Hôm nay,  

Thơ Thẩn Mà Chơi

01/07/200000:00:00(Xem: 6038)
Đôi lời tâm sự với anh Tư Râu
(Đọc bài "Con lạy các cha" của anh Tư Râu trong mục "Thơ Thẩn Mà Chơi" của Saigon Times số 165 ngày 9.6.2000, Cô Gia cảm thấy nỗi khổ tâm của anh Tư Râu trong việc thấy sự xáo trộn trong Cộng Đồng Người Việt Tự Do ở NSW. Từ sự cảm thông đó, Cô Gia có "Đôi lời Tâm Sự Với Anh Tư Râu". Tuần này Cô Gia xin gửi anh Tư Râu lời tâm sự số 3).

3.

Anh Tư, có việc anh không dè,
Đến họp thì anh thấy rõ hè!
"Hắc đạo" cung tay, trừng, dọa dẫm,
"Tà bang" vểnh mặt, liếc, hăm he.
Hành vi tựa đám canh sòng bạc,
Thái độ như phường đứng bến xe.
" Miệng dọc mồm ngang" tin chẳng được,
Anh Tư, có việc anh không dè!

Tác giả: Cô Gia

Cáo lỗi: Vì sơ sót nên bài "Đôi lời tâm sự với anh Tư Râu" số 2 trong Saigon Times số 167 sai chữ cuối trong câu 6: ngoe thay vì que. Xin cáo lỗi cùng quý độc giả.

Cho em xin hai chữ bình an

Chưa chi đã phong là liệt sĩ
Em đây chẳng khoái tiếng anh hùng
Thời cuộc nên em đành vung bút
Bà con không chịu chắc em chuồn
Lạy chú Hồ ông đừng dọa "giết"
Bái cậu Cô Gia chớ nói đùa(*)
Không thích thì em đành quăng bút
Về ôm mẹ nó, đỡ mấy phùa.

(*)Kính hiền huynh đừng phong cho em là anh hùng làm chi, tội lắm. Mục "thơ thẩn" này cũng lắm phiền phức. Có lẽ đệ sẽ chuồn, để lại Cô Gia bao thầu.

Chơi... chó

Hết sân quần vợt tới sân cù(*)
Mở trường đua ngựa đảng bội thu
Ai đồi, ai trụy" Ai ba xạo
Mẹ kiếp, dân còn mỗi con cu.
Ôi quân xôi thịt lũ mắc toi.
Trưởng giả bây học thói đua đòi
Kiểu cũ không chơi, đòi chơi chó(**)
Làm riết rồi đây chắc sẽ lòi.

Ỵtagia = Tư Râu

(*)Golf: môn chơi của bọn nhà giầu

(**)Tin báo Saigon Times ngày 15.6.00 về việc mở trường đua chó ở Vũng Tàu do
Việt Kiều làm chủ.

Ỵdemuc-1 = Em cà lảm

Chị dâu hôn thú giúp em chồng,
Giả mà hóa thật mới buồn lòng.
Hai đứa kéo nhau lên farm ở,
Năm con ngơ ngác khổ anh chồng.
Mẹ cha mắc cở cùng chàng rể,
Con gái nhà mình phá gia phong
Biết nói sao đây cùng bè bạn
Đi đường không dám ngửng lên trông
Chuyện đời cuồn cuộn theo dòng chảy
Nay đã sanh con với em chồng.
Lũ trẻ có chung cùng giòng máu
Dại gì mía ngọt lại ngồi trông
Anh em nhà hắn đây cà lảm,
Miệng thế tiếu đàm chẳng bơn lông.
Một lũ bé bi ngày bụ bẫm
Mai đây thành đạt rạng tổ tông.

Ỵtagia = Anh Mười

+++

Thơ Cù Nèo

Nam Man phụ trách

Vui thiệt

Thằng lòa, thằng chột, với thằng đui,


Nó lượm đâu ra đứa giẻ cùi(*)
Bộ tịch em coi vừa khúm núm,
Hình thù tớ thấy cứ lui cui.
Không ai biết được đồ lên mốc,
Chẳng đứa nhìn ra thứ dậy mùi.
Thấy chúng "bơm" nhau mần "lãnh tụ"...
Nhà em bảo ngó cũng vui vui.
(*)giẻ cùi tốt mã: lời ví kẻ chỉ có cái đẹp trau chuốt bề ngoài.

Ỵdemuc-1 = Lên đài sủa

(Một bà chị thường xuyên sinh hoạt trong cộng đồng có tặng cho đứa Nam Man cuốn video thu lại từ cái gọi là đài "tàng hình"... để đứa Nam Man xem mà tìm đề tài. Hôm nay đứa Nam Man xem một đoạn bèn làm bài thơ này.)

Nhìn hai thằng chó cứ càm ràm,
Đứng "sủa" toàn là chuyện táp nham.
Tớ vốn không ưa phường lẻo mép,
Em càng chẳng thích bọn già hàm.
Thằng 'bầu tèo' nọ-thằng làm loạn,
Đứa "thẩm phán" kia-đứa nói sàm.
Đến cả cái tay mần "phỏng vấn"...
Em coi chẳng đáng ký lô gam.

Ỵdemuc-1 = Vịnh Đỉnh Khảo Thúc

(Đỉnh Khảo Thúc, làm quan trấn Đỉnh Ấp, vốn là người chí hiếu và trung trực. Khi nghe công tử Đoạn làm loạn mà chết và Trịnh Trang Công đày mẹ ra Đỉnh Aáp vì tội âm mưu nội công giúp Đoạn, Thảo Khúc buồn rầu than thở: mẹ dẫu bất từ, con cũng không nên bất hiếu. Chúa công xử sự như thế là trái đạo làm con, ta là kẻ bề tôi, phải ngăn cho chúa công khỏi mang tiếng làm con mà bất hiếu...)

Lời ông "ẩn dụ" khéo ghê đi,(*)
Khiến chúa công ông rất nể vì.
Thấy việc mình làm vừa lỗi đạo,
Coi điều nó xử quả vô nghì.
Khen ông biết lựa lời ngay thẳng,
Chịu bác còn bàn lẽ thị phi,
- Bác biết chuyện vua vầy, "gút" lắm(**)
Cho đời nó bớt cảnh sân si.

(*)Khi Đỉnh Khao Thúc vào yết kiến Trịnh Trang Công, ông có mang theo mấy con chim cú để dâng lên vua và ông "nói" về mấy con chim cú này để cảm hóa Trịnh Trang Công...

(**)Good

Ỵdemuc-1 = Đùa dai Lưu Bị

Ông mần huyện lệnh đất Bình Nguyên
Chắc cũng chừng đâu mấy tháng liền"
Chẳng cắm xong cây cờ tụ nghĩa,
Không treo được tấm biển cầu hiền.

Tài năng bác, khiến em ngờ vực,
Tánh nết ông, làm tớ ngạc nhiên
Mẹ, thứ người đâu mau nước mắt,
Ngày nào chẳng khóc chẳng ăn tiền"

Ngày nào chẳng khóc chẳng ăn tiền,
Động tới là tuôn nước mắt liền.
Thủ đoạn thua xa "xừ" Mạnh Đức,
Quyền uy kém cả "lão" Tôn Kiên.

Thằng tuy bị tiếng đồ quân phiệt,
Đứa dẫu mang danh thứ võ biền.
Nhưng họ đang làm mưa gió đấy...
Trong khi đó, bác vẫn an nhiên.

tacgia = Nam Man

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.