Hôm nay,  

Liên Tôn Phản Đối Công An

20/05/201400:00:00(Xem: 3785)

Sau khi công an đàn áp dữ dội cuộc biểu tình hôm Chủ Nhật 18-5-2015, nhiều tô chức hôm Thứ Hai đã có văn bản phản đối chính phủ.

Trong đó, Hội đồng Liên tôn lên tiếng việc công an đàn áp biểu tình chống Trung Quốc và tín đồ PGHH Thuần Túy.

Bản Lên?Tiếng đề ngày 19-5-2014, ký tên 14 tu sĩ nhiều tôn giáo từ VN, trong đó có Cụ Lê Quang Liêm (Hội trưởng PGHH), HT Thích Không Tánh, nhiều linh mục, mục sư, chánh trị sự Cao Đài... viết:

“Hôm qua, ngày 18/5/2014, tất cả các cuộc biểu tình ôn hòa diễn ra trên toàn quốc đều bị lực lượng đông đảo công an, cảnh sát, công an đóng vai côn đồ đàn áp một cách dã man, nhiều người bị đánh đập, bắt bớ một cách trái pháp luật, thậm chí một số người tham gia biểu tình đã bị giam giữ hơn 24 tiếng, công an đã sử dụng bạo lực khi bắt giữ công dân.

Theo Bản tin khẩn cấp của Giáo Hội PGHH Thuần Túy, “khoảng 7g50 sáng hôm qua, cô Nguyễn Ngọc Lụa cùng 2 sinh viên là Nguyễn Thế Lữ và Huỳnh Thị Mỹ Liên đến nhà cụ Lê Quang Liêm (Hội Trưởng Trung Ương Giáo Hội PGHH Thuần Túy) để chuẩn bị tham gia cuộc xuống đường tại Sài Gòn nhằm phản đối Tàu cộng đặt giàn khoan trái phép trong khu đặc quyền kinh tế của Việt Nam. Cô và 2 sinh viên bị công an Quận Phú Nhuận và CA TP bắt tại đầu hẻm 182 Hồ Văn Huê, quận Phú Nhuận, và đánh đập tàn nhẫn rồi đẩy lên xe chở đi.” Sau đó tại đồn công an, cô Lụa đã bị an ninh đè ra lột chiếc áo dài truyền thống của tín đồ PGHH. Đây là hành vi xúc phạm nhân phẩm phụ nữ và xúc phạm tôn giáo không thể chấp nhận được.

Cùng lúc đó, tại tư gia cụ Lê Quang Liêm công an phường 9, quận Phú Nhuận đến quấy rối bằng cách xét hộ khẩu. Trước nhà cụ Liêm có hàng trăm công an thường phục và sắc phục bao vây không cho bất cứ ai ra hay vào nhà.

Với Cao Đài giáo, tại Vĩnh Long, CTS Nguyễn Kim Lân và nữ CTS Nguyễn Bạch Phụng bị theo dõi và bám sát liên tục trong hai ngày 17 và 18/5/2014. Ngày 17/5/2014 CTS Hứa Phi cho biết bị hai công an tỉnh Lâm Đồng và huyện Đức Trọng yêu cầu hai nội dung trái ngược nhau về việc nên đi hay không đi biểu tình.

Với Công giáo, tại Sài Gòn, sáng 18/5/2014 khu vực Dòng Chúa Cứu Thế Sài Gòn rất đông an ninh mặc thường phục canh gác xung quanh. Linh mục Đinh Hữu Thoại ra ngoài có công việc thì bị một an ninh mặc áo thun sọc đã bám sát theo xe và phát ngôn những lời đe dọa rất tục tĩu.

Với Phật giáo, Chùa Liên Trì (Quận 2) nơi trụ trì của Hòa Thượng Thích Không Tánh và Chùa Giác Hoa (Quận Bình Thạnh) của Hòa Thượng Thích Viên Định, Viện Trưởng Tăng Đoàn GHPGVNTN bị an ninh, công an TP và công an Quận 2 canh gác, cô lập mấy ngày qua!

Với Tin Lành, Mục sư Nguyễn Mạnh Hùng bị canh giữ liên tục nhiều ngày. Khi có việc phải ra ngoài luôn có hai an ninh bám theo sát từ ngày 09/05 đến chiều tối ngày 18/05.”

