Hôm nay,  

Trang Thơ

18/08/200000:00:00(Xem: 5517)
TÂM TƯ

Và ta gọi tên em cho đỡ nhớ,
Và ta đem giấy bút viết vài câu.
Ngàn chữ yêu nào có nghĩa gì đâu"
Vạn chữ nhớ là ngôn từ mê sảng!

Tuy lãng mạn vẫn nhẹ nhàng trong sáng,
Tuy đơn sơ vẫn ấm áp tình si.
Rồi mai này em nói tiếng chia ly.
Ta tìm đến, em tìm đi cũng được!

Vẫn biết thế, em cho ta điều ước
Cúi hôn em, hôn nhẹ ngón tay nồng
Mặc đất trời vần vũ chuyển cơn giông!
Mặc thác lũ xoáy mòn trong tâm tưởng!

Ta vẫn hiểu, tình em: tình cao thượng,
Tóc mây bay là phần thưởng vô hình.
Phút bàng hoàng trong thánh lễ cầu kinh:
Ta ấp úng một đôi lời tâm niệm...

Bích Vân

*

Ảo ảnh một mối tình

(Dành riêng cho Nàng, cô gái út một gia đình cạnh Sa Giang)

Ta van xin, bóng thời gian ngưng lại,
Đừng xao động, ảo ảnh một cuộc tình.
Cố giữ lại, giây phút chết lặng thinh.
Niềm hy vọng cuối cùng còn sót lại.

Cao xanh hỡi: giữ giùm ngày hoang vắng,
Ta biết ta, cố uống giọt nắng vàng,
Say ngây ngất, hồn phiêu bạt lâng lâng.
Xin ôm chặt, mối duyên tình hấp hối.

Người nhớ chăng, xuyên suốt đường binh biến
Vui và buồn, lẫn lộn giữa giòng đời,
Làm kỷ niệm êm êm, nhiều mộng mơ,
Còn cảm giác, những phút giây ngây ngất.

Bụi hồng trần phủ trùm kỷ niệm đẹp
Lưu luyến nhiều, dáng nho nhỏ thướt tha,
Say say đắm, đôi mắt gợn phong ba,
Sầu giăng mắc, xa quá xa mộng ước.

Ta biết rằng, men tình như sương khói,
Còn lại đây, lời đay nghiến xót xa,
Chỉ khẩn cầu môi mấp máy thứ tha,
Tạm quên đi, một cuộc tình bay bổng.

Xin đừng hỏi, vì đâu trời giông bão"
Mây u ám, gió rét lạnh cuồng phong,
Hương ngày cũ, ôm ấp mãi trong lòng,
Chôn kỷ niệm, nghe gió ngàn than thở.

Đừng khuấy động,
Hãy lặng thinh cho trọn vẹn tâm tình.

Từ Nguyên

Vì đời con

Hồn kiếm hồn đi trong vùng kỷ niệm
Anh tìm em trên phố thị đông người
Hãy lớn lên thay từng điếu thuốc
Và xoay tròn lờ lững mãi thênh không
Tiếp nối tiếp nghe tình yêu đã mất
Khói bay hoài cuốn hết thuở ban sơ
Lần xa nhau là ngày dài chồng chất
Trong tiếng đàn anh lạc lõng bơ vơ
Bên khung cửa
Trên ghế ngồi
Đã mòn theo lần đến
Ngóng trông lên dĩ vãng xa mờ
Từng ngụm nhỏ
Một đoạn đời đã cháy
Tương lai này em sẽ khóc em ơi!
Dồn dập tơi bời
Ngày dài buồn tẻ
Anh điên dại khi mình không trọn vẹn
Em đi rồi,
Con mất hẳn tình cha
Khi lớn lên không mái rạ gọi là nhà
Để che kín những linh hồn đã mục
Đốt giùm anh điếu thuốc nào sẽ tắt
Cho đêm về chợt mất tình yêu
Đốt thật nhiều để thay lời âu yếm
Để trong đêm không chuyến tạ từ
Thay cho con một lần không thấy mặt
Và cho đời nhẫn nhục nắm bào thai
Chín tháng chưa tròn con nằm trong tiếng khóc
Con nằm thấy khô khan
Trong bụng mẹ một lần con trốn thoát
Hùng tinh cha không ngớt len vào
Vì đời con, ngày mai ngời rực sáng
Hãy cho con biết được tiếng người.

