Hôm nay,  

Thơ Thơ

14/07/200000:00:00(Xem: 6485)
Chiều đông sương lạnh bến Đà Giang

Anh đến thăm em một buổi chiều
Đông về lành lạnh, gió hiu hiu
Hai lòng ấm lại niềm tâm sự
Từ đó tâm hồn đỡ tịch liêu.

Ai biết lần đi một lỡ làng
Thuyền không ghé lại bến Đà Giang
Chiều hôm lỡ chuyến đò duyên số
Có kẻ buồn cho chuyện bẽ bàng.

Nhớ lại hôm nào đã gặp nhau
Cơm chay dưa muối nghĩa sơ giao
Đậm đà hương vị mùi thanh đạm
Giây phút quen nhau ở buổi đầu.

Những tưởng đàn lòng đã bén cung
Nào hay ngư thủy chẳng tương phùng
Đường đời một lỡ duyên bèo nước
Xa mặt cho nên phải cách lòng.

Chẳng dám trách em quá hững hờ
Cung thương đã lỗi một đường tơ
Nhạn về lẻ bóng Đà Giang lạnh
Én lại Tầm Dương lỡ đợi chờ.

tacgia = Hiền Nhân

*

Nhất định anh sẽ về

Ngày nào qua cơn mê
Nhất định anh sẽ về
Thăm lại căn nhà nhỏ
Võ vàng bên khóm tre.

Anh sẽ về quê mẹ
Đi trên con đường làng
Cuộc đời bao dâu bể
Đã hết rồi, thênh thang...

Anh về thăm mộ mẹ
Anh về thăm vườn xưa
Nghe thời gian kể lể
Mấy chục năm gió mưa.

Ngày nào qua giông tố
Nhất định anh sẽ về
Thăm dòng-sông-tuổi-nhỏ
Lặng lờ dưới chân đê.

Anh về thăm trường cũ
Hàng phượng đã đỏ chưa"
Tiếng ve còn nức nở
Trong gió chiều đong đưa"

Anh sẽ về thăm em
Hát lại khúc êm đềm
Dưới hàng me năm cũ
Công viên và bóng đêm.

Nhất định anh sẽ về
Cho dù cuối cơn mê
Kể em nghe một thuở
Tình ta chớm não nề

Anh về thăm nghĩa trang
Bạn anh xếp từng hàng
Nghìn thu còn tiếc hận
Bao nỗi niềm mang mang...

Anh về dựng lại cờ
Giữa chốn cũ thành đô
Hát vang lời quân sử
Dẫu thời gian xóa mờ

Anh sẽ về em nhé
Sẽ về đón mừng xuân
Xuân tình xuân đất nước
Đã lỗi hẹn bao lần...

tacgia = Phan Tuấn Sơn

*

Lý lịch tự khai

Tặng cô Bội Dziệp

Thưa cô Dziệp, em đây ngoài bốn bó
Một vợ già với ba đứa con thơ
Rộn việc nhà chạy lo đà sặc máu
Vì yêu thơ nên cũng ráng nhín giờ.
Khi vợ cự em đây đành chịu trận
Làm cho tròn bổn phận đấng mày râu
Vui bà xã em đây đà quên phứt
Kệ Cô Gia ảnh ngóng cổ chờ bài
Thức trắng đêm trông mặt mũi bơ phờ
Vì trót hứa trả nợ người đã khuất
Nên tự mình ráng chịu cực làm thơ
Tròn bổn phận lương tâm đừng cắn rứt
Giờ cô Dziệp đã tỏ mặt chưa nào
Xin đừng "bốc" cho em đỏ má đào
Nghiệp chướng, em xin làm: thơ tài tử
Chẳng ham chi thi sĩ với thi hào.

tacgia = Tư Râu

*

Tung cánh diều bay

Tung cánh diều bay thời thơ dại
Cho anh về lại mái hiên nhà
Ngoại ngồi lựa thóc trong chiều nắng
Thương quá lưng còng, tóc điểm sương
Ba lo chẻ tre làm thêm lộp
Thêm lờ, để cho kịp mùa mưa
Phụ tay anh sửa đổi giàn mướp
Bón phân cho kịp nở mùa đầu
Cắm thêm cho mẹ hàng dâm bụt
Sửa lại hàng rào hoa thủy tiên
Đêm trăng thoang thoảng mùi hoa bưởi
Tối nằm ngoại kể chuyện đời xưa
Mấy người bạn cùng ba vô vọng cổ
Chị thì lo tiếp rượu thêm mồi
Đám trẻ nhỏ ngồi im thin thít
Đợi xuống câu thì vỗ tay cười
Nhớ bài hát thương "thầy Tử Lộ"(*)
Đội gạo đường xa nuôi mẹ già
Thương con đò "Tình anh bán chiếu"(*)
Mết cô nàng bán "bánh bông lan"(*)
Thêm chút rượu tiễn "Đơn Hùng Tín"(*)
Mến cô nàng "Gánh nước đêm trăng"(*)
Xong việc ruộng đồng đêm ca hát
Năm tháng cộng hòa sống thần tiên
Tung cánh diều bay theo tháng năm
Đứt giây biền biệt chốn mù tăm
Quê nhà bây giờ xa lăng lắc
Mai về tìm lại cánh diều xưa

