Hôm nay,  

Trang Thơ

26/08/200000:00:00(Xem: 5617)
Mùa Vu Lan nhớ má

(Thân tặng những ai: trong đời đã mất MẸ)

Chiều nay: giữa buổi phát thanh,
Người ta nhắc nhở: Vu Lan đến rồi!
Bên trời châu Úc xa xôi,
Con đang lỡ khóc, lỡ cười, má ơi!
Nhiều đêm nhớ má quá thôi:
Cõi huyền vi má thảnh thơi, yên hàn!
Còn con thì vẫn gian nan,
Quê người, xứ lạ: dở dang một đời!
Nhớ xưa, giọng má à ơi,
Ru con ngủ bằng những lời ca dao...
Khi con mạnh, lúc con đau,
Má thường bên cạnh con nào có quên.
Những khi tối lửa tắt đèn,
Quanh đi, quẩn lại: một mình má lo.
Buôn tần, bán tảo mày mò.
Con đi học, má lò dò dẫn đi.
"Khó đi má dắt con đi,
Con thi trường học, má thi trường đời!"
Những lần theo bạn rong chơi,
Má tìm, má mắng, má lôi con về.
Giơ roi đánh khẽ, răn đe,
Con òa khóc, mắt đỏ hoe má buồn!
Biết bao kỷ niệm má - con,
Giờ đâu có nữa, chỉ còn trong mơ,
Ngày giỗ má, con ngẩn ngơ,
Thắp nhang khấn nguyện rồi vơ vẩn buồn.
Biết bao giọt lệ trào tuôn,
Những khi nhớ má con thường đọc kinh.
Nếu mà má có hiển linh,
Về đây chứng giám chút tình lưu ly
Ở bên kia cõi huyền vi,
Má ơi có thấy con đi giữa đời"
Vắng rồi lời dạy, má ơi!
Quê người nhớ má: ngậm ngùi lòng con...

Kỳ Nguyễn - Mùa Vu Lan 2000

*

Tình đẹp dở dang

Thương em vương mắt lệ mờ
Ta trong sám hối tội đồ tình si
Môi hôn đau nỗi từ ly
Với tay theo bước chân đi ngỡ ngàng
Em về bên ấy còn mang
Vết hằn da thịt lỡ làng gối chăn
Tương tư trong giấc nhọc nhằn
Trăm năm tình đẹp dẫu rằng dở dang

Hoàng Thuần

*

Đời và Hoa

Trái đất quay vòng vòng
Ngày tháng trôi đều đặn
Bốn mùa trong một năm
Xuân hạ với thu đông
Vào xuân trời ấm áp
Cây nảy lộc đâm chồi
Hoa đủ màu đủ loại
Cuối xuân hoa kết trái
Chim ca hót véo von
Sang hạ quả lớn tròn
Mưa rào tuôn nặng hạt
Nắng vàng thêm gió mát
Trời đã chuyển vào thu
Trên cành cây trĩu quả
Trái vàng chen dưới lá
Gió lay động đu đưa
Đông lại về lạnh giá
Cành trơ trụi khẳng khiu
Xuân lại đến đều đều
Cây đâm chồi nảy lộc
Hoa nở đẹp khắp vườn
Trắng, vàng, hồng rực rỡ
Ong bướm giỡn tung tăng
Khắp trời hương thơm ngát
Trái đất tiếp tiếp vòng
Đời đẹp như hoa nở

Anh Mười

*

Cô hồn xưa, tháng bảy

Vu Lan bồn, xá tội vong ân
Mưa giăng khắp nẻo, mưa lâm râm
Từng đoàn trẻ thơ cô hồn sống
La hét âm vang khắp nẻo đường
Cả đám kéo vòng qua khu phố
Xem nhà nào cúng sẽ ghé thăm
Liếc sơ thấy vài con gà luộc
Bánh dừa, bánh ú chất đầy mâm.

Có nhà đang cúng nào dừng lại
Sửa soạn cặp giò đứng bu quanh
Chủ nhà lom khom lo khấn vái
Một, hai, ba hè giựt chạy nhanh
Chưa cúng, mất đồ, chưa hết nhang
Chủ nhà chửi một trận tan hoang
Có đứa bị đè nên khóc thét
Thằng thì nhang phỏng cũng la làng.

Bánh cấp, bánh cúng với bánh dừa
Mía, xoài, ổi, mận một quả dưa
Cả bọn chia nhau chiến lợi phẩm
U đầu sứt trán vẫn tươi cười.

Phướng vàng phất phới bay trong gió
Quà cho gạo nếp trước sân chùa
Cúng xong sẽ đến phần ném thẻ
Cả đám cô hồn la lao xao
Cổng chùa, thơm mùi hương nhang khói
Mấy chục mái đầu chen lấn nhau
Trống chiêng vồn vã bao hồi hộp
Thẻ đã quăng ra giựt tơi bời.

