Hôm nay,  

Trang Thơ - Phần I

28/10/200000:00:00(Xem: 4350)
Đêm niệm phật

Một thân trong chốn ta bà
Ta con chiến mã hát ca vang lừng
Yêu người yêu hết thanh xuân
Giết người chỉ một nhát gươm vô tình
Khi đi trời đất bình minh
Bây giờ bóng xế, đứng nhìn mưa bay
Trăm năm trong thế gian này
Một bình rượu cũ mà say vô cùng.

Có khi ngồi nhớ thong dong
Nhớ hương tình cũ chợt lòng thấy đau
Ngắm ta nghìn mối hư hao
Nhớ đêm vượt biển thét gào thê lương
Sóng xô chết mấy oan hồn
Qua đây xứ lạ đoạn trường hùng anh
Đắng cay là cái ơn lành
Đêm về niệm Phật, tội mình bao la.

Hồng danh đức Phật di đà,
Trên non có bóng ngựa già rong chơi.

Lý Thừa Nghiệp

*

Ngày hè

Trước nhà đôi chậu cá,
Phô với nắng vàng hoe
Giàn hồng hoa thắm đỏ.
Gió đung đưa vỗ về.

Có đôi vành khuyên nhỏ
Ríu rít dưới nắng hè
Nghiêng nghé từng kẽ lá,
Đời tự do hả hê.

Những con mồi kiếm được
Soải cánh đưa ngay về
Bón cho bầy chim non.
Đang đói lòng chờ đợi
Con được bón no mồi
Bầy chim thiêm thiếp ngủ.

Đôi chim nhỏ mẹ cha,
Lại ríu rít hót ca.
Một ngày hè tuyệt đẹp
Giàn hồng hoa trước nhà.

Anh Mười

*

Em Sài gòn
(Cho Quỳnh Dao)

Gửi em cô gái SàiGòn
Mãi chờ anh đến
Mãi chờ mong
Má em không phấn, sao mà thắm
Đường vắng anh đi, vẫn rộn ràng
Ở xứ Sao Mai, cô giáo hiền
Hẹn hò anh đến quán Trung Nguyên
Để em thỏ thẻ tim như đã
Lặng lẽ yêu anh đến mỏi mòn
Cà phê đắng,
Mắt no tròn ngây dại
Tiếng nhạc buồn, em trông đợi mù khơi
Chút ngọt ngào, yết hầu nghe thi vị
Tình yêu nào"
Tình đã đến trong tôi!
Hẹn em cô gái Saigòn
Hàng me trút lá, hết mùa đông
Đứng trên bục giảng, thôi đừng khóc
Đã có anh đang trước cổng trường
Em ở đâu"
Cô gái Chí Hòa
Ta về ươm lại tiếp hương hoa
Hai năm lận đận thương yêu cũ
Son phấn - xin trao những đậm đà
Hẹn em
Tình sẵn trong ta
Mai về
Như đã lời ca ngọt ngào
Thy2000

*

Đau

Tôi biết rồi anh sẽ quên thôi
Trong anh tôi sẽ phải nhường ngôi
Hợp tan ly biệt đời vẫn thế
Có giòng sông nào nước chẳng trôi"

Tôi tiếc cho tôi một vòng tay
Êm ái mê say tôi cuồng quay
Sao ngắn như mơ nhanh như gió
Cho tôi thương nhớ mãi kiếp này

Bãi vắng cỏ xanh tôi nằm đây
Vắng tiếng chim kêu trên vòm cây
Nhơ nhẩn thẫn thơ toàn giun dế
Gặm nhấm cô đơn lạnh toàn thây.

Anh chắc đang ôm chiếc gối êm
Mộng người yêu mới mãi gọi tên
Cõi lòng tôi đó đà tan nát
Ngại nỗi chết rồi khó chết thêm.

