Hôm nay,  

Hy Vọng

22/03/201400:00:00(Xem: 4740)
Bác sĩ Huỳnh văn Chỉnh, MD

Một học giả thời trước đã viết: “Làm người ai cũng có hy vọng, như người làm ruộng mong tới ngày gặt lúa, kẻ đi đường mong tới lúc dừng chân”.

Tôi ở ngoài chiến trận “Mùa Hè Đỏ Lửa 1972”, một hôm nhận lịnh đổ bộ vào Triệu Phong nằm về hướng đông bắc Quảng Trị. Mỗi một ngày đổ bộ vào chiến trường, tiểu đoàn 1 Thuỷ Quân Lục Chiến va các đơn vi tăng phái đã trả giá 40 tử vong và 50 bị thương. Trực thăng UH-1 cho một bác sĩ vào chiến trường, phòng không địch bắn như rải cát. Lòng hy vọng vào được tận nơi để chữa trị cho các thương binh, mạnh hơn hoả lực địch. Cuộc đổ bô thành công. Lực lượng Thuỷ Quân Lục Chiến đã đánh tan một trung đoàn thuộc sư đoàn của Cộng sản, có tin tình báo là trung đoàn trưởng của địch bị cách chức.

Tháng 5 năm 1979, gia đình tôi vượt biên. 23 ngày lênh đênh trên Thái Bình Dương, 18 người chết, và rất đông kiệt sức. Ngay cả lúc tuyệt vọng nhứt, tôi vẫn luôn hy vọng có một phép mầu nào đó cứu sống gia đình mình. Và chúng tôi đã được cứu.

Hơn 4 năm trước đây, Uỷ Ban Vận Động Xây Dựng Nghĩa Trang Quân Cán Chính VNCH được thành lập, tổng cộng có 10 thành viên. Lúc ấy Uỷ Ban chưa có gì cả. Tiền quỹ của Uỷ Ban không có một xu. Không có chỗ làm việc, mỗi tháng một lần mượn văn phòng của thành viên để họp, mỗi lần họp mọi người móc túi đóng 20 Mỹ Kim để mua văn phòng phẩm. Thỉnh thoảng lại móc túi thêm cho quan hôn tang tế hoặc tham dự các đoàn thể bạn. Vài thành viên chán nãn bỏ cuộc, 6 ngươi còn lại hy vọng dự án xây dựng Nghĩa Trang Quân Cán Chính VNCS sẽ được thành tựu.

Dần dà chúng tôi thêm tiền quỹ do các thành viên tự nguyện đóng góp. Rồi như một phép mầu, một vị linh mục ở Bahrain, Trung Đông gửi cho cái check 2.000 Mỹ kim. Tiếp theo đó nhiều cuộc gây quỹ như văn nghệ, đi bộ và nhứt là sự hưởng ứng đóng góp của quí đồng hương, dần dần chúng tôi có được một số tiền khả dĩ đặt xuống (down payment) để mua một thửa đất ở Adelanto, San Bernadino. Từ đây chúng tôi thấy được chút ánh sáng le lói ở cuối dường hầm.

Con đường còn thật dài. Một điều nữa là chúng tôi thêm nhiều bạn mới. Nhiều chuyên viên đã tình nguyện giúp sức. Chúng tôi mướn một văn phòng trên lầu Euclid, sau đó chuyển về khu Bolsa gần Cơm Tấm Thành. Phòng làm việc rộng rãi, co hệ thống computer làm công việc cho văn phòng hàng ngày đồng thời cũng làn thẻ hội viên nữa. Về nhân sự chia nhau ứng trực, mỗi ngày 4 tiếng đồng hồ, tứ 10 giờ sáng đến 2 giờ chiều.

Gần đây nhứt, chúng tôi có một trang báo trên tờ nhựt báo Việt Báo. Tiếng nói hay tiếng kêu gọi của chúng tôi mỗi ngày một lan toả rộng. Đã có những cố gắng tiếp xúc với Quí Vị Dân cử Hoa kỳ để hy vọng tìm được sự yểm trợ tài chánh trong tương lai.