Bản văn có phần kêu gọi:

“Yêu cầu nhà cầm quyền phải tôn trọng những cuộc biểu tình ôn hòa chống Trung Quốc của người dân, giữ trật tự cho người dân xuống đường. Nghiêm trị những cá nhân, tổ chức lợi dụng biểu tình để gây bạo loạn, đập phá tài sản người khác.”

Cùng ngày, 20 tổ chức xã hội dân sự cũng ra bản văn tương tự.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Năm 2016 ông Trump bị bà Clinton dẫn trước 3 triệu phiếu dân bầu nhưng rồi đắc cử Tổng Thống, lý do vì Hoa Kỳ chọn Tổng Thống theo cử tri đoàn (electoral votes) thay vì lá phiếu phổ thông (popular votes).
Nếu gọi văn hoá là tất cả những gì thể hiện sự hiện hữu của con người trên trái đất nầy thì tình huynh đệ chi binh cũng là một đặc điểm của nền văn hoá Việt Nam nói chung và của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà uy dũng nói riêng.
Kể từ khi HD 8 bắt đầu xâm nhập vào thềm lục địa Việt nam, Đảng Cộng Sản Việt nam không có một động thái gì để bảo vệ lãnh hải, ngoại trừ mãi tới 15 ngày sau (ngày 18 tháng 7) mới có lời tuyên bố của phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao lên tiếng việc TC xâm nhập khu Đặc Quyền Kinh Tế và Thềm Lục địa VN, và phải mãi tới ngày 15 tháng 10, Phó Thủ Tướng kiêm Bộ trưởng Ngoại Giao VC, Phạm đình Minh tuyên bố tại Hội Nghị ASEAN tổ chức tại Đà lạt tố cáo hành vi đơn phương của TC xâm phạm chủ quyền của Việt nam.
Tôi nhận được tập thơ “Ngôn Ngữ Xanh” của nữ thi sĩ Nguyễn Thị Khánh Minh tặng vào những ngày lập thu đầu tháng mười. Khi nhìn tên tập thơ, tôi nghĩ ngay đến nỗi niềm hoài vọng của tác giả.
Chiều Thứ Sáu ngày 8 tháng 11/2019, mình hành hương chùa Kim Các Tự, ngôi chùa quen thuộc với người học văn ở Sài Gòn thời xa xưa.
Dân chủ phải là thể chế chánh trị. Nhưng Dân chủ nào ? Hai chế độ không giống ai, Cộng Hòa Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam, và Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa của Việt Cộng Hà nội, đều (cả hai) rêu rao tuyên bố có chế độ Dân Chủ. Thế nhưng trong thực tế, sau 70 năm cầm quyền Miền Bắc, và trên 40 năm cầm quyền cả nước Việt Nam, ai ai cũng biết chế độ quản trị Việt Nam của độc đảng Cộng Sản là một chế độ Độc Tài.
So với Vạn Lý Trường Thành thì Bức Tường Bá Linh chỉ như một thứ mô hình để trưng bầy, coi chơi cho vui mắt thôi. Tuy thế, số nạn nhân của Berlin Wall (cũng như lực lượng phòng thủ hùng hậu của nó) cũng đã để lại một những dấu ấn khó phai trong lịch sử cận đại.
Tai buổi lễ khai mạc kỳ họp Quốc Hội hôm 21-10-2019, với nhận định tình hình Biển Đông đang diễn biến phức tạp và bất lợi, ông Nguyễn Xuân Phúc,Thủ tướng VNCS phát biểu: Viêt Nam sẽ không bao giờ nhân nhượng về Độc lập và Chủ quyền.
Năm nay ngày Cựu Chiến Binh Mỹ nhằm Thứ Hai ngày 11 tháng 11, năm 2019.
Những chuyên viên chất nổ (EOD) thuộc binh chủng bộ binh phàn nàn: nhân sự giảm, trong khi nhiệm vụ bảo vệ tổng thống Trump và những viên chức chính phủ khác tăng, khiến họ cảm thấy bị quá tải, và không được huấn luyện đúng mức cho công việc nguy hiểm này.



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.