Hôm nay,  

Chuyện Con Chó Chết

07/03/200000:00:00(Xem: 6671)
Tôi không có ngụ ý hay ám chỉ bất cứ ai. Tôi viết chuyện con chó là viết chuyện con chó thật và là con chó chết bị xe đè bẹp dúm ở San Jose, trong thung lũng Silicon của miền Bắc California.

Tôi đọc tin trên tờ San Jose Mercury News mô tả cái chết của con chó bi thảm như thế nào và niềm đau của chủ nó ra sao. Con chó được 10 tuổi, thuộc giống “bichon frisé”, loại chó nhỏ lông xù tai rủ, tên là Leo. Chủ của nó là bà Sara McBurnett, 38 tuổi, nhân viên địa ốc ở Lake Tahoe. Lúc đó bà đang lái xe đến phi trường quốc tế San Jose và trên đường chạy vào phi trường bà phạm một vụ chạm xe nhỏ. Người tài xế xe bị chạm nhẩy ra khỏi xe la hét bà. Xe của anh ta được mô tả là một xe vận tải mầu đen phía sau chở một cái lều vải kiểu cắm trại và mang bảng số xe của tiểu bang Virginia.

Khi bà McBurnett hạ kính xe xuống để nói chuyện với người đó, anh ta thọc tay vào xe bà, nắm lấy con chó Leo đang ngồi trên lòng bà và quẳng nó ra giữa lộ nơi các xe đang chạy. Con chó bị xe cán ngay, trước khi bà kịp chạy ra cứu nó. Khi đưa nó vào bệnh viện chó, con Leo đã chết sau đó. Bà McBurnett lái xe ra phi trường để đón chồng bà thì gập tai nạn nói trên. Bà nói lúc nào bà cũng vẫn như nhìn thấy thi thể của nó dưới chiếc xe, khi bà thuật lại tai nạn đã xẩy ra ngày 11-2.

Tuần trước, các bè bạn của bà McBurnett treo giải thưởng 5,000 đô la cho ai đưa tin bắt được kẻ lái xe đã ném chó Leo vào cửa tử. Một bản tin đăng trên báo trong ngày thứ năm về vụ này đã có kết quả hàng trăm cú điện thoai và e-mail gởi đến. Ronn Owens, thủ đài chương trình buổi sáng của đài phát thanh KGO và chủ của một con chó cũng loại “bichon frisé” có tên là Sophia, đã đưa câu chuyện lên làn sóng và tuyên bố góp 500 đô la vào quỹ giải thưởng nói trên. Chỉ trong vài phút sau đó hàng trăm thính giả đã gọi để góp tiền. Đài KGO cho biết hệ thống điện tử thư bằng lời (mail-voice) của đài bị tràn ngập.

Đồng thời hàng trăm thư và đô la đã gửi đến báo Mercury News. Vào chiều thứ năm, một ngân quỹ đặc biệt gọi là “Quỹ Treo Giải thưởng về vụ Leo” đã được thành lập bởi Hiệp hội Nhân đạo Thung lũng Santa Clara và quỹ đã góp được hơn 40,000 đô la.

Owens nói: “Hình ảnh con chó thực làm tôi xúc động. Trong tất cả câu chuyện này đã có cái gì đó gây chấn động đến tâm não tôi”. Trong khi đó câu chuyện chó Leo bị xe cán chết đã lan ra khắp nước Mỹ, vì báo chí phát thanh và truyền hình đã nắm lấy chuyện này. McBurnett nói bà vẫn cảm thấy đau khổ, cõi lòng tan nát, tâm trí bị ám ảnh bởi việc đã xẩy hôm bà lái xe đến phi trường. “Không có cái gì có thể đem con chó trở lại với tôi”, bà nức nở khóc khi được Owens phỏng vấn. Còn kẻ lái xe hung bạo, bà nói hy vọng hắn sẽ bị Cảnh sát bắt và đưa ra tòa xử. Bà mô tả hắn là Mỹ trắng, tuổi khoảng hơn 20, người mảnh khảnh và có để chòm râu dê. Bà nói tiếp: “Bị làm nhục giữa đường phố là chuyện quan trọng nhất”.

Về phía Cảnh sát, phát ngôn nhân Derek Edwards nói: “Chúng tôi có một vài manh mối rất hứa hẹn”. Ông nói ngoài hành động tàn bạo đối với thú vật, cử chỉ giận dữ điên cuồng trên đường lộ có thể đưa đến sự kết án hình tội nếu có người bị bắt trong vụ này. Hai cảnh sát thuộc đội xung kích đã được chỉ định dành toàn thời gian điều tra nội vụ và tiếp thu mọi tin tức mọi lời mách bảo, kể từ khi tờ Mercury News đăng bản tin hôm thứ năm tuần trước.
Riêng bà McBurnett, báo cho biết bà đã có một con “bichon frisé” mới. Lần này, nó có tên là Stormy (Bão Tố).