Chúng tôi hy vọng có thêm sự hưởng ứng và đóng góp tài chánh của Quí Đồng Hương. Đây là một công trình không phải của riêng anh em trong Uỷ Ban, mà là của tất cả người Việt tỵ nạn CS trên toàn thế giới. Một khi công trình đã thành hình, chúng ta có quyền hãnh diện đã để lại cho các thế hệ mai sau một chứng tích của người Việt tỵ nạn CS trên đất nước Hoa kỳ giống như những công trình của ngươi Maya ở Mexico và các nước Trung Mỹ.

Đây là Nghĩa Trang Quân Cán Chính Việt Nam Cộng Hoà, một cố gắng xây dựng Nghĩa Trang Biên Hoà ở hải ngoại. Chúng ta hãy cùng nhau hy vọng một ngày nào đó công trình được thành tựu để chúng ta mãn nguyện và nói với nhau: SỐNG CHIẾN ĐẤU BÊN NHAU, CHẾT NẰM GẦN BÊN NHAU.

TM UBXD NT/QCC VNCH

Bác sĩ Huỳnh văn Chỉnh, MD

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Westminster (Bình Sa)- - Tại hội trường Việt Báo vào chiều Chủ Nhật ngày 3 tháng 11 năm 2019 vừa qua, Dân Biểu Liên Bang Alan Lowenthal, đã tổ chức cuộc triển lãm pho tượng Thương Tiếc, nhân dịp nầy ông Nguyễn Đạc Thành, Chủ Tịch Hội VAF cũng có mặt để tường trình một số tin tức chi tiết về việc trùng tu nghĩa trang Biên Hòa.
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Sự phát triển của kỹ thuật điện toán và công nghệ thông tin đã và đang làm thay đổi một cách sâu sắc mọi mặt của xã hội hôm nay, đạo pháp cũng không nằm ngoại lệ.
Lãnh đạo Đảng và Nhà nước CSVN biết sợ Tầu là nhục, nhưng còn hơn nghe dân để mất Đảng. Tư duy này đã rõ như ban ngày trong cách hành xử ngoại giao và bảo vệ chủ quyền lãnh thổ, cả trên đất liền và biển đảo, trước áp lực của Trung Cộng, của các thế hệ lãnh đạo Việt Nam từ sau 1975.
Tại sao phải đợi đến 3 tiếng đồng hồ và phải có thỏa thuận bằng giấy tờ chứ không được nói miệng thì các cơ quan truyền thông mạng mới được đăng lại tin của báo giấy?
Xưa kia, việc đi ăn ở ngoài phạm vi gia đình là chuyện ít khi xảy ra. Món ăn được nấu nướng ở nhà với bàn tay khéo léo của người đàn bà quán xuyến. Lâu lâu, khi có việc gì đáng ghi nhớ như kỷ niệm ngày cưới, hoặc có chuyện vui muốn ăn mừng, thết đãi khách quý, đi chơi xa... thì gia đình mới rủ nhau đi ăn nhà hàng một lần để cùng chung vui.
Đã trở lại do sự yêu cầu của nhiều người, lễ hội 2019 sẽ lớn hơn và nhiều ánh sáng hơn
Tôi nhặt được cụm từ “Kho Trời đã khoá” trong truyện ngắn (Chân Dung Một Cô Gái Việt Nam) của Tâm Thanh. Người kể chuyện tên Diễm, sinh ra tại Na Uy, và làm việc như một thông dịch viên (on call) cho sở cảnh sát di trú tại thủ đô Oslo. Nhân vật chính tên Vân, bị bắt giữ về tội ăn cắp và nhập cư bấ́t hợp pháp.
Ngôi chùa đầu tiên mình thăm hôm Thứ Năm có tên là Takayama Betsuin Temple Trasure House.
Cách nay đúng 30 năm, Bức Tường Berlin "sụp đỗ" vào ngày thứ năm mùng 9 tháng 11 năm 1989. Biến cố này đã được nhiều nhân vật lãnh đạo Tây Phương - chẳng hạn như Cố Thủ Tướng Đức Kohl, Cựu Tổng Thống Ba Lan Walesa, Cựu Ngoại Trưởng Mỹ Clinton .... - đánh giá xem như biến cố quan trọng nhứt trong thế kỷ 20.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.