Thy 2000

Dù mai...

Sớm mai mưa lất phất về
Nhớ em, vai nhỏ mà se sắt lòng


Ở đây trời vẫn mùa đông
Ai đem mây, bỏ góc phòng quạnh hiu
Bùn mang thân thể tiêu điều
Gót chân chừ đã trớ trêu bọt bèo
Hài em mỏi bước cheo leo
Ta lê khập khễnh - nửa đèo ngổn ngang
Sớm mai, chim hót rộn ràng
Ta gom trăm nhớ, gửi ngàn lời thương
Dù ngày mai, có đoạn trường
Thì thôi em nhé đừng buồn dấu chân
Dù mai mưa có tần ngần
Em về, gom lá thu rừng kết hoa
Tóc em bới chải mượt mà
Bán chùm hoa nhỏ, xa hoa chợ đời
Môi cười - Em cố làm tươi
Chênh vênh góc núi, ta khơi lửa hồng.

Thy 2000

Khói mây

Mây xanh là mực,
Khói trắng là tơ.
Mây bay cao ngút.
Khói sầu bâng quơ!!

Mây xanh khói trắng lững lờ,
Mượn em cây bút đề thơ tự tình.
Chiều nào nghĩa địa buồn tênh!
Chiều nay thắp nến, ấm tình u mê!
Mây trời bàng bạc sơn khê,
Đôi chim rước lễ bay về bên em...

Bích Vân

Mưa tuổi thơ

Chiều mưa ngập cả phố phường,
Một đàn trẻ nhỏ tắm truồng trời mưa.
Cùng nhau la hét vang trời,
Phá làng phá xóm chẳng coi ra gì.
Tắm xong cả đám kéo đi,
Lên kia mà phá Sa Di(*) giữ chùa.
Lấy đá mà liệng xoài chua,
Lấy cây mà thọc ổi vừa chín cây.
Chim sẻ bắn ná bằng dây(*)
Leo rung khế ngọt rụng đầy sân mưa.
Mận còn dăm trái lưa thưa,
Cóc còn đôi trái cũng quơ cho rồi.
Xong gom hết cả lại coi,
Ông từ(*) ra rượt xách roi quất bừa.
Một em bị bắt xin chừa,
Từ nay con hổng lên chùa phá đâu.
Mưa về đâu, mưa về đâu...

Vĩnh Hòa Hiệp

(*)Sadi: chú tiểu ở chùa

(*)Ná bằng dây thung để bắn chim, bắn ổi, xoài... của bọn nhỏ ngày xưa.

(*)Ông từ: người già giữ chùa và hưởng chút ít hoa lợi từ cây trái trong
vườn.

*

Họa bài "Thú chơi chó" của Cô Gia

Có thú nào bằng cảnh chó chơi,
Sướng hơn cả thú được vua vời.
Này nhé: Trắng, vàng, khoang, đốm, mực,
Ấm êm, lông sạch, xốp bông tơi.
Ghét lũ hợm mình nên chơi xỏ,
Bằng không ta cũng chẳng rỗi hơi.
Dẫn chó đi chơi, ồ tiến bộ...!
Người xưa chậm tiến chín gọi mười.

Anh Mười

Việt Kiều II

Gái tơ lũ lượt gạ hôn nhân
Chẳng biết nhầm tên Việt rất bần
Sớm tối mua đồ qua cửa kiếng(*)
Ngày ngày nợ đuổi chạy cùn chân
Cho dù rỏ rãi thèm ăn mắm
Cũng phải làm lơ để liệu thân
Tiền nợ nàng ơi chàng có khác
Bên kia đa số Việt Kiều bần.