HPDC

*

Giao Cảm

Ta đoạn trường, em cũng đoạn trường,
Đa truân hệ lụy vẫn còn vương,
Quen nhau chi" Để lòng thao thức!
Quấn quít chi" Rồi lệ vấn vương!
Biển nước nhấp nhô, chiều dợn sóng.
Tóc rừng óng ả, bóng thùy dương,
Còn đây nét bút cho nhau mãi.
Để lại trong hồn bao luyến thương!
Ỵtacgia = Bích Vân
Cảm nghĩ thô sơ

Đêm tăm tối, trên vòm trời cao rộng,
Ngàn tinh tú lấp lánh, đốm tí ti,
Mút tầm xa, vùng ánh sáng kiêu kỳ,
Thành phố đẹp, biển vàng vùng nắng ấm.

Đất du khách, nhận ta đêm đông lạnh,
Thả tầm mắt, trải dài biển mù khơi,
Màu xanh dương, nước gào thét muôn đời,
Sóng lộn nhào, như cuộc đời tỵ nạn.

Đứng nơi đây cho hồn ta bay bổng
Vượt biển Đông, tìm bến nước năm xưa
Mái tranh nghèo, ẩn hiện dưới rặng dừa.
Cánh đồng lúa, nguồn sanh tồn dân tộc.

Dân tộc Việt, sống chết bám quê mẹ,
Thế hệ mình, sao lại phải tha hương,
Ai gây ra, sóng gió cảnh đoạn trường"


Bầy trẻ nhỏ, líu lo tiếng nói lạ.

Đã qua rồi, một phần tư thế kỷ,
Đỗ đạt nhiều, sao vẫn phải ưu tư.
Ngôn ngữ Việt, đã biến dạng từ từ.
Học vị cao, càng dễ quên nguồn gốc.

Ta tự hỏi, qua chừng vài thế kỷ,
Chuyện ngày mai, ai biết sẽ ra sao"
Tình yêu nước có còn được dồi dào"
Kiếp lưu vong, lạc loài trên đất khách.

Nếu thật sự có luân hồi chuyển kiếp,
Xin đầu thai được làm người Việt Nam
Một con người, bình thường không cao sang.
Quá khiếp sợ, học cao quên nguồn gốc.

Giòng lưu bút, nhắn nhủ bầy em nhỏ,
Đừng quên mình là dân Việt kiêu hùng,
Cùng giòng máu Hưng Đạo lẫn Quang Trung.
Cho xứng đáng, hậu duệ bậc tiền bối.

Từ Nguyên

*

Vô đề
(Tặng Hồng Bonnyrigg)

Nhà em ở, tắt con đường ngang phố
Những khi chờ điểm hẹn thấy dài thêm
Chân ta đi thả lối bước êm đềm
Em đi vắng con đường buồn hiu hắt.

Bởi một lẽ ta chưa nhìn thấy mặt
Bước qua ngày không hiểu có gì không
Những bâng khuâng chắt vặn ở trong lòng
Không hiểu nổi tại sao lòng lại nhớ.

Phải chăng chi khiến lòng ta mới sợ
Bao hồng trần vương nợ cảnh giai nhân
Bước chân đi là cát bụi phong trần
Tránh sao được trước dòng đời xô đẩy.

Ta cảm tưởng có điều không được thấy
Mặt vui cười trong lòng tỏ điều chi
Chẳng hiểu sao và chẳng biết được gì
Lòng người đó, tắt con đường ngang phố.

Khánh Linh NSW

*

Nhớ Hà Nội
(Tặng Nguyễn Văn Phong NSW)

Nhớ từng những bước chân xưa
Con đường mòn lối nắng mưa ta về
Phố phường chạy dọc con đê
Sông Hồng nước lũ vẫn về hàng năm
Trời thu dưới ánh trăng rằm
Mùi hương hoa sữa thơm nồng thiết tha
Hồ gươm nơi chốn quê nhà
Ngọc Sơn tháp bút thật là linh thiêng
Mặt hồ bóng nước soi nghiêng
Long lanh như ánh mắt huyền giai nhân
Chiều về nhộn nhịp bước chân
Những tà áo trắng thoáng gần lại xa
Hồ Tây dưới ánh chiều tà
Từng đôi trai gái mặn mà thân thương
Mong ngày về lại cố hương
Ta đi cho hết phố phường Thăng Long
Thơ này bạn tặng cho Phong
Mình cùng thấu cảnh nỗi lòng xa quê
Cho dù bận rộn trăm bề
Lòng ta vẫn hướng ngày về nghe Phong

