Hôm nay,  

Đổi Tên Trường

12/07/201400:00:00(Xem: 3461)
Hương đi trên con đường Trần Cao Vân, mà cảm thấy xa lạ. Đường sá, nhà cửa khác xưa… Ngay cả căn nhà mà Hương đã có thời gian ở với cha mẹ mà nay nàng tìm cũng không ra… Hương chịu thua và đành lách mình vào cổng trường Nguyễn Hoàng, dù nay đã thay tên, nhưng nàng vẫn thích gọi tên cũ…

Đến đây Hương sực nhớ đến 2 bài thơ tự xướng hoạ của Anh TĐĐ đã đăng trong Đặc San Nguyễn Hoàng ở Nam Cali để mỉa mai về việc đổi tên trường:

SAO ĐỔI TÊN TRƯỜNG

Nguyễn Hoàng tên đẹp có hề chi?
Lịch sử bao đời đã khắc ghi
Thân ái ngày xưa còn nhắc mãi
Nỗi lòng hiện tại lại quên đi
Tao nhân mặc khách tình lưu luyến
Gái lịch trai thanh mộng xuân thì
Chẳng lẽ vô tâm đành tọa thị
Mặc cho ”thù hận”thiếu lương tri.

Với bài họa:

HÃY TRẢ LẠI TÊN

Tên trường ai nỡ đổi làm chi
Con cháu kế thừa vẫn nhớ ghi
Quảng Trị tình trao dòng lệ gạt
Nguyễn Hoàng nam tiến bước chân đi
Hằng bao công sức mong trường cửu
Một thoáng ”hờn căm”xóa tức thì
Văn hóa bảo tồn sao thế nhỉ?
Ngàn đời há chịu tội vô tri…

Hương rảo bước quanh trường, thấy hoàn toàn thay đổi…Những dãy nhà xưa không còn nữa thay vào là một toà nhà ba tầng…Hương tiến lại gần hồ nước, thấy một người đàn ông ngồi trên xe lăn mang kính đen đang cúi xuống một tập giấy và đang chăm chú đọc…

Thân hình anh ấy có tiều tụy, đang mang chân giả… thời gian và cảnh sống có xóa đi nét thanh xuân trai tráng hùng dũng, nhưng dáng điệu kia dù có đốt ra tro, Hương vẫn nhận ra người bạn trai mà mình yêu thầm và ngưỡng mộ trong thời gian nàng học trung học của mình đang hiện hữu trước mắt. Khi ấy anh ấy chỉ xem Hương như em gái và hết lòng giúp đỡ bài vở nàng trước kia…Hương muốn a tới ôm Nhân mà khóc, nhưng nàng đành nuốt nước mắt vào lòng và kềm chế lại…

- Nếu Nhân nhận ra mình, chưa chắc chàng chịu tiếp mình…Thôi thì mình tìm cách đóng kịch, nói quanh co cho xong chuyện hãy hay…

- Thưa anh, anh bị thương trong trường hợp nào?! Hương bình tỉnh hỏi chuyện.

- Tôi bị thương trong trận đánh ác liệt ở Quảng Trị!..

- Tôi cũng có một người anh Trung sĩ trong Biệt Động Quân đã chết trong trận đánh đó! Hương đành nói dối bịa chuyện để gợi chuyện…

Nhân im lặng không tiện hỏi tên người trung sĩ chết trận vì thấy vô ích...

- Tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ chỉ có hai anh em đùm bọc nhau. Anh tôi đã chết trận, lần đầu tiên tôi về quê để xây mộ cho anh tôi sau mấy chục năm vượt biên xa quê. Tôi thấy anh cùng cở tuổi anh tôi lại bị thương cùng trận ở Cổ Thành. Tôi rất xúc động và muốn nhận anh làm anh nuôi để tâm sự...

- Nếu bà cho phép thì còn gì bằng. Nhân chạnh nhớ đến đồng đội nên vui vẻ nhận lời.

- Vậy em xin biếu anh một ít tiền gọi là quà sơ giao mình kết nghĩa anh em...Hương vội vàng mở ví lấy ra một xấp tiền đặt vào tay người đàn ông một cách thân tình...

Nhân ngỡ ngàng suy nghĩ:

- Mạ mình đã chết, nhu cầu cần tiền lo thuốc thang cho mạ không còn nữa. Mình không có con. Vợ mình đi dạy có tiền lương và tiêu chuẩn nhà nước, mình dạy kèm cho học sinh thi vào đại học cũng có tiền ra tiền vô tạm đủ cho cuộc sống, hai người...Mình mới sơ giao, mà nhận tiền người ta ngại lắm...Thôi thì trả lại cho người ta là hay nhất.