Tôi thuật lại câu chuyện này để làm gì nhỉ" Tôi cũng như biết bao nhiêu người trên cõi đời này biết thương yêu loài vật, và nhất là ở bên Mỹ con chó được quý trọng như thế nào cũng chẳng phải là điều mới lạ. Có lẽ mấy anh chàng gốc Việt Nam như tôi khi nhìn thấy những con chó được các bà ôm ấp nâng niu đã phải tức cảnh mà thở than “làm chó thế mà sướng”... miễn là chó ở Mỹ. Và tôi cũng như tất cả mọi người có lương tri đều ghê tởm những hành động hung hãn cuồng nộ ở ngoài đường phố. Thế nhưng riêng tôi một ký giả thấy vụ con chó bị xe cán trở thành tin tức rùm beng, bỗng cảm thấy u hoài nhớ chuyện cũ vô cùng.

Các sinh viên học môn báo chí lần đầu đến lớp chắc hẳn phải nghe các ông thầy giảng thế nào là tin tức. Ở bên Pháp thời trước vẫn có câu: “Xe cán chó không phải là tin, bao giờ anh thấy chó cán xe, đó mới thực là tin”. Câu nói đùa nhưng nó đã tóm gọn bài giảng thế nào là tin tức. Vậy mà thời nay, xe cán chó đã trở thành tin tức nóng hổi và hấp dẫn. Tôi thở dài, ngán ngẩm thời đại này quả thật đã đảo ngược nhiều thứ lắm rồi.

Tôi nghĩ nếu chúng ta cảm thương thân phận con chó bị lẳng xuống đường cho xe cán thì chúng ta cũng nên cảm thương cho thân phận con người bị vùi dập trong biết bao cảnh bạo tàn. Tôi cũng như nhiều anh em khác bị tù đầy cải tạo ở Việt Nam đã thấy sự vùi dập đó như thế nào để nhiều lần phải nghĩ mình còn khổ hơn cả một con chó. Có biết thương thân phận con chó thì mới biết thương thân phận con người. Chân lý này không chỉ đúng ở Mỹ, ở Việt Nam mà còn đúng ở tất cả mọi nơi trên Trái Đất. Ở bên Mỹ đang trong nùa tranh cử, nếu có một sự nhìn rõ thêm nữa về thân phận con người cũng là điều hợp thời. Chỉ sợ ở những nơi tụt hậu với thời đại mới, người ta còn bị mù chưa nhìn thấy.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Thế là chớm thu, lá lác đác vàng. Thời gian đi rồi đến nhưng thật có đến đi chăng? Năm xưa thi sĩ Bùi Giáng từng bảo:” Đếm là diệu tưởng đo là nghi tâm” kia mà! Làm gì có đến đi, đến đi là vọng tâm sanh ra.
Adem yoq – người Uyghur - nói: “Tất cả người chúng tôi bị đưa đi.”
Năm 1979, hai Phật tử Hồng Kông cúng dường đất và tịnh tài để xây một ngôi chùa Phật giáo Trung Quốc ở Bắc Mỹ. Năm 1981 Hòa thượng Cheng và năm vị hộ pháp thành lập hội Phật giáo quốc tế.
Bình thường có thể ai cũng hiểu sinh lão bệnh tử là điều không thể tránh, nhưng khi nó đến bất ngờ thì ai cũng sợ, giống như trường hợp 2 người tại Hà Nội đã chết do “vi khuẩn lạ” làm viêm cơ tim khiến cho nhiều người dân lo lắng.
Các báo quốc tế mấy ngày qua đăng tin 39 người vượt biên lậu bị chết ngạt và cóng trong thùng xe tải tại nước Anh gây xôn xao khắp nơi. Đặc biệt các tin nhắn của cô gái Phạm Thị Trà My gởi cho ba mẹ sống ở Hà Tĩnh càng gây xúc động nhiều người Việt Nam.
Khi còn ở nhà với mẹ, tôi hay bị bà cụ mắng: “Mày có cái tật cứ vung tay quá trán con ạ.” Lúc ra ở riêng, vợ mắng tiếp: “Sao anh cứ có đồng nào là xào liền đồng đó vậy!”
Việt Nam Cộng Hòa thành lập ngày 26/10/1955, đang lúc chiến tranh nên quốc sách bảo vệ tự do được ưu tiên, nhưng không phải vì thế mà quên lãng mục đích xây dựng một xã hội dựa trên triết lý nhân bản, khai phóng và dân tộc.
Thực vậy trong thời gian qua dư luận thế giới đã thấy rõ ràng cả 2 chính đảng Cộng Hoà và Dân Chủ của Mỹ đều có chung quan điểm ủng hộ Phong trào Dân chủ Hồng Kông (Phong trào DCHK).
Ngày 23-10-2019 vừa qua, cảnh sát Anh đã chận bắt một xe tải tại vùng Essex, trong đó phát hiện 39 thi thể nạn nhân bị chết cóng trong thùng xe, vì nhiệt độ xe đông lạnh xuống đến âm 25 độ C (tức âm 13 độ F), gồm 31 đàn ông và 8 phụ nữ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.