Tùng Darlo

(*)Window shopping

Đầy tớ nhân dân

Nhớ xưa, o bế người công nhân
Thắng giặc Mỹ đời đẹp vạn lần
Xong việc dân ăn toàn bánh vẽ
Xã hội ngày nay tệ muôn phần.
Giờ đảng nâng cu xếp Đại Hàn
Bóc lột sức người quân dã man
Chửi bới, hành hung, ôi là nhục!
Đâu cả rồi" Đầy tớ nhân dân.

Đầy tớ bây giờ lo móc ngoặc,
Tiền đô bỏ túi tự chia phần
Ngu gì can thiệp, nồi cơm bể,
Ai chết mặc bây chúng phì thân
Nhờ ơn đảng, nhà cao cửa rộng,
Dream một, dream hai lượn mỗi chiều
Bia ôm, gái đẹp tha hồ hưởng,
Du lịch phương xa chúng dập dìu.

Đảng hiện nguyên hình đảng bán nước,
Ra tay chúng phá nát cơ đồ
Chỉ lo thanh toán, tranh giành chức
Sống dậy dùm con, bố bác Hồ.

Tư Râu

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo một báo cáo được Trung Tâm Phòng Chống Dịch Bệnh công bố hôm 8 tháng 10, sự nhiễm trùng do 3 căn bệnh lây lan qua tình dục đã tăng trong 5 năm liên tiếp tại Hoa Kỳ.
Tình trạng béo phì ở trẻ em trên toàn thế giới được dự đoán là sẽ tăng trong 10 năm tới.
Bạn có bao giờ nghĩ rằng bác sĩ của mình chẩn đoán bệnh nhầm? Đây là một sự thật trên mức… “có thể”! Một nghiên cứu cho thấy trên 20% bệnh nhân bị chẩn đoán bệnh nhầm
Thống đốc California Gavin Newsom vửa ký ban hành một đọa luật vào ngày 8 tháng 10, cho phép người dân co thể mua thuốc phòng ngừa HIV mà không cần toa bác sĩ.
Trẻ em thường được khuyên mãi điệp khúc: ăn rau cho chóng lớn khỏe mạnh. Và theo một nhóm các nhà nghiên cứu Úc, ăn uống lành mạnh cũng giúp cho chúng ta vui vẻ hơn.
ĐGM Hoàng Đức Oanh mong muốn được gặp và chia sẻ với Cộng đồng NVQG tị nạn cộng sản tại Nam California về những thăn trầm ưu tư qua cuộc đời khổ nạn của ngài cũng như các vấn nạn của quốc gia
Tu tướng tức là dựa vào hình tướng bên ngoài: -Tụng kinh hấp dẫn… -Thuyết giảng cho hay …vẫn chỉ là hình tướng... Phát hành cả trăm băng đĩa, viết cả chục cuốn sách…...lấy cho được văn bằng Tiến Sĩ Phật Học…... “Thiền trà, thư pháp” cũng vẫn chỉ là hình tướng, nó chẳng biểu lộ sự chứng đắc của Thiền sư. -Làm thơ rồi nhờ nhạc sĩ phổ nhạc, ca sĩ nổi tiếng hát…chính là “bệnh”
OSLO - Nhân vật nhận giải Nobel Hòa Bình 2019 (là giải thứ 100) là Thủ Tướng Abiy Admed của Ethiopia, theo tin từ thủ đô Na Uy ngày 11 tháng 10.
Siêu thị nầy có lần mình quen Chiều cuối Đông phố mới lên đèn Hàng cây đỏ lá chờ cơn gió Hứa một đêm dài chắc lặng yên Em đẫy xe qua hàng trái cây Nầy em …xoài bưởi mãng cầu đây Quê hương một góc trời thu hẹp Gió Lái Thiêu về hoa mận bay
Một sao sáng trên bầu trời thi ca Việt Nam vừa vụt tắt. Nhà thơ Du Tử Lê đã qua đời tối thứ Hai 7/10/2019 tại Quận Cam, California.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.