Nghĩ sao làm vậy, Nhân nhất quyết từ chối... Nhưng Hương vẫn năn nỉ kỳ kèo làm Nhân chấp nhận lòng tốt của cô em gái mới kết nghĩa anh em, nên chẳng đặng đừng chỉ nhận một nửa với ý định sẽ làm học bỗng cho học sinh nghèo.

- Cám ơn em, em cúi xuống sát mặt anh cho anh nhìn rõ mặt em hơn...Nhân cảm động nói.

Không đợi nói lần thứ hai, Hương vội vàng cúi sát người vào lòng chàng với ý nghĩ:

- Chắc Nhân đã nhận ra mình...

- Tên em là gì?

- Tên em là Hương.

- Hương, Hoa cũng thế thôi, tôi không hề quen ai tên như thế cả !Với lòng tự ái của người thua cuộc lại tàn tật, không muốn mất đi hình ảnh thần tượng trong lòng Hương, người mà mình hồi xưa chàng đã từ chối tình cảm chân thật của nàng ngầm trao ra… Nhân vừa nói vừa bấm máy cho xe chạy nhanh...

Những tờ giấy bạc thi nhau rớt xuống như đàn bươm bướm bay trong gió chiều buồn tênh...Hương khóc chạy theo gào lớn:

- Nhân! em vẫn là Hương của ngày nào, vẫn thân kính anh như ngày xưa !....

- Để yên cho tôi với cái hạnh phúc sẵn có của tôi, đừng làm xáo trộn tâm tư tôi...

Bên ngoài tiếng Lài âu yếm gọi chồng:

- Anh Nhân, trời sắp tối, anh về ăn cơm kẻo nguội...

Nguyễn Ninh Thuận

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu Lạc Bộ Nhiếp Ảnh Việt Nam/VN Photography Club sẽ tổ chức một cuộc triển lãm ảnh nghệ thuật "Ánh sáng và sắc màu" tại Little Saigon, Nam Cali. Buổi triển lãm sẽ diễn ra hai ngày, Thứ Bảy và Chủ Nhật, 7 và 8 tháng 12 năm 2019 từ 10 giờ sáng đến 5 giờ chiều, tại Hội trường nhật báo Người Việt
Bộ trưởng quốc phòng Nam Han, Jeong Kyeong-doo và đồng nhiệm Trung Quốc, Ngụy Phượng Hòa đã đồng ý thiết lập thêm những đường dây nóng quân sự giữa hai nước và chuẩn bị cho chuyến công du của bộ trưởng Jeong đến Trung Quốc vào năm 2020.
Ánh nắng chiều đã tắt nhưng tôi vẫn như cảm nhận được cái nóng hừng hực qua cung cách vén ống tay áo để lau mồ hôi trán của người tưới cỏ.
Công Ty Disneyland sẽ chính thức tham dự cuộc Diễn Hành Tết tại Westminster với sự góp mặt của nhiều nhân vật trong đó có Mickey và Mini Mouse.
Thương vụ bán hàng trên mạng tại Hoa Kỳ Ngày Lễ Tạ Ơn đã tăng vọt 17$ tới 4.1 tỉ đôla, theo Salesforce cho biết. Doanh thu bán hàng mạng trên toàn cầu đã tăng còn nhanh hơn.
2 du khách của chiếc du thuyền Carnival Cruise Line đã chdết trong một xe buýt trong thời gian một tua độc lập tại Belize hôm Thứ Tư.
Thủ Tướng Iraq Adel Abdul-Mahdi cho biết hôm Thứ Sáu rằng ông sẽ từ chức theo sau nhiều tuần lễ biểu tình bạo động và lời kêu gọi ông ra đi bởi nhà lãnh đạo tôn giáo hàng đầu quốc gia của phái Hồi Giáo Shia.
2 phi đạn được Bắc Hàn phóng đi hôm Thứ Năm “được cho là bắn từ một bệ phóng phi đạn nòng siêu lớn,” theo các viên chức quân sự Nam Hàn cho biết.
Cảnh sát Anh đã bắn chết một người tấn công khủng bố hôm Thứ Sáu tại Cầu London -- một sự kiện đau lòng đã khiến ít nhất một người vô tội thiệt mạng và một số người khác bị thương xung quanh con đường trọng yếu là nơi xảy ra vụ tấn công Hồi Giáo chết người chỉ hơn hai năm trước.
Trấn Cảnh Đồng nằm bên bờ sông Liễu Hạ, xinh đẹp như cảnh thiên thai ở chốn trần gian. Khách thương hồ đến đi mua bán quanh năm. Khách du thanh tú lịch lãm cũng dập dìu trẩy hội…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.