Hôm nay,  

Văn Hóa Dân Tộc

16/01/200100:00:00(Xem: 5505)
Theo định nghĩa thông thường, văn hóa dân tộc là những tư tưởng, giá trị đạo lý truyền thống, phong tục tập quán, nghệ thuật, nếp sống, có thể nói chung là một nền văn minh có một sắc thái riêng của một sắc tộc hay dân tộc. Vậy có thể nào “đầu độc” được một nền văn hóa hay không" Câu trả lời là không có cách nào “đầu độc” khi nó đã trở thành một bản sắc riêng của một dân tộc. bởi vì đó là kết quả của sự tích lũy, phong phú hóa và ghi sâu vào tâm khảm của con người qua việc nối tiếp, truyền đi từ thế hệ này qua thế hệ khác.

Thế nhưng một nền văn hóa dân tộc không phải là một nền văn hóa cô lập, nằm trong một cái hộp thép đóng kín. Nó phải mở ra để tiếp xúc với bên ngoài bởi vì nó có nhu cầu phong phú hóa để thích ứng với những bước tiến của cả loài người. Sự tiếp xúc đó là một định luật thiên nhiên khi loài người ngày càng nhiều trên hành tinh này, nhất là khi các tiến bộ về khoa học kỹ thuật làm cho sự giao tiếp giữa con người và con người ngày càng dễ dàng, mau lẹ hơn, qua các phương tiện chuyển vận và truyền thông. Đó cũng là một định luật trói buộc, không thi hành không được nếu muốn sống còn. Trong sự giao tiếp văn hóa này có một yếu tố then chốt. Văn hóa dân tộc nào mạnh vẫn giữ được bản sắc dân tộc, nó chỉ có lợi là nhờ đó mà phong phú thêm. Còn văn hóa dân tộc nào yếu là mất hết bản sắc mà thay đổi hết, trở thành một thứ văn hóa ngoại lai không có gốc dân tộc.

Trước những thực trạng đó, vào dịp năm mới đầu thế kỷ mới và trước Đại hội đảng kỳ 9, những người lãnh đạo Cộng sản ở Việt Nam bỗng thấy la lối, nói đến nguy cơ “văn hóa đầu độc”, ý muốn nói đến những văn hóa xấu từ bên ngoài đem vào đầu độc văn hóa trong nước. Sự thật việc này như thế nào" Đây không phải là chuyện mới lạ, vì từ ngày các ông Cộng sản Việt Nam chịu mở nắp cái hũ sắt của họ một chút để đón nhận đầu tư và buôn bán với bên ngoài, gọi là đổi mới kinh tế, đã nhiều lần các ông hô hoán hiểm họa văn hóa đồi trụy, văn hóa ngoại lai và bây giờ đổi mới thêm một chút nói đến văn hóa đầu độc. Hiển nhiên những người Cộng sản Việt Nam đã không tin ở sức mạnh văn hóa dân tộc Việt Nam.

Từ thời xa xưa trong lịch sử, văn hóa dân tộc Việt Nam đã tiếp xúc với văn hóa từ bên ngoài đem tới, kể cả khoảng thời gian bị “văn hóa ngoại lai” ngự trị như 1,000 năm đô hộ của người Tầu, văn hóa dân tộc không mất mà chỉ có phong phú thêm. Những nền văn hóa khác từ bên bên ngoài đưa tới không nhất thiết phải là xấu, nếu xấu nó không thể nào tồn tại. Nhưng nền văn hóa nào cũng có mặt xấu mặt tốt, nhất là những khía cạnh thích hợp hay không thích hợp với dân tộc tính Việt Nam. Những nền văn hóa mạnh của một dân tộc luôn luôn biết chọn lựa, đẩy ra những cái xấu và thu lấy cái tốt, chuyển biến nó cho thích hợp với dân tộc tính để làm phong phú thêm văn hóa của mình. Văn hóa có một dạng dễ nhận nhất là phương tiện để truyền bá, lưu lại cho các thế hệ sau. Đó là ngôn ngữ và văn tự. Không có ngôn ngữ và văn tự, không một nền văn hóa nào có thể tồn tại. Trong một ngàn năm độ hộ của người Tầu, ngôn ngữ Việt Nam vẫn còn, thời đó văn tự là chữ Hán nhưng được chuyển thành âm Việt để làm phong phú thêm tiếng Việt và khi đã thành một ngôn ngữ Hán-Việt truyền bá đủ rộng, Nho gia của chúng ta đã tự phát minh ra chữ Nôm của riêng người Việt sử dụng. Đến khi tiếp xúc với thế giới Tây phương vào thế kỷ 16, rồi đến thời kỳ do thực dân Pháp cai trị, chúng ta có văn tự cải tiến thành chữ quốc ngữ theo mẫu tự La-tinh, làm tiếng Việt phong phú thêm, dễ phổ cập hơn, nhưng đạo lý cổ truyền, phong tục tập quán vẫn không bị mai một, bản sắc dân tộc vẫn còn đó.

