – Nếu được du học, mình sẽ không về nước

Nếu đi du học ở nước ngoài trong nhiều năm, số tiền phải chi ra có khi lên đến hàng tỉ. Với những bạn đi du học tự túc, họ chọn cách ở lại nước ngoài làm việc cũng không khó hiểu. Nếu gia đình mình cho mình đi du học, học xong mình về ngay, chẳng phải lỗ vốn sao? Phải đi làm nhiều năm để “gỡ vốn” rồi sau đó tùy cơ ứng biến. Mình thà sống trong một môi trường cạnh tranh công bằng, được thể hiện khả năng thật sự của mình, với một mức lương tương đối, mức sống cao, còn hơn phải về nước để “chạy việc”, không phát huy được khả năng, mức lương bấp bênh và môi trường sống đầy ô nhiễm, khói bụi, thức ăn hay có chất độc. Mình từng đọc một thống kê ở đâu đó, chưa chính xác lắm, nhưng có thể phản ánh được tình trạng hiện nay: 90% du học sinh không muốn về nước khi học xong. Trước khi phê phán người khác, bạn hãy đặt mình vào hoàn cảnh đó. Nếu bạn được đi du học, chắc gì bạn đã chịu về nước?”(hết trích)

Điều quan tâm rằng, một thống kê được nhớ nêu trên: 90% du học sinh không muốn về nước...

Nhưng giả sử là bạn trẻ Võ Hoàng Thịnh nhớ nhầm, cứ cho là 80% du học sinh không muốn về nước, hay 70% du học sinh chỉ muốn từ biệt “thiên đường của Bác và Đảng”.... thì cũng là nhiều rồi vậy.

Thế thì, chất xám rủ nhau bỏ chạy. Mối lo của Nam Hàn khác của VN. Trong khi Nam Hàn lo không giữ chân nổi các Giáo sư có Giải Nobel thì VN lại lo không níu nổi các sinh viên về lại quê nhà.

Nhưng Nam Hàn đã là trí tuệ thượng thừa rồi, đã sản xuất được xe hơi kình với cả Nhật và Mỹ, làm được điện thoại di động bán nhiều tới mức ‘vô địch thiên hạ’... mà vẫn còn lo mời gọi thêm chất xám.

Trong khi đó, Việt Nam chưa làm được gì hết cho ngon lành, mà lại chảy máu chất xám thì là nỗi lo lớn vậy.

Có phải chăng là vì lý do chính trị? Vì cơ chế thăng tiến quá khắc khe của “thiên đường kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa” cho nên ngay hàng con cháu cũng muốn ra đi?

Đáng lo là vậy.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ông Rudy Giuliani, luật sư riêng của TT Trump, được biết tiếng là thị trưởng New York khi al-Qaeda tấn công 2 tháp đôi ngày 11-9-2001 và được TT Trump mô tả là nhân vật huyền thoại, nay là đối tượng của nhiều cuộc điều tra.
hà làm phim tài liệu và bảo vệ môi trường Michael Moore xác nhận: không thường tán đồng các quan điểm của TT Trump, nhưng có thể đồng ý 1 điểm, là tố cáo lạm dụng chính trị có hệ thống.
tàu Ý đi ngang qua vớt thuyền nhân VN trong đó có Ái Liên. Lúc này cô bị sốt mê man và được đưa về nước Ý sau cả tháng hải trình. Khi bình phục thì Ái Liên được Đức Giáo Hoàng John Paul 2 tiếp kiến và có chụp bức hình kỷ niệm
Có thể cuộc bầu cử 2020 sẽ thành trận thư hùng giữa 2 tay đại tài phiệt của thành phố New York tức Donald Trump (Cộng Hòa) trong ngành địa ốc và Michael Bloomberg (Dân Chủ) trong lãnh vực tài chánh?
Mùa Lễ Tạ Ơn Hoa Kỳ 2019- Xin tạ ơn, xin bày tỏ lòng biết ơn, xin cám ơn những người Tây phương tốt bụng, những hội đoàn, những quốc gia đã mở rộng vòng tay cứu giúp thuyền nhân trong đó có người viết bài này
gần đây nhất theo yêu cầu của một số thính giả ở xa nên đài đã có quyết định mở thêm hai chi nhánh của đài đó là: một tại San Jose trên băng tần 16.10 và tại Houston TX trên băng tần 27.4, chương trình sẽ được bắt đầu phát hình 24/24 kể từ ngày 1 tháng 12 năm 2019 với 3 hệ thống cùng một lúc
Lãnh đạo của đặc khu Carrie Lam đã nhận biết qua kết quả bầu cử nghị viên cấp quận hôm 24/11: cư dân bất mãn vì cách hành xử quyền lực của hành pháp.
Nai hoang dã chết trong lâm viên quốc gia tại miền bắc Thái Lan với 7 kilogram rác trong bao tử. giới chức địa phương cho biết số rác này gồm bao nhựa plastic, bao cà-phê và cả quần áo lót phụ nữ.
Vào ngày 27/11, 8 người bị truy tố trong vụ tấn công Holey Artisan cafe năm 2016 tại thủ đô Bangladesh, khiến 22 người chết, đa số là ngoại kiều.
Ít nhất 6 người chết và 15 người bị thượng trong 3 vụ nổ khác nhau trong ngày Thứ Ba 26/11 tại thủ đô Iraq.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.