Khánh Linh NSW

*

Đảng nó mánh mung

Đồng bào bị lụt khổ vô cùng,
Cứu trợ đồng bào, tâm nguyện chung.
Kẻ giúp bạc tiền cho tạm sống,
Người quyên vật dụng để tiện dùng.
Vậy mà đảng nó còn ma mớp,
Nên nỗi dân mình bị mánh mung.
Chúng đã ăn chia tiền cứu trợ,
Lại còn lẻo mép nói lung tung(*)

Cô Gia

*Theo Sàigòn Times số 183 ngày 13.10.00 trang 41: ”... công văn số 876/CP ngày 5.9.2000 của Bộ Chính Trị và chính quyền trung ương Hà Nội (lại) chỉ cho phép 3 cơ quan được tiếp nhận hàng cứu trợ là ủy ban trung ương mặt trận tổ quốc, trung ương hội Chữ Thập Đỏ, ban quản lý và tiếp nhận viện trợ bộ tài chánh mà thôi”, và “Hòa thượng Quảng Độ đi đến Châu Đốc để phát quà cứu trợ nhưng bị VC ngăn cản và kéo thuyền của phái đoàn cứu trợ cột vào chiếc phà thu thuế của công an ở sông Châu giang để điều tra...(9.10.00)(theo các báo thì sau khi) bị quốc tế phản đối về việc này, phát ngôn viên bộ ngoại giao VC là Phan Thúy Thanh đã lẻo mép chối rằng: “Phái đoàn cứu trợ của hòa thượng Quảng Độ đã 'chụp hình và quay phim một cách bất hợp pháp' tại khu vực biên giới VN Cam Bốt.”

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo CNN, một người đàn ông Đức 63 tuổi đã tử vong do nhiễm trùng hiếm thấy, sau khi được chú chó của mình “liếm yêu”.
NEW YORK (VB) -- Diễn hành mừng Lễ Tạ Ơn do Macy's thực hiện đã tổ chức hôm Thứ Năm 28/11/2019 tại New York, bất kể quan ngại thời tiết
Thông cáo báo chí của Bộ ngoại giao Trung Cộng cảnh cáo: sẽ có những biện pháp ứng phó cứng rắn nếu Washington tiêp tục hậu thuẫn dân biểu tình Hong Kong.
Hội nghị hợp tác Hồi Giáo (OIC) giữ im lặng trước thảm cảnh đàn áp người thiểu số Ui-ghur theo đạo Hồi tại tỉnh Xinjiang trong vùng tây bắc Hoa Lục - khoảng 1 triệu người Uighur bị đưa vào trại lao cải trá hình là trại huấn nghiệp.
Dân Iraq chống chế độ tham nhũng, bất lực tiếp tục biểu tình - ít nhất 15 người thiệt mạng hôm 27-11 tại Narisiya thuộc miền nam. Số người bị thương là 150.
Khoảng 1000 máy kéo từ từ tiến vào thủ đô Pháp để phản đối các chính sách của TT Macron –-nông dân nói: các chính sach và giao thương quốc tế gây thiệt hại nông nghiệp và hạ thấp mức sống của người sản xuất.
Di dân từ Liên Âu nhập cư vương quốc UK năm 2019 được ghi nhận ở mưc thấp nhất từ 2003.
Hội nghị của cơ quan không gian châu Âu họp tại Tây Ban Nha tuần này đã biểu quyết chấp thuận ngân sách 14.4 tỉ euro, là dự chi xứng hợp với các nỗ lực phát triển kỹ nghệ không gian của Hoa Kỳ và Trung Cộng.
Bộ trưỏng hải quân Richard Spencer bị ép từ chức khi định cưỡng lại lệnh khoan hồng của TT Trump dành cho 1 trung đội trưởng SEAL, là đơn vị ưu tú của hải quân
ĐS Hoa Kỳ tại tổ chức Liên Âu bị 3 phụ nữ tố cáo tấn công tình dục.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.