Vậy các ông Cộng sản sợ cái gì" Hãy nói đến lúc đầu mà những người sống ở miền Nam đều biết khi những nguời Cộng sản chiếm được cả nước. Ngay từ buổi đầu đã có phong trào tiêu diệt những sách báo tiếng nước ngoài của chế độ cũ, bị gán cho nhãn hiệu là văn hóa “vọng ngoại”. Từng đoàn “cách mạng 30-4”, nghĩa là những tay xung phong làm cách mạng vào giờ thứ 24, do bọn “nằm vùng” lãnh đạo kéo đi khám xét các gia đình bị coi là thành phần trí thức. Tin “cách mạng” này lan ra cả thành phố nhanh như thuốc súng cháy, dân chúng sợ hãi tìm kiếm trong nhà mọi thứ sách báo, nhất là sách báo ngoại ngữ, tư động đem thiêu hủy hết, vì họ sợ vạ lây. Biết bao sách học quý giá bị hủy hoại trong những ngày này. Người ta bảo vì những cán bộ mới ở rừng về nên đầu óc còn ngu muội. Nhưng họ không có cấp cao chỉ đạo hay sao" Nhất là trong đảng có cả một guồng máy vĩ đại có nhiều cấp gọi là “Văn hóa Tư tưởng”. Phải nói cho đúng là cả cái bộ máy này cũng ngu muội nốt.

Điều mỉa mai là ban Tư tưởng-Văn hóa thù ghét văn hóa ngoại lai vì sợ dân chúng bị đầu độc, nhưng chính đảng của họ đã đem văn hóa ngoại lai vào nước và bắt dân chúng phải tôn thờ. Chủ nghĩa cộng sản không có gốc Việt Nam, nó được đem từ bên ngoài vào. Đó không phải là văn hóa ngoại lai hay sao" Tệ hại hơn nữa, dân chúng không được lựa chọn tốt xấu mà bắt buộc phải theo đúng nguyên bản từ đầu đến cuối giáo điều cương lĩnh văn hóa Mác-Lê, không ai được phép sửa đổi, kể cả những người cộng sản. Chính đảng đã đem văn hóa ngoại lai về đầu độc dân tộc chớ không còn ai khác.

Thế nhưng đảng Cộng sản đã thất bại trong mưu toan đầu độc này, bởi vì văn hóa dân tộc Việt Nam có sức đề kháng rất mạnh. Thất bại trong tư tưởng, thất bại trong hiện thực vì cái văn hóa ngoại lai đó đưa nền kinh tế đến chỗ dãy chết nên đảng phải “đổi mới” để tự cứu. Không ai, kể cả những người Cộng sản, có thể đầu độc văn hóa dân tộc Việt Nam.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Fountain (Bình sa)- - Vào lúc 10 giờ sáng Thứ Bảy ngày 19 tháng 10 năm 2019 tại Mile Square Park 16801Euclid St, Fountain Valley (Góc đường Euclid/Edinger) New Horizon –KD do Cô Kelly Daniels (Kiều Quan) làm Giám Đốc đã tổ chức buổi họp mặt Picnic hằng năm để cảm ơn các thiện nguyện viên, các mạnh thường quân, thân hữu cùng các học viên đã tham dự các khóa học tại New Horizon-KD.
SIOUX CITY, Iowa – Một người đàn ông ở California âm mưu phân phối methamphetamine và sở hữu súng bất hợp pháp đã bị kết án tại tòa án liên bang vào ngày 18 tháng 10 tại Sioux City.
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Xứ Bắc Chiêm dạo này vui đáo để, mới hôm rồi tiến sĩ lu, bà bộ lon… làm cho dân chúng cười sập mặt luôn.
Một phiên Tòa án nhân dân tại Hà nội năm 1960 xét xử «bọn gián điệp, phản cách mạng phá hoại hiện hành: Nguyễn Hữu Đang và Thụy An», …
Hạng mấy về môi trường kinh doanh? Việt Nam không vào nổi top-50, nghĩa là nhóm 50 quốc gia có môi trường kinh doanh tốt nhất.
Một hồ sơ của Cục Trung Ương Tình Báo CIA mang mã số 80T01357A được giải mật và nhập vào Văn khố Quốc gia (NARA danh số 104-10214-10035) đã đưa ra một số chi tiết về những ngày sau khi chính phủ ông Ngô Đình Diệm tấn công các chùa VN, cho tới khi hoàn tất cuộc cách mạng của quân lực VNCH để lật đổ chế độ này.
Tính đến mùa Thu năm ngoái – 2018, con/chúng tôi tròn 40 năm xuất gia tu học. Trong dịp này đã có nhiều ý kiến của Chư tôn đức, các bạn đồng tu, các học trò, Phật tử chùa Hương Sen và ở nhiều nơi trong và ngoài nước đề nghị con/chúng tôi nên thực hiện một Tuyển tập “40 Năm Tu Học Và Hoằng Pháp của Ni Sư Giới Hương” bằng tiếng Anh và Việt.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi được tham dự sinh hoạt của “mấy ông nhà binh”; nhưng, kỳ Hội Ngộ của khóa 6/68 Cựu SQ/TB Thủ Đức vừa qua, tại Nam California, lại là một Hội Ngộ khiến tôi xúc động nhiều nhất.
Hôm 13/10/2019, Chủ Tịch Tập Cận Bình của chế độ TC đang công du Nepal, lại lên tiếng đe dọa "nghiền nát"mọi âm mưu đòi ly khai.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.