Thêm bao lần nữa mùa Vu Lan
Lớn khôn bọn tôi ra sa trường
Bao mùa kế tiếp nhìn bọn nhỏ
Nghe tiếng chiêng khua lòng rộn ràng
Mấy cô hồn kia đều tứ tán
Sau bảy năm buông súng quy hàng
Đứa may mắn tìm đường di tản
Thằng chậm chân cải tạo suốt đời.

Một chân anh Lực bỏ chiến trường
Sống đời cơ cực thấy mà thương
Đổ sức mồ hôi, lo cơm gạo
Nuôi lũ con thơ nỗi đoạn trường
Chùa xưa, đồn công an khu phố
Sư ông đã bị đuổi về nhà
Lao động vinh quang đời cải tạo
Sân chùa lấy đất trồng khoai lang.

Đám cô hồn xưa, còn đâu nữa
Trôi giạt bôn ba, khắp địa cầu
Nhịp trống chùa xưa trong tâm tưởng
Nghe lại âm vang bạc mái đầu
Cô hồn sống, giờ như đã chết
Xứ người ôm nỗi nhớ khôn nguôi
Vu Lan mùa lễ ngày xưa đó
Tháng bảy mưa bay, nỗi ngậm ngùi.

Vĩnh Hòa Hiệp

*

Khấn nguyện

Đường đến chùa Trúc Lâm,
Hàng cây cao rợp bóng,
Tiếng kinh cầu trầm bổng!
Em tụng niệm lâm râm...

Đường vào chùa Pháp Bảo,
Đầy kỳ hoa dị thảo,
Khói hương bay nghi ngút
Tiếng chuông ngân dạt dào!

Đường lên chùa Huyền Quang.
Mưa thu bay lất phất,
Em cúi đầu lễ Phật,
Báo hiếu mùa Vu Lan!

Trúc Lâm!
Pháp Bảo!
Huyền Quang!
A-Di-Đà-Phật! Bình an dương trần...

Bích Vân

(Riêng gửi về Mailbox 257 Strathfield)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Westminster (Bình Sa)- - Tại hội trường Thành phố Westminster địa chỉ 8200 Westminster Blvd, Westminster, Nam California, vào lúc 1 giờ chiều Chủ Nhật ngày 3 tháng 11 năm 2019, Đảng Tân Đại Việt đã long trọng tổ chức lễ kỷ niệm 55 năm ngày thành lập đảng, nhân dịp nầy một buổi Hội thảo chính trị chuyên đe về: “Bá Linh- Hồng Kông-Việt Nam đã được tổ chức, với sự tham dự của các chính đảng
Dân Biểu Liên Bang Lou Correa và Dân Biểu Liên Bang Alan Lowenthal cùng với Thành Phố Garden Grove sẽ tổ chức buổi lễ thượng kỳ nhân Ngày Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ vào thời gian như sau:
SINH HOẠT CỘNG ĐỒNG:
Hay tin con Tina T mở tiệm ở trung tâm thương maị (shopping) đối điện làm cho chị Julie N tức giận: “Đồ phản phúc, đồ ăn cháo đá bát… “
Hàng ngàn người dân cư ngụ tại một chung cư tại tỉnh Nghê An đã phải di tản vì chung cư bốc cháy dữ dội, theo bản tin của báo Người Đưa Tin cho biết hôm 6 tháng 11.
Mới đó mà đã 37 năm, tính từ khi chúng tôi vượt biển, vượt biên giới hải phận Việt Nam sang Hồng Kông, rồi tới Phi Luật Tân và đến Hoa Kỳ năm 1982.
Cái chết là nỗi sợ lớn nhất trong mọi nỗi sợ của con người. Tuy nhiên, có những người đã gắng vượt qua nỗi sợ, đi cạnh thần chết… để được Sống. Và, cũng có rất nhiều người, vì sợ đã chọn một cuộc sống… như đã Chết.
Tại Thủ đô tị nạn Little Saigon miền Nam California ngày 27 tháng 10/2019, đông đảo Người Việt từ khắp lục địa Bắc Châu Mỹ đã tham dự Đại Hội tôn vinh Chữ Nuớc Ta & vinh danh QLVNCH, tại Hội trường GYMNASIUM 2250 ghế, thành phố Westminster .
Với một lời nguyền: “Thà chết trong thùng xe tải lạnh nơi xứ đang giẫy chết; chứ nhất định không ở lại chịu sống đời ‘Hạnh phúc, Tự lo Độc lập’ trong thiên đường cộng sản.”
Chùa này nằm trên đỉnh núi lửa Asama của Nhật Bản, thờ Đức Quan Thế Âm Bồ Tát để tưởng niệm các nạn nhân chết trong trận núi lửa Asama bùng nổ năm 1783.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.