tacgia = Vĩnh Hòa Hiệp

*

Ơi, những người lính cũ

(Xin được gởi chút tấm lòng cho bạn bè tôi, những người lính tầm thường của miền Nam, chỉ có tấm lòng duy nhất là yêu quê hương đất nước mà cầm súng. Xin mọi người đừng bất công với họ. Hãy trả lại sự công bằng cho họ và gia đình)

Em còn nhớ quê nghèo Thúy Liễu xưa
Còn nhớ đàn em thơ tung cánh diều
Còn nghe tiếng bìm bịp kêu con nước
Ngoại chống đều tay cho kịp chợ chiều
Theo cậu chống xuồng coi đua ghe Ngo
Em còn nhớ cuộc vui ở chùa Miên
Tưng bừng lễ hội mùa tát nước
Năm tháng Cộng Hòa sống đời thần tiên
Từ biệt nhau đi mỗi người một ngả
Mày về Rạng Đông tao trụ Bình Minh(*)
Vài bạn học giờ đã là du kích
Vẳng tiếng loa đêm chửi nhau tận tình
Có những đêm đột kích về Chương Thiện
Đoàn quân đi dưới những rặng trâm bầu
Nơi hỏa lựu, ngoại giờ này còn thức"
Cùng đàn em, khấn nguyện những đêm rằm
Dẫu cơ cực vẫn thương đời lính trận
Bạn bè ta đứa gục ngã Ngang Dừa
Thằng thì chết ở quận đường Hiếu Lễ
Ngày nước mất, ta mang án lưu đầy
Cuộc chiến cũ như một lần oan nghiệt
Giờ cùng nhau lo xây dựng tương lai
Hãy tìm lại những nấm mồ tử sĩ
Chút khói hương cho ấm lại vong hồn.

tacgia = Vĩnh Hòa Hiệp

(*)Căn cứ yểm trợ

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
WASHINGTON - Nghị quyết luận tội lãnh đạo hành pháp là đề tài thảo luận trong tuần này tại 3 ủy ban Hạ Viện.
Cộng Sản Việt Nam hôm 25 tháng 11 đã công bố Bạch Thư Quốc Phòng không những giữ lập trường 3 không mà còn thêm một không nữa, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do (RFA) cho biết hôm 25 tháng 11.
Xác của 39 nạn nhân chết trong thùng lạnh của xe tải tại Anh vào tháng trước sắp được đưa về Việt Nam, theo bản tin của Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA) cho biết hôm 25 tháng 11.
Kính gởi: Quí Thiện Nam Tín Nữ Phật tử Đồng hương, Chùa Quang Thiện, một chặng đường đi qua từ ngày thành lập đến nay, 1999 – 2019 biết bao sự gia hộ của chư Tôn đức và hộ trì của chư Thiện Tín.
Westminster (Bình Sa)- - Chùa Phổ Linh tọa lạc tại số 11612 Dale St, Garden Grove CA 92841, do Ni Sư Thích Nữ Thiền Tuệ làm Viện Chủ đã long trọng tổ chức tiệc chay nhân ngày Lễ Tạ Ơn (Thanksgiving) Lần thứ 7-2019 tại nhà hàng Diamond 3 Thành phố Westminster vào lúc 6 giờ tối Chủ Nhật, ngày 24 tháng 11 năm 2019.
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Mấy ngày qua bọn con trẻ chạy rong ruổi khắp kẻ chợ nghêu ngao hát rằng:
Nưóc Việt trải qua hàng ngàn năm hình thành và phát triển, ban đầu chỉ là vùng trung du và đồng bằng Bắc Bộ, dần dần tiến về Nam sáp nhập nhiều phần lãnh thổ khác để có được diện mạo như hôm nay.
(Viết theo lời kể của người bạn tù cải tao vượt biên) Chưa có một dân tộc nào khi đất nước vãn hồi hòa bình thống nhất đất nước lại có nhiều người bỏ nước ra đi tìm tự do nhiều như dân tộc VN.
“Làm phim võ thuật Trung Hoa nói tiếng Anh đối với tôi cũng tựa như vua cao bồi John Wayne nói tiếng Hoa trong phim về miền viễn Tây.” – Lý An


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.